Bạo Quân Độc Sủng

Chương 60

Nàng hết cả hồn, hoàng đế này thật đáng sợ, chuyện gì cũng không thể gạt được hắn. Hắn có ở thành Kim Lăng hoặc thậm chí là toàn bộ Sở quốc bố trí thu thập tin tức bốn phương tám hướng hay không?

Sở Minh Phong xoay mặt nàng lại, ánh mắt sắc bén nhìn xuyên thủng lòng người, “Ngươi cho là họ đã có hiềm khích rồi sao?”

Diệp Vũ nói thận trọng, “Nhìn bề ngoài, Tấn Vương và Thẩm đại nhân hẳn cũng không có hiềm khích”

“Vậy ngươi cần phải cố thêm nữa”

“Vâng”

“Châm trà”

Nàng nghe theo sự sai bảo của hắn, châm một ly trà nóng cho hắn.

Ấm trà vừa buông xuống, đã có một lực mạnh ập lại – hắn túm chặt lấy cánh tay nàng, hơi dùng sức đã dễ dàng túm nàng vào trong lòng, hai tay ôm chặt lấy nàng. Nàng kinh hoàng chưa ổn định, biết giãy dụa cũng vô ích, đành đơn giản nằm im, không nói câu nào.

Hắn nhìn cô gái ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ lòng lòng, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngươi ngủ lại phủ Tấn vương một đêm, Tấn vương đối đãi thế nào với ngươi?”

Nàng cố tình đùa giỡn, “Bệ hạ biết rõ còn gì, nên biết đêm đó đã xảy ra cái gì mà” Sở Minh Phong túm lấy vạt áo nàng, nói giảo hoạt, “Chẳng bằng trẫm cùng người diễn lại đêm đó một lần xem đến tột cùng là Tấn vương với ngươi làm cái gì”

“Vậy bệ hạ cứ mặc cho tiểu nữ tử an bài” Diệp Vũ hơi mỉm cười, nói châm chọc, “Chỉ sợ là bệ hạ không bỏ xuống được dáng người cao quý thôi…”

“Trẫm tuỳ ngươi bài bố đó”

Hắn buông tay ra, nàng trượt từ trên người hắn xuống, để hắn nằm trên mặt bàn, “Nếu có chút đắc tội, vẫn xin bệ hạ thứ tội”

Hắn hỏi tiếp đó thế nào nữa, trong lòng Diệp Vũ cười trộm, “Sau đó tiểu nữ tử kéo Tấn vương đứng dậy, chỉ thế thôi”

Nàng đang định lùi ra sau, ai ngờ hắn phản ứng nhanh như chớp, giữ chặt tay nàng, nhanh nhẹn xoay người một cái, nàng đã bị đặt nằm trên mặt bàn, còn hắn thì đè nặng lên nàng.

Vốn định đùa hắn, cũng không ngờ lại bị hắn từ bị động biến thành chủ động, chỉ trong giây lát, đảo ngược tình thế.

Thân hình cao ngạo của Sở Minh Phong đè nặng lên thân thể mềm mại, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh đáng sợ, tựa như kiếm khí giết người vô hình vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy máu. Tim nàng đập mạnh, như sắp nhảy ra khỏi ngực vậy, một tia sợ hãi từ dưới bốc lên.

“Dám can đảm đùa giỡ trẫm, lại còn có can đảm thừa nhận trẫm trừng phạt” Mặt hắn gần như thoáng qua lo lắng.

“Bệ hạ…”

Hắn cúi đầu xuống, môi dừng ở trước người nàng, nàng kinh hoảng ngăn lại, “Bệ hạ không ngại tiểu nữ tử đã cùng với Tấn vương, Thẩm đại nhân ôm qua, hôn qua rồi ư?”

Tay hắn vuốt ve chiếc gáy trơn mềm của nàng, “Ngươi không ngại, trẫm còn để ý làm gì?”

Diệp Vũ nói lạnh băng, ‘Bệ hạ dĩ nhiên có thể muốn làm gì thì làm rồi, nhưng tiểu nữ tử thà ngọc nát hơn ngói lành”

Sở Minh Phong tán thưởng nàng gặp nguy không loạn, nữ tử này có thể trong lúc nguy cấp nói một hai câu kiên quyết bảo vệ mình, đâm trúng vào chỗ mềm yếu của hắn, khiến hắn không thể không thoả hiệp – nàng thà làm ngọc nát, không làm ngói lành, thà chết chứ không chịu khuất phục, hắn con cờ tuyệt sắc này cũng sẽ phế bỏ đi.

Hắn kéo nàng đứng lên, rồi đột nhiên bóp chặt má nàng, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ, “Làm chuyện này tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi”

Nhưng lời này có vẻ chỉ nói cho xong, nàng không rõ hắn có đối xử tử tế với mình không nữa.
Bình Luận (0)
Comment