Bao Nuôi Nhị Thiếu

Chương 5



“ Tiểu Bạch, hôm nay anh làm món cá nướng thật sao?” Đàm Lạc Y ngồi xuống bàn ăn, nhìn con cá nướng rồi lại nhìn mỹ nam mang tạp dề

“ Không phải buổi sáng cô nói muốn ăn cá nướng?” Lục Nghị Nhất nhìn cô trên đầu chấm hỏi

“ Đúng, nhưng lúc đó tôi chỉ nói chơi thôi, không ngờ anh làm thật... Tiểu Bạch đáng yêu, cảm ơn anh nhé!” Đàm Lạc Y vẫn theo thói quen cũ đưa tay áp lên mặt anh cưng nựng.

“ Ăn đi.... Đừng xem tôi như em bé” Lục Nghị Nhất gắp một miếng cá nhét vào miệng Đàm Lạc Y

...

Sau bữa tối, Đàm Lạc Y rửa chén xong thì ôm đĩa trái cây ra phòng khách, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lục Nghị Nhất

“ Theo thông tin được biết, tập đoàn Lục thị\- tập đoàn nắm kinh tế chủ yếu về mặt may mặc của nước ta đang có sự thay đổi về nhân sự....”


“ Tiểu Bạch, tôi thấy anh rất có hứng thú về tập đoàn kia” Đàm Lạc Y cắn một miếng táo, vừa nhai vừa nói. Thật ra cô không thích xem thời sự cho lắm, nhưng cô phát hiện một tháng gần đây Tiểu Bạch xem rất nhiều tin tức, đặc biệt liên quan đến tập đoàn kia

“ Ừ” Lục Nghị Nhất trầm ngâm, ánh mắt thoáng qua sự sắc bén. Nhưng sau đó thì quay sang Đàm Lạc Y, ánh mắt trở lại ôn nhu nhìn cô: “ Chỉ là tôi rất thích tập đoàn đó”

“ Thành phố F tuy chỉ là thành phố nhỏ thôi nhưng thời trang cũng rất phát triển a” Đàm Lạc Y tỏ ra bênh vực cho nơi cô đang sống, bởi cô cảm nhận nơi này rất bình yên

“ Nếu có cơ hội cô có muốn làm ở Lục thị không?” Lục Nghị Nhất dò hỏi

“ Tất nhiên rồi, làm việc ở đó sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Tôi còn nghe nói Tổng tài Lục thị rất soái, đích thực là tuổi trẻ tài cao, nhưng tiếc rằng con người bình thường như chúng ta sẽ không bao giờ ngắm được dung nhan của anh ấy; chỉ có mỗi nhân viên cấp cao của Lục thị được nhìn thấy anh ấy thôi” Đàm Lạc Y đưa đến trước mặt Lục Nghị Nhất một múi quýt, không chần chừ anh há miệng ra nhận lấy, nghe cô nói thì khựng lại một lát, trong lòng vui vẻ

“ Xem ra cô rất hâm mộ Lục Nghị Nhất?”

“ Phải a, tuy không biết mặt mũi anh ấy như thế nào nhưng là người tài trẻ tuổi, tôi rất khâm phục anh ấy...” Đàm Lạc Y nhớ lại thời đại học, lúc cô tuyệt vọng nhất với nghề thiết kế thì vô tình đọc được một bài báo nói về Lục Nghị Nhất, bài báo lúc đó như phao cứu sinh cứu vớt Đàm Lạc Y ra khỏi những khó khăn, lại làm động lực giúp cô đạt được thành quả như bây giờ

“ Ồ” Lục Nghị Nhất “ ồ” một tiếng, mũi anh sắp nở banh ra rồi, trong lòng vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô

“ Tiểu Bạch, anh nói xem, sau này khi anh nhớ lại, anh sẽ rời khỏi đây sao?”

“ Tất nhiên, chẳng lẽ cô muốn tôi sẽ ở đây mãi?”

“ Đâu.... Đâu có, anh đi hay ở sao tôi có thể quyết định được?” mặt Đàm Lạc Y bất giác đỏ lên

“ Tôi đang được đại gia như cô bao nuôi, cô nói xem quyết định thuộc về ai?” Lục Nghị Nhất gương mặt ma mị dần dần kéo gần khoảng cách của cả hai, ánh mắt mang ý cười nhìn thẳng vào mắt cô, gương mặt từ từ tiến lại gần, Đàm Lạc Y ngượng ngùng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy động tĩnh gì liền he hé mắt ra, gương mặt Lục Nghị Nhất vẫn gần sát như vậy, nhưng ý cười trong mắt anh càng đậm hơn, đưa tay nhặt hạt dưa hấu dính trên mép miệng cô

“ Tiểu Bạch đáng ghét~ anh dám trêu tôi” Đàm Lạc Y ngượng quá hoá giận đưa tay đẩy Lục Nghị Nhất ra

“ Sao cô lại nhắm mắt? Chẳng lẽ....” Lục Nghị Nhất cố tình kéo dài hơi


“ Không có chẳng lẽ gì cả, đèn chói quá nên mới nhắm mắt lại thôi” Đàm Lạc Y cắt ngang lời anh, nhét con thỏ bông vào tay Lục Nghị Nhất, đứng lên toan bỏ trốn thì bị anh kéo tay lại, lực vừa đủ khiến cô mất đà ngã xuống, vừa vặn rơi vào vòng tay anh

“ Y Y, hôm nay mới nhìn rõ cô thật xinh đẹp” Đàm Lạc Y tai cách trái tim anh rất gần, cô có thể nghe được nó đang đập rất nhanh, lại một lần nữa Lục Nghị Nhất cúi người xuống, nhanh chóng chiếm lấy đôi môi mọng của Đàm Lạc Y, dịu dàng hôn lấy cô.....

.......

“ Đàm Lạc Y, khi nãy mày và Tiểu Bạch đã hôn nhau sao?” “ Đó là nụ hôn đầu của mày mà...” “ Sao mày lại dễ dãi như vậy cơ chứ?” “ Nhưng khi nãy Tiểu Bạch... Ùm thì anh ấy rất dịu dàng” “ Tiểu Bạch thích mày sao?” “ Nhưng anh ấy vẫn chưa nói là thích mình...Tiểu Bạch chưa tỏ tình với mình~”

“ Đàm Lạc Y, mày đã thích Tiểu Bạch rồi??”,... Đàm Lạc Y nằm trên giường rộng của mình, hết lăn qua rồi lại lăn lại, trong đầu cô có vô vàn suy nghĩ liên quan đến Tiểu Bạch. Đêm đó cứ như vậy mà Đàm Lạc Y bị mất ngủ.

.......

“ Hai tháng trôi qua rồi mà hai người vẫn chưa thông báo tôi chết sao?” Lục Nghi Nhất ngồi trước bàn làm việc trong phòng ánh mắt lạnh lùng sắc bén, ngón tay gõ gõ từng nhịp xuống bàn.

“ Nhị thiếu gia của tôi ơi, anh có biết muốn thông báo một người đã chết cho truyền thông thì phải tìm chứng cứ cho giống thật không?” Dương Tử Hàm vẫn đang tăng ca, vùi đầu trong đống hồ sơ chất như núi, thật ra thì anh cũng đã quên đi nhiệm vụ đó rồi. Hiện giờ Lục thị đang lục đục nội bộ, Lục Tùng có số cổ phần cao nhất sau Lục Nghi Nhất. Nhưng khổ nổi các cổ đông cấp cao không thích Lục Tùng cho lắm vì tính cách kiêu ngạo và làm việc luôn tùy hứng, cũng không phải thể loại học hành đàng hoàng gì lại thêm nổi tiếng lăng nhăng. Lục lão gia thì luôn cho người tìm kiếm Lục Nghi Nhất, đứa con trai này của ông luôn khiến ông tự hào nhất, ông không tin nó đã đi trước ông, còn về phần tam thiếu gia Lục Tùng dạo này luôn gây áp lực cho ông khiến ông đành mở cuộc họp hội đồng quản trị cho Lục Tùng làm phó chủ tịch của Lục thị... Nhưng Lục Tùng lại muốn thâu tóm cả Lục thị, vị trí này khiến hắn không hài lòng cho lắm lại biết rằng Lục Nghị Nhất còn chưa chết. Hắn muốn đuổi cùng giết tận...

“ Không cần cái thông báo đó nữa” Lục Nghị Nhất nói rồi tắt máy. Anh cũng biết Dương Tử Hàm thay anh xử lý việc, lại thêm hay bị Lục Tùng làm khó dễ, vả lại cô gái nhỏ kia hâm mộ Lục Nghị Nhất như thế, không thể để cô buồn được. Anh có suy tính khác, không cần giả chết mà vẫn có thể lấy lại Lục thị.

Buổi sáng, vẫn là hình ảnh mỹ nam điêu đứng lòng người mặc tạp dề chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, Đàm Lạc Y có chút cảm thấy có lỗi với anh.

“ Tiểu Bạch, ngoài nấu ăn ra, anh còn thích cái gì không?”

“ Kinh doanh”

“ Sao anh không thử ra ngoài đi xin việc?”

“ Xin việc? Tôi vẫn làm việc đó thôi” Lục Nghị Nhất nhíu mày nhìn cô, hôm nay sao cô lại nói chuyện ấp úng như thế nhỉ?


“ Anh xin việc rồi sao?” Đàm Lạc Y bỏ ly sữa xuống, vẻ mặt hào hứng hỏi anh

“ Dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng không phải là làm việc sao? Hơn nữa tôi làm việc cho cô, cô nuôi tôi” Lục Nghi Nhất gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại dùng ánh mắt nai tơ nhìn Đàm Lạc Y khiến cô không chóng đỡ nổi

“ Được được, anh đang làm việc... Vậy thì hôm nay anh giúp tôi sắp xếp lại phòng sách nhé! Chiều về tôi sẽ cùng anh đi siêu thị” Đàm Lạc Y nháy mắt đáng yêu với anh, sau đó thì đi làm.... Tính cách hậu đậu của Đàm Lạc Y luôn khiến cho bữa sáng ồn ào

“ Tiểu Bạch, giỏ xách của tôi....”

“ Tiểu Bạch, bình nước ép, bình nước ép”

“ Tiểu Bạch, đồ ăn trưa, đồ ăn trưa”

...

Xem ra Đàm Lạc Y đã phụ thuộc vào Tiểu Bạch quá nhiều rồi. Cô cũng chưa từng nghĩ đến việc Tiểu Bạch sau khi lấy lại được trí nhớ sẽ rời đi ra sao, cứ như vậy ngày qua ngày bao nuôi Tiểu Bạch. Lương của cô vẫn có thể nuôi được hai cái miệng ăn cùng với tiền sinh hoạt và đồ dùng cần thiết cho Tiểu Bạch. Từ tận đáy lòng Đàm Lạc Y cô thích anh, cũng là tự nguyện cho anh chỗ ăn chỗ ở, tình nguyện nuôi anh cô chính là muốn được cùng anh như thế này cả đời rồi.

Ở nhà, Lục Nghị Nhất vận bộ đồ thoải mái, trên người còn mang tập dề, một tay cầm chổi nhỏ, một tay cầm khăn ướt đi vào phòng sách của Đàm Lạc Y. Tính ra anh ra vào nơi này cũng rất nhiều nhưng giờ mới để ý kĩ phòng sách này chứa toàn sách về thiết kế, có một cái tủ đựng những mẫu thiết kế cô từng vẽ. Lục Nghị Nhất cẩn thận lau dọn, quét bụi trên những giá sách, đứng trước kệ đựng mẫu thiết kế của cô, anh chợt phát hiện, chữ kí trên mỗi bản thiết kế là chữ kí của Jam Jam. “ Y Y chính là Jam Jam?”






Bình Luận (0)
Comment