Còn muốn nữa?!
“Đừng mà... chỗ, chỗ đó...” Biên Nhan hoảng sợ vội vàng muốn xuống khỏi người anh nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Đàm Dận cúi đầu hôn cô, nước tinh đậm đặc kia lại ra vào trong huyệt của cô.
Có lẽ anh nhịn quá lâu nên lần nào làm cũng cực lâu, lượng bắn cũng rất nhiều, nơi bộ phận sinh ɖu͙ƈ của hai người kết hợp đã dinh dính ướt rối tinh rối mù. Đến cuối cùng Biên Nhan cảm thấy bụng nặng trịch dường như hơi phồng lên, tất cả tϊиɦ ɖϊƈh͙ đều bị anh bắn sâu vào huyệt như thật muốn cho cô mang thai vậy.
Cao trào liên tục làm tâm trạng Biên Nhan muốn sụp đổ, khóc lóc lắc đầu, dùng giọng nói rêи rỉ khàn khàn xin xỏ: “Đàm Dận, em chưa muốn mang thai...”
Đàm Dận cúi đầu hôn một lên môi cô, rút gậy thịt mới vừa xuất tinh ra khỏi huyệt mềm mại, chỉ một chút kϊƈɦ thích bé nhỏ thế thôi mà bắp đùi Biên Nhan co giật suýt nữa lại cao trào.
Cô thật sự hận sao mình không bất tỉnh cho rồi, cảm giác túng ɖu͙ƈ quá độ rất khó chịu.
Đàm Dận thấp giọng nói: “Mở chân ra lớn một chút để tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy xuống thì sẽ không mang thai.”
Biên Nhan ngây dại hé mắt hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán, nghe anh nói vậy thì cô vô thức mở chân ra thành hình chữ M. Thấy chất lỏng nong nóng bên trong chảy ra quá chậm, cô ai oán đưa hai tay xuống giữa hai chân moi móc khe huyệt.
Đàm Dận nhìn xuống, bụng lập tức căng cứng.
“Á anh làm gì...”
“Đừng cử động.” Anh đè tay cô lại, bình tĩnh đáp: “Anh làm sạch giúp em.”
Biên Nhan nghe anh nói nghiêm túc vậy nên đành cắn môi yên lặng chịu được.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ ở sâu trong huyệt bị anh dùng ngón tay moi ra, cảm giác đốt ngón tay cong lại chạm vào bức tường bên trong, Biên Nhan run rẩy khẽ ưm rồi vội vàng im bặt.
“Xong chưa?” Cô hỏi.
“Sắp rồi.”
Ấy vậy mà động tác của anh còn vô cùng chậm chạp.
Biên Nhan nói không cần nữa muốn khép chân lại nhưng bị anh giả ngơ đè chặt: “Để anh nhìn thử bên trong có bị trầy không.”
Cầm thú, tên đại cầm thú.
Hóa ra anh cũng biết chỗ đó không thể ma sát quá mức, còn ra sức đâm vào như thế.
Tóm lại cuối cùng cô được bế vào phòng tắm dùng nước rửa sạch chỗ đó một hồi lâu. Phía dưới của cô có lẽ bị trầy thật rồi, xối nước nóng ở bên trêи mà còn thấy gai gai.
Cô không nhịn được trộm liếc bên dưới của anh, trừ màu sắc hơi đậm ra thì dường như chẳng hề hấn gì cả. ???
Đàm Dận thấy sự biến hóa trêи nét mặt của cô thì buồn cười điều chỉnh lượng nước chảy của vòi hoa sen.
Cột nước lập tức trở nên vừa nhiều vừa nhanh đánh vào âm hạch của cô.
“Á ~” Biên Nhan không kịp chuẩn bị suýt nữa đã ngã khỏi mép bồn tắm, cũng may được cánh tay anh giữ chặt.
“Anh!” Cô tức giận run rẩy trỏ vào anh.
“Anh sai rồi.” Anh xin lỗi mà chẳng hề thấy áy náy rồi chỉnh nước lại như ban đầu.
“...”
Ra khỏi phòng tắm, ga giường đã được người khác thay mới, chắc hẳn là nhân viên phục vụ của khách sạn làm.
Biên Nhan xấu hổ, không thể tưởng tượng được cảnh khi người khác thấy tình trạng hỗn loạn tϊиɦ ɖϊƈh͙ và ɖâʍ thủy đặc quánh đầy trêи ga giường này thì sẽ nghĩ thế nào, có khi nào sẽ lén nói cuộc sống riêng của Đàm Dận quá bừa bãi không.
Đàm Dận nhìn ra suy nghĩ của cô, đầu tiên là cười nhìn chằm chằm vào cô một chốc sau đó mới giải thích: “Anh đã cuốn ga giường lại rồi, lúc nhân viên phục vụ viên đổi sẽ không nhìn thấy gì đâu.”
Biên Nhan mới thở phào nhưng anh lại bổ sung: “Nhưng mà không chắc người ta không đoán ra.”
“...”
Đàm Dận bế cô lên giường, ngồi trêи giường nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, đôi mắt hơi lóe lên: “Em có biết dù có cho tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy xuống nhưng cũng không thể ngừa thai trăm phần trăm.”
Nét mặt Biên Nhan như đang nói “Vậy mà anh còn dám giày vò em lâu như vậy.”
Anh ho khan: “Lỡ em không cẩn thận mang thai...”
Biên Nhan nhìn vẻ mặt trịnh trọng của anh, không khỏi cẩn thận nhắc nhở: “À thì... Thật ra em uống thuốc cũng được.”
Đàm Dận im lặng một hồi: “Uống thuốc không tốt cho cơ thể.”
“Chỉ uống một lần thôi không sao đâu.”
Đàm Dận khẽ cau mày, ánh mắt nhìn cô nom khá phức tạp.
Một lát sau, anh đứng dậy: “Vậy anh đi mua thuốc, em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Anh tự đi sao?” Biên Nhan nắm tay áo của anh: “Bị nhân viên cửa hàng biết anh mua loại thuốc kia không tốt đâu? Bảo Vương Hạo đi đi.”