“Không phải vậy đâu, em đi nhầm phòng thật mà.” Cô cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt sự chân thành của mình.
Lời giải thích này nhạt nhòa và bất lực biết bao nhiêu.
“Cậu ta không mở cửa cho em thì em có thể đi nhầm phòng được à?”
“Ai biết cậu ta tắm mà không khóa cửa chứ! Em còn tưởng rằng anh đặc biệt để cửa cho em đấy.” Liên hệ với những lời ban ngày bị anh nghe được, Biên Nhan có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Quả nhiên Đàm Dận lạnh nhạt nói tiếp: “Em có thể ngốc hơn nữa không hả.”
Cô không biết anh có tin mình hay không nữa.
Cánh tay Biên Nhan đã hơi tê rần, cô thoáng điều chỉnh tư thế, bởi vì cổ áo quá thấp, hai bầu nhũ hoa trước ngực cũng nhanh chóng lộ ra.
Vừa rồi cô mặc như vậy đứng trước mặt Trang Yến.
Đàm Dận lạnh lùng nhìn cô, xoay người ra khỏi phòng ngủ, lúc trở lại anh cầm theo hai cái cà vạt.
Biên Nhan vừa nhìn cái điệu bộ kia thì trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu. Cô lắp bắp nói: “Bảo bối, hay là em nên về thôi, trong khoảng thời gian anh ở cùng đoàn phim này, chúng ta nên tiết chế một chút mới tốt.”
Đàm Dận cúi người, bàn tay đặt ở một chân của cô, nhẹ nhàng và kiên định tách chúng ra: “Em biết suy tính cho anh ghê nhỉ.”
Biên Nhan ngơ ngác: “Anh muốn làm gì?”
Đàm Dận nói: “Tối nay em ngủ ở đây đi.”
“Nhưng mà...”
Tay của anh lần mò vào dưới đầm của cô, chậm rãi cởi chiếc qυầи ɭót màu hồng ra, sau đó nhét vào miệng, ngậm phần đáy quần nơi kề sát với chỗ riêng tư.
Dường như nếm được mùi vị gì, đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại.
Ánh mắt Biên Nhan né tránh, cô quay mặt sang chỗ khác.
Chỗ đó bẩn đến vậy! Điên rồi!
Sau một lát cô mới hiểu được cách dùng thật sự của hai cái cà vạt này.
Đàm Dận chia chúng ra, co chân cô lại rồi trói vào rồi buộc thật chặt. Cô bị ép mở rộng hai chân khiến hoa huyệt mềm mại hoàn hoàn trần trụi trước mắt anh.
Hơi thở của anh nặng dần, anh đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào. Mép huyệt hồng nhuận như xấu hổ chợt co rúm lại, khe hở phía dưới run rẩy nhả ra một giọt dịch lỏng trong suốt.
Biên Nhan cố gắng không cho mình phát ra tiếng kỳ quái, cô hốt hoảng nhắc nhở: “Bảo bối hôm nay là ngày 31...”
Tầm mắt Đàm Dận vẫn không rời khỏi giữa hai chân cô, anh khẽ vuốt ve đùi trong nõn nà của cô, ghé đầu xuống thổi một hơi vào vị trí nhạy cảm đó: “Thì sao?”
“Ưm... đừng nói vào đó...” Biên Nhan xấu hổ muốn khép chân lại, bị cái lườm của Đàm Dận cảnh cáo.
Ở khoảng cách gần như vậy, anh ngửi được khe huyệt tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, cái mùi khiến bụng dưới của đàn ông phải nóng rang.
Anh chuyển động yết hầu, dò một ngón tay vào động mật phía dưới.
Cảm nhận được sự ma sát thô rám này, Biên Nhan sinh lòng sợ hãi: “Bảo bối, đừng dùng tay...”
“Em im.”
“Nhưng em không có tiền trả cho anh đâu...”
Gân xanh trêи trán Đàm Dận nhảy liên hồi, anh nhẫn nại nói: “Đây là trừng phạt.”
Ngón tay của anh chậm rãi đút vào, mang ra lớp nước đọng dinh dính.
Biên Nhan khóc lóc: “Trừng phạt gì mà trừng phạt? Em thấy anh đang muốn trừng phạt ví tiền của em thì có.”
“Hôm nay không phải Trang Yến còn ngỏ lời cầu bao nuôi với em à?”
“Em có dư tiền đâu...”
Động tác Đàm Dận hơi chững lại, anh phì cười: “Thế nên em không bao nuôi Trang Yến là bởi vì không có tiền?”
Anh nói đến đoạn sau đã có chút cắn răng nghiến lợi.
Lòng Biên Nhan căng thẳng, lập tức giơ tay thề thốt rằng em chỉ xem Trang Yến là em trai thôi.
Tuy vậy, nửa chữ Đàm Dận cũng không tin.
Anh véo mạnh chân cô, vùi đầu vào giữa hai chân cô, môi lưỡi nóng bỏng vừa kịch liệt vừa tỉ mẫn ɭϊếʍ ʍút̼ chỗ kín của cô. Hai mảnh thịt non mềm bị anh ngậm vào miệng ʍút̼ đến sưng đỏ mới chịu nhả ra. Ba ngón tay phải khép lại đâm vào huyệt, phối hợp cùng môi lưỡi đưa đẩy với tần số cao.
ɭϊếʍ ʍút̼ mang đến kϊƈɦ thích vượt ngoài phạm vi chịu đựng của Biên Nhan, nhất là hạt châu bị thô lỗ xoa nắn, ɭϊếʍ láp. Biên Nhan khóc giàn giụa, không ngừng giãy giụa cơ thể, nức nở cầu xin Đàm Dận tha cho cô.
Khoảng hơn hai mươi mấy phút sau, cổ họng Biên Nhan đã khản đặc, một chút sức lực cuối cùng của cơ thể cũng bay biến, chỉ có bắp đùi thỉnh thoảng vẫn còn đang co giật.
Đàm Dận chậm rãi ngẩng đầu lên giữa hai chân cô, môi anh hồng một cách khác thường, từ sống mũi cao thẳng khi đến dưới cằm dính đầy ɖâʍ thủy mà cô tiết ra.
Biên Nhan vừa thấy mặt anh thì chợt căng thẳng: “Đừng mà...”
Đàm Dận tỏ vẻ vô cùng tỉnh táo, anh ung dung nhổm người dậy, nhanh nhẹn cởi thắt lưng, lôi một cự vật hùng vĩ to dài từ trong quần ra, nhắm ngay vào hoa huyệt bị giày xéo đến thê thảm của cô.
Bắp chân Biên Nhan như nhũn ra: “Bảo bối không được đâu... Cái này không được... Đắt lắm...”