Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu

Chương 10

Ôn Hạ vẫn chưa nhìn rõ, trước mắt vẫn là thế giới xám xịt.

Khi nghe tin Thái hậu hồi cung, nàng vừa bất ngờ vừa cảm động.

Chỗ dựa của nàng đã trở về.

Thái hậu không về Ý Ninh cung, mà trực tiếp đến Phượng Dực cung.

Bên tai toàn là tiếng cung nhân đồng loạt hành lễ, mùi hương quen thuộc cũng bao phủ lại gần.

Ôn Hạ bị một bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay, kéo vào một cái ôm ấm áp.

Hương trầm nồng nàn quanh quẩn chóp mũi, là mùi hương Thái hậu vẫn luôn dùng, nhưng Ôn Hạ mỗi lần đều cảm thấy, đó là mùi của vải thiều.

Cứ như mỗi lần trước kia nàng muốn ăn vải, dù là giữa mùa đông, Thái hậu cũng đều có thể kiếm được cho nàng, đôi mắt đầy yêu thương nhìn nàng ăn hết quả này đến quả khác.

"Hạ Hạ, mẫu hậu về trễ rồi."

Vùi đầu vào vai Thái hậu, Ôn Hạ vành mắt ươn ướt, ôm chặt lấy Thái hậu, cất tiếng gọi "Mẫu hậu", rồi chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.

Phu nhân trong điện trang nghiêm ung dung, dung mạo cao quý.

Năm tháng khắc lên đuôi mắt phượng của bà những nếp nhăn mờ nhạt, nhưng thời gian lại là ân huệ, vẫn có thể thấy được vẻ đẹp trẻ trung năm nào.

Chỉ là so với dung mạo, khí chất của bà càng nổi bật hơn, cử chỉ hành động đều toát lên khí phách.

Đối với Thái hậu Trương thị, văn võ bá quan đều vừa kính vừa sợ.

Xét cho cùng những năm đầu tiên sau khi Tiên đế băng hà, tân đế mới mười bảy tuổi, các thế lực ngoại thích đang nhìn chằm chằm, các hoàng tử khác thì đầy dã tâm, triều thần không phục Kỳ Diên, tất cả đều dựa vào Trương thị buông rèm chấp chính.

Một người phụ nữ thông minh và mạnh mẽ như vậy, lại dành tất cả sự dịu dàng cho Ôn Hạ.

"Thái y nói thế nào?" Thái hậu hỏi Hứa ma ma đứng sau, ánh mắt nhìn Ôn Hạ chỉ có sự xót xa, cũng có cả sự phẫn nộ kìm nén từ lúc mới nghe tin, phẫn nộ với Kỳ Diên.

Hứa ma ma trả lời câu hỏi của Thái hậu.

Ôn Hạ tuy không nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy một tiếng hít thở khe khẽ, đó là âm thanh chỉ phát ra mỗi khi Thái hậu bị đau dạ dày.

Hai năm đầu Kỳ Diên mới lên ngôi, ngoại thích và các thân vương gây rối. Kỳ Diên bản tính ngang bướng, không bao giờ nghe lời, đều là Thái hậu xử lý triều chính, ba bữa cơm một ngày không đúng giờ, nhịn ăn nhịn uống cũng là chuyện thường.

Có lần Cát Tường đến báo, Kỳ Diên bị thích khách áo đen ám sát bên ngoài, mất tích.

Thái hậu không nói hai lời, trực tiếp cầm cung tên lên ngựa đi tìm Kỳ Diên, đường đi gập ghềnh, sau lần đó bà bị đau dạ dày.

Lần nghiêm trọng hơn, là tám trăm dặm khẩn cấp đưa tin về cái c.h.ế.t của Ôn Lập Chương.

Thái hậu thúc ngựa phi ra khỏi kinh thành, rồi lại thúc ngựa quay về cung vào buổi chiều, được cung nhân dìu xuống ngựa, đau dạ dày suốt nửa năm.

Dạ dày của Thái hậu không chịu được sự xóc nảy, Ôn Hạ biết, bà nhất định là nhận được thư của Hứa ma ma liền lập tức phi ngựa về kinh.

"Mẫu hậu, dạ dày của người lại đau sao?"

Ôn Hạ rất tự trách, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào sau khi khóc, muốn nói gì đó, nhưng lại biết mọi lời nói đều vô ích. Nguyên nhân của tất cả những điều này là Kỳ Diên, mà bọn họ không ai có thể thay đổi Kỳ Diên.

Nàng vùi đầu vào lòng Thái hậu, dù sao cũng đã sống với Thái hậu nhiều năm như vậy, hai người đã sớm thân thiết như mẹ con ruột thịt.

"Mẫu hậu không sao, chỉ là do đường xá gập ghềnh, uống chút trà ấm là khỏi."

"Hạ Hạ, trên đường về mẫu hậu nhận được thư của đại ca con, mẫu thân và đại ca con cũng đang trên đường về kinh." Thái hậu muốn nàng vui vẻ một chút, buổi tối là có thể gặp lại mẫu thân và ca ca rồi.

Không nán lại lâu, Thái hậu dặn dò cung nhân chăm sóc Ôn Hạ cẩn thận, nói với nàng: "Mẫu hậu đến Càn Chương cung, đừng buồn, trên đời này không ai có thể làm tổn thương con dù chỉ một chút, cũng đừng hòng lay chuyển hậu vị này."

Thái hậu trở về đã cho Ôn Hạ một viên thuốc an thần.

Xét cho cùng trong thâm cung này bị đế vương chán ghét, chỗ dựa duy nhất của nàng chỉ có Thái hậu.

Càn Chương cung.

Khi cung nhân đồng loạt hành lễ với Thái hậu, Kỳ Diên trên long ỷ lại làm như không nghe thấy.

Long bào màu đen vừa uy nghiêm vừa thần bí, chất liệu gấm thêu rồng bằng chỉ vàng tím hiếm có dưới ánh sáng của dạ minh châu tỏa ra ánh sáng lấp lánh như sóng nước, khoác trên người cao lớn, tỏa ra khí chất tôn quý bất kham.

Đối mặt với ánh mắt phượng vừa uy nghiêm vừa phẫn nộ của Thái hậu, gương mặt tuấn tú của hắn càng thêm phóng túng bất cần, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo.

"Mẫu hậu đã về nhanh như vậy, sao không ở lại Sóc thành thêm mười ngày nửa tháng nữa?"

Thái hậu nheo mắt phượng lại.

Chuyến này ngoài việc hoàn thành việc tế thần ở Hoài Châu thành, bà quả thực có đến Sóc thành một chuyến.

Kỳ Diên phái người điều tra hành tung của bà, cũng nằm trong dự liệu.

"Ai gia mới đi chưa đầy một tháng, con đã hại Hạ Hạ thành ra thế này!"

"Trẫm đã làm hại nàng ta chỗ nào, chẳng lẽ Hứa ma ma không báo cho mẫu hậu biết, là trẫm ban thưởng cho nàng ta được ngắm tuyết ở Quan Vũ lâu, là nàng ta tự mình không biết điều."

"Kỳ Diên ——"

Thái hậu nghiến răng quát.

"Đi đường xa như vậy, mà chưa thấy mẫu hậu mệt mỏi, vẫn tràn đầy tinh thần như vậy."

Đôi giày da đen đặt hờ hững trên bàn, Kỳ Diên vắt chéo hai chân, lười biếng vung tay áo rộng ra hiệu "Dọn bữa". Hắn sinh ra đã vô cùng tuấn tú, cử chỉ lại cao quý tao nhã như vậy, hoàn toàn không nhìn ra là vị hôn quân bạo chúa mà thiên hạ đồn đại.

Cung nhân bưng từng đĩa thức ăn ngon, nối đuôi nhau đi vào.

"Tất cả lui ra."

Thái hậu ra lệnh.

Cung nhân dừng bước, đang định lui ra, Kỳ Diên lại nói "Dọn bữa".

Thái hậu lạnh lùng liếc mắt, nhìn chằm chằm vào hàng cung nhân.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đầy uy nghiêm từ long ỷ, cung nhân tiến lui không được, bỗng nhiên quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, hai tay nâng khay.

Đĩa ngọc và đồ sứ va chạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng, đó là nỗi sợ hãi run rẩy dưới áp lực vô hình.

Thái hậu bước từng bước nặng nề, nhanh chóng tiến về phía ngai vàng.

"Ôn Hạ chọc giận con rồi sao? Từ khi thành thân nàng ấy luôn tránh mặt con, nàng ấy đi dạo Ngự Hoa Viên, con nói không được, nàng ấy liền đi dạo ở vườn hoa nhỏ của Thành Vũ điện. Nàng ấy xem hí kịch con nói xa xỉ, nàng ấy liền không triệu đoàn hí vào cung nữa, cũng không nghe hí kịch nữa."

"Năm nàng ấy năm tuổi bị hãm hại, là con đã diệt trừ cả nhà họ Tống. Đêm đó giữ nàng ấy lại ở Đông Cung, là con đã giải thích với ta và phụ hoàng con rằng nàng ấy sợ bóng tối, đừng trách nàng ấy không tuân thủ cung quy. Là con muốn cầu hôn, muốn nàng ấy làm Thái tử phi của con! Nàng ấy đã làm sai điều gì ——"

"Các người không nói nàng ta họ Ôn, chẳng lẽ không phải là các người lừa trẫm sao?" Kỳ Diên lạnh lùng cắt ngang.

"Ai gia chưa từng nói nàng ấy không họ Ôn."

"Chơi chữ với trẫm sao? Hừ, mẫu hậu thật cao tay, trẫm không nói lại người, phụ hoàng cũng không nói lại người."

"Con ——"

Thái hậu tức giận công tâm, ôm n.g.ự.c thở hổn hển.

Cung nhân bưng ngự thiện chỉ ước gì được vùi đầu xuống đất, biến thành không khí là tốt nhất, dù là canh nóng hắt lên tay đang run rẩy, cũng không dám phát ra một tiếng động nào.

Chỉ có Hứa ma ma tuy bị cơn thịnh nộ của đế vương làm cho kinh hãi, nhưng cũng dám nói đỡ cho Thái hậu hai câu.

"Thái hậu đi đường xa, đau dạ dày tái phát. Hoàng thượng còn nhớ năm Thiên Hựu thứ mười chín, người bị thích khách áo đen ám sát, Thái hậu bất chấp nguy hiểm phi ngựa đi tìm người, đường xá gập ghềnh nên bị đau dạ dày, để lại bệnh căn."

"Ngươi đừng đổ oan cho trẫm, tài cưỡi ngựa của mẫu hậu là do Cung Đức Vương dạy. Năm Cung Đức Vương hy sinh, mẫu hậu phi ngựa xông ra khỏi cổng thành, tốc độ nhanh như vậy, rõ ràng là lúc đó bị đau dạ dày, đừng đổ lên đầu trẫm."

Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy khiến Thái hậu vừa xấu hổ vừa tức giận, đôi mắt phượng đỏ hoe cũng chất chứa sự đau lòng, giơ tay lên định tát.

Kỳ Diên cũng không tránh, cứ như vậy cong môi nhìn thẳng vào Thái hậu, chờ bà tát xuống. Tư thế ngẩng cao đầu không khuất phục của hắn, như thể đang chờ xem ai mới là người đuối lý.

Cuối cùng Thái hậu run rẩy thu tay lại, đau dạ dày không chịu nổi, lại nghe thấy long ỷ vang lên một câu: "Hơn nữa người đau như vậy, cũng không phải vì trẫm, mà là vì Hoàng hậu. Ai bảo người thân thiết với nàng ta như mẹ con ruột thịt, vội vàng trở về bênh vực nàng ta như vậy."

Toàn bộ cung nhân trong điện từ lúc Kỳ Diên nhắc đến Cung Đức Vương đã được Hứa ma ma và Cát Tường cho lui hết.

Trong điện yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Thái hậu nhìn Kỳ Diên hồi lâu, dung nhan ung dung hoa quý lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Khoảnh khắc tĩnh lặng đến c.h.ế.t chóc ấy, tựa như trải qua năm tháng dài đằng đẵng.

Cuối cùng bà cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, trầm giọng nói: "Hoàng hậu không có lỗi, càng không có lý do gì để phế hậu. Một ngày ai gia còn tại vị, Hoàng hậu Đại Thịnh chỉ có thể là Ôn Hạ, cho dù là thánh chỉ cũng không thể thay đổi được."

Mái tóc mai của quý phụ có chút rối, rõ ràng là mang theo vẻ mệt mỏi sau chuyến đi đường dài, nhưng khí thế quanh thân lại không cho phép người khác xâm phạm, giống như một người mẹ đang dốc hết sức bảo vệ con mình.

Cuối cùng Kỳ Diên cũng bị cảm xúc này đ.â.m vào mắt, khí thế quanh thân càng thêm lạnh lẽo.

Hắn từng bước đi xuống bậc thang.

Hứa ma ma bỗng sợ hãi khí thế hung bạo quanh người hắn, run rẩy tiến lên chắn trước người Thái hậu.

Thái hậu đưa tay vỗ vai Hứa ma ma: "Lui xuống đi."

Hứa ma ma vẫn muốn ở lại, nhưng cuối cùng vẫn bị Thái hậu ra ý chỉ đuổi ra khỏi điện.

Nhìn bầu không khí quỷ dị, tĩnh lặng như c.h.ế.t trong điện, Cát Tường cũng run rẩy lui ra ngoài.

Kỳ Diên dừng lại trước mặt Thái hậu.

Tuổi tác tăng lên, hắn cao lớn, oai phong như vậy, đã sớm vượt qua Thái hậu về chiều cao. Cũng đã sớm không còn là vị tân đế cần Thái hậu, cần các đại thần bảo vệ năm nào nữa.

“Mẫu hậu đang nói gì, nhắc lại lần nữa xem.”

Đúng vậy, rõ ràng hắn mới là chủ nhân thiên hạ, sao có thể cho phép người khác nói những lời trái ý như vậy, chống lại quyền lực của đế vương.

Thái hậu nhìn thẳng vào Kỳ Diên: "Năm đó lúc tiên đế băng hà, mấy vị Thân vương cùng mấy người anh em của con đều tranh giành ngôi báu này, là Cung Đức Vương ra tay xoay chuyển tình thế, giúp con vững vàng ngồi trên ngai vàng này.”

“Trẫm không có thánh chỉ truyền ngôi sao? Nếu không có ông ta, trẫm không ngồi vững được ngôi vị này sao?"

“Ba năm tiên đế bệnh nặng, các thế lực trong triều đã sớm tranh giành kết bè kết phái, con thật sự cho rằng chỉ dựa vào thánh chỉ là có thể ngồi vững trên ngai vàng này sao?"

“Vậy trẫm cũng không cần nghịch thần bảo vệ, không cần Ôn Lập Chương lòng lang dạ sói!"

Kỳ Diên hất mạnh tay áo, ống tay áo rộng màu đen xẹt qua không trung tạo thành một đường cong cực nhanh, không khí đêm đông lạnh lẽo, thê lương.

“Nếu để tiên đế biết con như vậy——”

“Đừng nhắc đến phụ hoàng.”

Kỳ Diên lạnh lùng cắt ngang, nhìn chằm chằm Thái hậu, đôi mắt đen láy như đang đau khổ, cũng như chứa đựng cơn thịnh nộ vô tận: "Người có tư cách gì nhắc đến phụ hoàng, có tư cách gì sau khi đến Hoài Châu lại đi Sóc Thành? Cũng có tư cách gì nhắc đến tên họ Ôn trước mặt trẫm?"

Thái hậu sững sờ, thất thần, giơ tay lên định tát Kỳ Diên một cái như lần trước bọn họ cãi nhau, muốn trút hết nỗi đau không kìm nén được trong lòng bàn tay này.

Nhưng bàn tay trắng nõn cuối cùng vẫn run rẩy, bất lực buông xuống.

Bà cụp mi xuống.

Cuộc đời bốn mươi tám năm, đã nếm trải đủ mọi cay đắng của cuộc đời.

Đi qua hơn nửa đời người, vậy mà vẫn không học được cách buông bỏ nỗi đau chưa nguôi trong lòng.

Bà không nói gì nữa.

“Đau dạ dày thì đi dùng bữa, đi uống thuốc, đừng đến cung của trẫm kiếm chuyện. Người biết đấy, Kỳ Diên ta cả người toàn xương phản nghịch, sẽ không để người dễ chịu đâu, cứ đi bám lấy Ôn Hạ thân thiết hơn cả con gái ruột của người đi."

Trong điện tĩnh lặng không một tiếng động.

Rất lâu sau, Thái hậu nhìn sâu Kỳ Diên một cái, xoay người đi về phía cửa điện.

Giọng nói lười biếng của đế vương vang vọng trong điện: "Đại Thịnh sẽ không để một người mù làm Hoàng hậu, nếu nàng ta không khỏi, lời trẫm nói trên triều hôm đó sẽ được thực hiện."

Thái hậu dừng bước, không quay đầu lại: "Nếu Hạ Hạ không khỏi, vậy ai gia sẽ làm đôi mắt của con bé. Một ngày ai gia còn sống, nó chính là Hoàng hậu, ai cũng đừng hòng lay chuyển."

Trong điện chỉ còn lại Kỳ Diên.

Chén trà bằng ngọc bích trên bàn sáng bóng, ôn nhu, nhưng lại bị bàn tay nổi đầy gân xanh này nắm chặt trong lòng bàn tay, cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh, lẫn vài giọt m.á.u tươi rơi xuống đất.

Kỳ Diên nhìn lên bầu trời, nhắm mắt lại.

Dung mạo, nụ cười của phụ hoàng hiện ra trước mắt, những yêu thương, những nuông chiều ấy đều rõ ràng như vậy.

Còn có người đàn ông xa lạ, nắm giữ binh quyền, ôm mẫu hậu của hắn. Cũng rõ ràng như vậy.

Đó là cảnh tượng hắn tận mắt nhìn thấy, là hắn và hai người bọn họ kinh ngạc nhìn nhau. Còn có vị đại thần đi theo phía sau hắn hôm sau đã chết. Những gương mặt ấy, sao vẫn rõ ràng như vậy.

Cho nên vừa rồi, hắn chất vấn mẫu hậu như vậy, cái tát của bà rõ ràng có thể giáng xuống, nhưng cuối cùng vẫn chột dạ mà buông xuống.

Hắn rất hy vọng đôi mắt phượng hoàng kia không phải là áy náy, mà là quang minh lỗi lạc, không sợ hãi.

Hắn rất hy vọng.

Bình Luận (0)
Comment