Bạo Quân Độc Sủng

Chương 135.2

Phủ Thường Châu, Tô châu, Tùng giang, Hàng Châu, Diệp Vũ vừa đi vừa du ngoạn, du chơi khắp cả Giang Nam, thăm quan được hết sự giàu có và đông đúc phồn hoa của Sở quốc, vừa tròn hai tháng.

Tiếp đó, nàng định từ phủ Tùng Giang vượt qua Trường Giang, tới trước phủ Dương Châu, cũng vừa đi vừa du lịch, cơm áo không lo, tiêu diêu tự tại.

Lúc còn ở lầu Tiêu Tương dạy múa, cũng có được số tiền khoảng bảy tám vnạ lượng, đủ để nàng dùng trong một thời gian dài.

Qua sông xong, một đường này đến phủ Dương Châu, lại mất mười ngày nữa.

Phủ Dương Châu cách Kim Lăng rất gần, chỉ cần thúc ngựa chừng hai canh giờ là có thể tới. Nàng lo bị móng vuốt Sở Minh Phong phát hiện ra, lo lắng đề phòng. Nhưng mà phủ Dương Châu lại là nơi phía bắc của Nguỵ quốc, nàng muốn được tới ngắm phủ Dương Châu phồn hoa, tuy nguy hiểm, nhưng vẫn quyết định tới phủ Dương Châu.

Đã hơn hai tháng, nàng quá vô ưu vô lo, cứ thoải mái khoái hoạt, ngày nào tỉnh lại cũng hé mắt mỉm cười, đắm chìm trong cảnh nắng xuân không có việc gì. Đi du lịch là chuyện sung sướng hạnh phúc nhất.

Nàng may mắn chẳng có truy binh.

Có lẽ Sở Minh Phong sẽ nhanh chóng biết Diệp Vũ ở ôn tuyền biệt quán là giả, nhưng mà cho dù hắn có phái người đi tìm nàng, cũng tìm không thấy, bơở vì nàng cải trang thành một nam tử ba mươi tuổi, có râu, trên mặt đầy nếp nhăn li ti, khác hẳn với dung mạo lúc trước, thay đổi hoàn toàn. Cho dù nàng có đứng trước móng vuốt cũng không nhận ra nàng.

Vào thời điểm đêm yên tĩnh, Diệp Vũ ngẫu nhiên nhớ tới mẫu thân, Thẩm Chiêu, Lâm Trí Viễn và Tấn Vương, nhớ tới chuyện xảy ra một năm nay. Đương nhiên còn có Sở Minh Phong, còn có một đoạn tình duyên không nói rõ được gjữa họ… Có lúc nhớ lại, nếu lại thấy hắn, mình sẽ thế nào, hắn sẽ ra sao…. Nhưng mà nàng không muốn gặp cái tên bạo quân ấy nữa. Chỉ là, lúc khuất nhục hay ngọt ngào này, lúc đau đớn, hoặc lúc triền miên lại bất giác từ tận sâu trong lòng toát ra, khiến cho nàng cảm khái vạn lần…

Chơi ở phủ Dương Châu hai ngày, ngày này nàng tính đi chơi ở Phượng Hoàng Sơn. Tiểu Nhị khách sạn nói, miếu Quan âm ở Phượng Hoàng Sơn rất linh, chỉ cầu quỳ gối trước Quan âm đại sĩ thành tâ cầu nguyện thì mọi chuyện có thể thành. Tuy nàng không tin thần phật, nhưng vẫn quyết định đi du ngoạn.

Phượng hoàng sơn non xanh nước biết, nước trong vắt từ từ chảy ra, cánh lá xanh tươi, lượn lời trong sương khói, có thể nói là phong cảnh tú lệ, Miếu Quan Âm hương khói mờ mịt, khách hành hương đi đông kéo dài mãi không dứt, gần như là chen chúc trong miếu. Diệp Vũ vốn định đi vào, thấy đám đông chật chội kia, ngẫm lại vẫn thôi.

Ở lương đình ngoài miếu Quan âm chừng một dặm nhìn cảnh người đi người đến, thưởng thức cảnh non xanh nước biếc, lắng nghe tiếng chuông cổ thánh thót, vui tai.

“Tới Phượng Hoàng sơn ngắm hương khói thật thoải mái nhàn hạ làm sao”

Nàng chấn động, giọng trào phúng châm biếm này có vẻ khá quen… Là hắn. Xoay người, bóng dáng khôi ngô kia đập vào mắt, nàng không rõ là mừng hay lo nữa.

“Ngươi theo dõi ta?”

“Ta theo dõi ngươi làm gì chứ?”

Công tử Kim chậm rãi đi tới, áo choàng hơi bay lên. Loại vải làm áo choàng này là loại cực đỉnh, tay áo và viền áo dùng sợi tơ vàng dệt nên, không phải là kẻ thường có thể mặc.

Diệp Vũ không những đang phỏng đoán, hắn là loại người nào? Sao tự dưng lại ở chỗ này?

Hắn vẫn đeo mặt nạ màu vàng, chỉ lộ ra đôi mắt và chiếc miệng, ý cười điểm môi, “Tình độc không phát tác nữa rồi chứ”

“Là do ngươi ban tặng” Nàng chưa từng bao giờ nghĩ đến sẽ gặp lại hắn, có dự cảm không tốt.

“Ngươi chơi khắp cả Giang Nam, sao lại tới phủ Dương Châu đây hả? Không sợ bị bắt trở lại sao?” Hắn ngồi cạnh nàng, ngồi rất gần.

“Ai cần ngươi lo!” Nàng tức giận nói, hắn tới gần đem tới tín hiệu nguy hiểm cho nàng, trên người hắn có một loại hơi thở vô hình bao trùm nàng, khiến nàng tự dưng thấy hoảng hốt.

Hắn cười khẽ, tiếng cười trầm hậu. Diệp Vũ trừng mắt, quay đầu, nhìn vóc dáng tiều tuỵ của khách hành hương này. Bỗng nhớ tới mình cải trang thành nam tử, hoàn toàn thay đổi, vì sao hắn lại nhìn ra mình chứ? Chẳng lẽ hắn theo dõi mình sao?

Công tử không chút để ý hỏi, “Ngươi cải trang thành như vậy, ta vẫn nhận ra được ngươi, ngươi cảm thấy khó hiểu, muốn biết nguyên nhân có phải không?”

Nàng nói đơn giản, “Đúng vậy, ngươi cao hứng nói, ta sẽ chăm chú lắng nghe”

Khoé môi hắn hơi cười tủm tỉm, “Từ thời khắc ngươi rời thành Kim Lăng kia đi, ta đã sai người âm thầm bảo vệ ngươi”

“Còn chẳng phải là theo dõi sao” Nàng cười nhạt, “Ngươi mặc kệ chính sự, tìm ta làm gì?”

“Ta nghĩ muốn ngươi nhìn bộ dạng vốn có” Hắn hạ giọng nói trầm thấp.

“Ngươi không phải đã gặp vô số lần rồi ư?” Diệp Vũ không rõ ý hắn, “Tađều chưa thấy rõ bộ mặt thật của ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ nói ra”

“Vậy chẳng bằng cho ngươi thấy” Giọng công tử Kim cất lên lạnh nhạt trầm trầm.

Nàng nghĩ là hắn nói đùa, vừa lúc quay đầu đã thấy lộ ra một khuôn mặt tuấn tú kiên nghị đập vào mắt bất giác nàng ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt này cũng góc cạnh như sở Minh Phong, so với hắn ba phần tục hơn, lãnh lệ hơn.

Sở Minh Phong còn tuấn tú hơn hắn ba phần. Sao tự dưng lại lấy Sở Minh Phong so sánh với công tử Kim chứ? Thật mụ đầu rồi mà.

Diệp Vũ lấy lại tinh thần, không thể ngờ được là hắn vạch mặt nạ màu vàng ra, để cho mình nhìn thấy phong thái thật của hắn.

“Doạ người rồi sao?” Công tử Kim nói tự giễu, “Bộ mặt này của ta không thể chói mắt quá sao”

“Không phải, ngươi đột nhiên vạch ra, ta bất giác không phản ứng kịp mà thôi”

Không thể phủ nhận, công tử Kim cũng là một nam tử cao lớn tuấn nghị. Nàng cười nói, ‘Hay là ngươi đem nói chi tiết về ngơi nói cho ta biết đi, ví dụ như tên tuổi, hay gia đình”

Hắn tiến lại gần, hơi thở ấm áp phà lên mặt nàng, “thời cơ chưa tới. Nhưng nếu ngươi nguyện ý theo ta tới phía Bắc, đi du ngoạn khắp nơi, dĩ nhiên sẽ biết rõ gia đình ta thôi” Nàng do dự, “Phía Bắc….”

“Nguỵ quốc cũng có không ít châu phủ phồn hoa, phong thổ cũng khác hoàn toàn Giang Nam nước Sở, ngươi nhất định sẽ thích” Công tử Kim dụ dỗ nàng.

“Nói sau đi, trước tiên cứ ở lại Dương Châu chơi mấy ngày đã” Diệp Vũ nói khẽ, trong lòng biết hắn thích mình đi Nguỵ quốc, mục đích cũng chẳng đơn giản chút nào. Trong lương đình cứ trầm mặc vậy. Họ chẳng ai nói lời nào, ai cũng có tâm sự.

Mãi lâu sau, hắn bỗng nhiên ôm lấy người nàng, nhìn nàng chăm chú, đôi mắt ngưng trầm. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, lát sau mới hoàn hồn, hắn định làm gì? Nàng lấy tay gỡ tay hắn ra, hắn túm chặt lại.

“Trước hãy nghe ta nói chút, được không?” Thấy nàng không động, giọng công tử Kim nặng nề, “Nếu ngươi đã quyết không về Kim Lăng nữa, như vậy, Sở quốc cũng không còn để cho ngươi lưu luyến. Ngươi ở lại trong Sở quốc, tóm lại rất nguy hiểm, chẳng bằng theo ta đi Nguỵ quốc, ta sẽ chăm sóc cho ngươi, để ngươi cơm áo không lo, bảo hộ ngươi cả đời”

“Ta với ngươi chẳng thân chẳng quen… Không hay lắm đâu…” Tim Diệp Vũ nhảy dựng lên, không đoán được hắn sẽ nói ra những lời như thế, xấu hổ mãi, “Ta sẽ không để mình chết đói, ta có tiền”

“Nhưng ngươi lại không có nhà. Chẳng lẽ ngươi cứ muốn cả đời dạo chơi bốn bể, du ngoạn khắp nơi hay sao/”

“Ta cứ đi chơi đủ đã, còn lo lắng tới sau này làm gì”

“Ngươi chơi đã hơn hai tháng rồi, còn chưa đủ sao?” Hắn hơi chút nóng nảy.

“Không phải… Ta nghxi muốn chơi một hai năm nữa…” Nàng thế mà thấy hơi chột dạ.

Công tử Kim nắm chặt lấy hai tay nàng dùng sức, “Lấy bản tính Sở hoàng, biết ngươi đào tẩu, tuỵệt không từ bỏ ý đồ đâu. Nói thật với ngươi, mấy ngày sau khi người rời Kim Lăng, hắn đã phái ngươi tới tìm ngươi ở khắp các châu phủ. Ngươi cải trang như vậy, nhất thời tay chân của hắn chưa nhận ra, nhưng giả sử theo thời gian, nhất định sẽ nhận ra ngươi. Đến lúc đó ngươi sẽ lại bị bắt về Kim Lăng thôi”

Diệp Vũ biết, hắn phân tích rất có lý, Sở Minh Phong sẽ không bỏ qua mình, sớm hay muộn cũng sẽ tìm được mình. Nhưng mà đi cùng công tử Kim tới Nguỵ quốc…. Thật sự muốn đi sao…

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không thể quyết định ngay được. Thần sắc hắn thay đổi, trở nên nghiêm túc, mắt thâm trầm, “Vũ Nhi, ta từng lợi dụng ngươi, uy hiếp ngươi, cũng để ngươi bị ăn đau khổ, nhưng ta tuyệt đối không có lòng hại ngươi”

Tim nàng đập nhanh hơn, hắn thế mà dám gọi mình là “Vũ Nhi” chứ, hắn có phải đối với mình….

“Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết ta là ai sao?”

“Ta đã thấy ngươi rồi ư/”

“Đã gặp rồi, nhưng có lẽ ngươi cũng không nhớ rõ bộ dáng của ta, cũng sẽ không cố ý mà nhớ đâu” Đôi mắt công tử Kim trở nên khó dấu mất mát.

“Gặp ở đâu vậy nà?” Diệp Vũ thật sự không nghĩ ra mình đã gặp hắn ở đâu nữa.

“Tháng ba năm trước, ngươi bị công chúa An Dương đuổi ra khỏi phủ Tướng quân, ta đã đưa ngươi và Nhị phu nhân rời đi. Còn có lần, công chúa An Dương đánh chân ngươi, là ta đánh ngươi đó”

“Ngươi đánh ta?” nàng còn nhớ ra thật, cuối cùng cũng nhớ tới, người đuổi mình ra phủ và người đánh mình là một người, là con của quản gia phủ Tướng quân, hình như tên là Cao Siêu gì đó. Lúc trước nghe được tên này, còn tưởng hắn là Cao TRiều chứ.

HẮn là Cao Siêu sao?

Công tử Kim thấy hắn như nghĩ ra, nói, “Ta là con quản gia, tên Cao Siêu”

Nàng hỏi, “Ngươi là người Sở quốc?”

Hắn lắc đầu, nàng lại nói, “Người Nguỵ quốc ư?”

Lần này hắn gật đầu, giải thích, “Ta là người Nguỵ quốc, lúc mười lăm tuổi đã tới thành Kim Lăng, trở thành con của Cao quản gia, cho tới hai thành trước đây, vừa tròn mười lăm năm”

Diệp vũ với thân phận thật của hắn càng thêm mê hoặc, hắn là người Nguỵ quốc, nấp trong phủ tướng quân, lại là đại đương gia bang Thiên Thanh, trù tính trộm cuốn “Thần binh phổ” hắn đến tột cùng là kẻ nào? Có ý đồ gì?

“Còn nhớ rõ không? Công chúa an Dương đánh ngươi, nhất định phải phế chân ngươi đi, nếu không có ta khéo đánh ngươi, chỉ dùng một thành lực đạo, thì e rằng chân ngươi đã sớm bị phế rồi. Ngươi bị Nhị đương gia bắt đi, nếu không có ta ra tay vài lần, ngươi sớm đã bị hắn lăng nhục, hại chết rồi” Mắt công tử Kim thật sâu, như tiến thẳng vào trong đôi mắt nàng vậy.

“Là ngươi ư…” Nàng nói lẩm bẩm. nếu không phải hắn nói, nàng thật sự không đoán được lần đánh đó, là do hắn âm thầm tương trợ.

“Tết Nguyên Tiêu, ngươi thất bại trong gang tấc, bị Sở Hoàng bắt trở lại, giam lỏng trong cung; ta sai người giết người ở các phủ, tạo thành án giết người lien hoàn, cố ý làm loạn lớn, khiến cho Sở Hoàng và Thẩm Chiêu đặt hết tâm tư len hung án, ngươi liền có thể có nhiều tâm tư trù tính cách đi tìm sách. Còn nữa, ngươi tìm được kế thoát thân, dễ dàng rời Kim Lăng đi, Sở Hoàng không phát hiện ngay tức khắc, giờ này cũng bắt đầu truy tìm”

“Ngươi thế nhưng dám sai người giết nhiều người vô tội như vậy, người chết này là vô tội…”

Hắn nói nặng nề, “Ta làm vậy là vì…”

Diệp Vũ cắt ngang, xua tay ngăn lại hắn, “Ta không muốn nghe nữa!”

Tuy nàng biết bất luận là cổ đại, hay dị thế, kẻ có quyền giết người tựa như bóp chết một con kiến, có quyền sanh sát trong tay, nhưng nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể chấp nhận nổi những chuyện này thật sự có liên quan tới mình.

Công tử Kim không hiểu nàng sao tự dưng lại biến thành vậy, hơi chút lo lắng, ‘Vũ Nhi, sao vậy?”

Nàng lắc đầu mãi, nàng có tức giận cũng vô dụng, vô lực thay đổi cái gì. Hắn coi như nóng lòng nhìn thấu nội tâm, “Ta hạ tình độc trong người ngươi, chỉ là ép ngươi trộm sách cho ta, tuyệt đối không thật lòng hại ngươi”

Nàng hất tay hắn ra, không muốn tranh cãi cùng hắn, bởi vì có nói thế nào hắn cũng sẽ không hiểu. Trong cơ thể nàng bị hạ độc, ép nàng trộm sách, nàng không “nghe lời” hắn liền đẩy tình độc tra tấn nàng, còn lấy các thủ đoạn ép nàng, những điều này cũng không tính là thương tổn ư? Thật buồn cười làm sao.

“Vũ Nhi, ta thật sự hy vọng người theo ta về Nguỵ quốc” Công tử Kim nói thành khẩn, đôi mắt thâm trầm.

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không muốn nghĩ tới phía Bắc, thật ngại quá” Nàng khách sáo cự tuỵệt.

“Hay để cho ngươi suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau, ta tới khách sạn tìm ngươi”

“Không cần, hiện giờ ta nói thẳng với ngươi, ta sẽ không đi Nguỵ quốc” Diệp Vũ nói kiến quyết.

Hắn cau mày nhanh lại, yên lặng nhìn nàng, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo, trong mắt có đốm lửa nhỏ bốc lên.

Nàng nhất quyết từ chối, thấy sắc mặt hắn thay đổi, lạnh trầm đáng sợ, đang định đứng lên, hắn đã nhanh hơn một bước, ôm mạnh lấy nàng, nhanh chóng quặc chặt môi nàng, đè ép thô bạo, cường hôn cuồng dã… Nàng chấn động chút, né tránh, giãy dụa, nhưng do hắn quá thô bạo, không những giam chặt người nàng, còn túm chặt lấy gáy nàng, không cho nàng lộn xộn… Hắn tiến quân thần tốc, hút chặt lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng, hút toàn bộ mùi hương của nàng, nuốt trọn mật nước, biến thành thành không thở nổi, hơi thở hai người cũng thay đổi dần trở nên dồn dập ồ ồ…

Diệp Vũ không nhúc nhích được, sức hắn quá mạnh, ngực hắn rắn chắc như thép, gần như không lay động được, nàng cũng không có chỗ trốn, bị hắn tiến dần từng bước, triền miên giao đấu.

Kẻ này trình độ thô bạo chẳng kém gì Sở Minh Phong. Sao tự dưng lại nghĩ tới Sở Minh Phong chứ?

Nàng vừa ảo não vừa tức giận, trong đầu thoáng hiện chân tay bị vén lên, liều chết triền miên… Đoạn nhớ ngắn này không tha nàng, cứ đột nhiên hiện ra, khiến cho cả người nàng toát đầy mồ hôi…

Bất đắc dĩ nàng ra sức cắn, mùi máu tươi ngập tràn khoang miệng, công tử Kim thả môi nàng ra, khoé môi còn cười tà tứ, “Ngươi cũng cắn Sở hoàng như vậy hả?”

“Đừng nhắc tới hắn!” Nàng càng cay, ra sức giãy dụa, chỉ là không thoát ra được, “Buông ra… Để ngươi ta nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa hả?”

“Thế thật ra ta cùng một nam tử ôm ấp, chẳng ra thể thống gì” Hắn mỉm cười, vừa rồi ép hôn nàng là thử xem nàng có kháng cự mình không. Sự thật chứng minh, nàng đúng là kháng cự hắn, nhưng nàng có một lúc thất thần. Dù chỉ là một chút thất thần, hắn liền nắm chắc là sẽ nắm được cả thể xác lẫn tâm hồn nàng.

Hắn giống như kẻ trộm được mèo tinh, hơi chút thoả mãn, “Ta họ Thác Bạt, tên một chữ Hoằng”

Diệp Vũ sửng sốt, “Thác BẠt….Ngươi là hoàng tộc Nguỵ quốc?”

Thác Bạt đích thị là hoàng tộc Nguỵ quốc, nhưng nàng lục soát trong đầu cũng không nhớ nổi Thác Bạt Hoằng là hoàng tử hay là Vương gia. Trong trí nhớ Diệp đại tiểu thư, không có người nào tên là Thác Bạt Hoằng.

“Ở Nguỵ quốc, Thác Bạt đích thị là vọng tộc, người đứng đầu, mười lăm nưam trước mới trở thành hoàng tộc. bởi vậy, đều không phải chỉ có mỗi người trong hoàng tộc mới có họ Thác Bạt” Công tử Kim giải thích.

“Vậy ngươi tìm cuốn “Thần Binh phổ” làm gì? Hiến cho Nguỵ hoàng, tranh giành chức quan cao nhất trong triều ư?” Trước kia nàng đoán ra, hắn hẳn là vâng lệnh Nguỵ hoàng hoặc Tần hoàng, không ngờ lại đúng là thật.

“Chỉ cần cùng ta về Nguỵ quốc, mọi nghi hoặc của ngươi đều có thể giải quyết dễ dàng”

Nàng không lên tiếng, nghĩ ngợi, nếu mình cự tuyệt đi cùng hắn về Nguỵ quốc, hắn có dùng sức mạnh ép mình không.

Ánh mắt Thác Bạt Hoằng căng thẳng, hỏi, “Ngươi thích Sở hoàng sao?”

Diệp Vũ tức giận, lườm hắn, “Ngươi nhắc tới hắn ta làm gì? Nếu còn có lần ba, ta không bao giờ để ý tới ngươi nữa”

Hắn không thèm để ý tới thái độ thô lỗ của nàng, đôi mắt thâm thuý, “Vũ Nhi, nếu ngươi thật sự không thích hắn, như vậy theo ta đi Nguỵ quốc, thử tiếp nhận ta, thích ta xem. Ngươi cô độc, cũng không thể cứ phiêu bạt mãi, thế nào cũng cần tìm một nơi thích hợp để đặt chân, có đúng không?”

“Cho dù ta không thích hắn ta, cũng không nhất định phải thích ngươi, đi theo ngươi tới Nguỵ quốc” Nàng cười lạnh, “Ta sẽ tự chăm sóc cho mình, không cần ngươi lo cho ta”

“Hay là như vầy, ngươi theo ta đi Nguỵ quốc, lấy ba tháng làm hạn định, ngươi không thích ta, ta thả ngươi đi, tuyệt không ngăn ngươi lại” Thác Bạt Hoằng nói thành khẩn.

Nàng vẫn nghĩ không muốn đi cùng hắn tới Nguỵ quốc, bởi vì, một khi bị rắn cắn, còn sợ mười năm, nàng kiến quyết không muốn dây dưa gì với người hoàng tộc hoặc người có quan hệ không rõ với hoàng tộc. Nhưng cự tuyệt hắn như vậy có vẻ không hay lắm.

Cuối cùng nàng bảo để nghĩ ba ngày, ba ngày sau sẽ có đáp án cho hắn. Diệp Vũ đứng lên, muốn cùng hắn cáo biệt lại bị hắn ôm vào lòng.

Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng “viu” tới, trong tay hắn ném hai cây kim bay ra ngoài, cố định hai con rắn tại chỗ.

Nàng bị hắn ôm chặt như vậy, còn chưa định thần, lại thấy hai con rắn ở ngay bên sườn, tim đập thình thịch, sợ quá mức.

“Ở đây sao lại có rắn chứ?”

“Trời nóng, rắn thường hay lui tới, cũng chẳng lạ gì” Thác Bạt Hoằng đỡ nàng đi ra lương đình, “Ta đưa nàng về khách sạn vậy”

***

Đêm tối đen như mực. Diệp Vũ hình như nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, lặng lẽ tỉnh lại. Trong bóng đêm, bóng đen đứng bên ngoài là ai. Thân hình hiên ngang tuấn tú, là nam tử mà nàng thấy rất quen. Tuy không thấy rõ mặt hắn, nhưng nàng nhận ra là Sở Minh Phong.

Hắn sao ở trong này? Hắn đến Dương Châu rồi sao?

Nàng kinh hoảng đứng dậy, tim đập mạnh, đưa tay chậm rãi ra, chậm rãi vén màn lên… Hắn cũng đưa tay ra, rất chậm rất chậm, rồi đột nhiên xốc mạnh lên, ôm lấy nàng.

“Bệ hạ…” Nàng định đẩy hắn ra, lại không tự chủ được ôm chặt lấy hắn.

“Vũ Nhi….” Hắn điên cuồng hôn nàng xé rách quần áo ngủ của nàng, “Trẫm rất nhớ nàng…”

“Ta cũng nhớ bệ hạ” Diệp Vũ hạ giọng nỉ non, cởi sạch quần áo hắn, ngồi lên người hắn, ôm lấy đầu hắn, đem cả bộ ngực của mình đưa thẳng vào miệng hắn.
Bình Luận (0)
Comment