Bạo Quân Độc Sủng

Chương 62

“Đã nhiều ngày làm gì vậy?” Sở Minh Hiên hỏi khàn khàn, hơi thở nóng rực lượn lờ trên mặt nàng.

“Đang luyện múa mới”

“Lục hoàng thúc cũng không tìm nàng chứ?”

Nàng lắc đầu, lấy tay tạo ra khoảng cách, “Canh giờ không còn sớm nữa, Vương gia vẫn nên về phủ đi”

Tay hắn miết nhẹ lên mặt mày nõn nà của nàng, nói đau lòng, ‘Nàng mệt mỏi rồi ư?”

Diệp Vũ gật đầu, đáy mắt chính xác giấu đi màu sắc lo âu, “Ta muốn về nghỉ” Hắn nói bất đắc dĩ, “Cũng được, trời sáng Bản vương sẽ tới lầu Tiêu Tương”

Nàng lại từ chối khéo, “Nhiều ngày đã bận rộn lắm rồi, chẳng bằng đợi khi nào qua thời gian này lại tới lầu Tiêu Tương đi vậy”

Sở Minh Hiên yên lặng nhìn nàng, giống như muốn tìm ra gì đó đằng sau khuôn mặt này của nàng.

Một lát sau hắn cũng chẳng nề hà đồng ý, trước khi đi lại dặn một câu, “Nếu có chuỵện gì, tới tìm bổn vương ngay, nhớ chưa?”

Sau đó hắn khẽ hôn nhẹ lên môi nàng. lúc này mới xoay người rời đi. Nàng nhìn theo hắn rời đi, đứng mãi mới đi vào. Bóng thong dong như thế, lại bởi vì tình cảm ràng buộc mà chẳng còn thong dong nữa, một chút nặng nề, một chút cô đơn.

****

Phủ Thuỵ vương thiết yến vào ngày này, giờ mở yến tiệc được định là giờ Dậu.

Giờ Dậu chưa tới, trong vườn đã chật kín người. Trong vườn hoa khá rộng đã bố trí một bàn yến hội có người tới khá đông, đầy hứng thú, thân quen đều có.

Tất cả các đại thần văn võ trong triều đều nhận được thiệp mời của Thuỵ Vương, thả mắt nhìn khắp đã thấy hàng ngàn bộ quần áo rực rỡ muôn màu đầy chói mắt, bóng người lay động, tiếng nói cười ồn ào. Kẻ hầu trong phủ đang bưng rượu, trái cây, các món ăn ngon vật lạ tuần tự đi tới bày lên trên bàn tiệc. Phía bắc vườn hoa là một vũ đài lớn.

Vũ đài được làm dựa theo yêu cầu của Diệp Vũ, cao nửa trượng, trải thảm đỏ thẫm, bốn góc vũ đài treo hai chiếc đèn lồng đỏ.

Canh giờ đến, mọi quan lại Sở quốc đều ngồi đông đủ, Thuỵ vương và Thuỵ vương phi đang đỡ Huệ Thái phi ra ngồi ở bàn chính.

Diệp Vũ đứng ở trước cửa sổ một phòng riêng phía đông Hoa uyển, nhìn cảnh náo nhiệt ấy, tiếng huyên náo ầm ĩ, đột nhiên cảm thấy có chút không thật.

Tấn vương và Hữu tướng ngồi cùng bàn, trên bàn họ không có một ai, bởi vì là ngự bàn do Sở Minh Phong vẫn chưa tới.

Hai nam tử yêu nghiệt này đang ngồi cùng nhau, ánh mắt lúc thì lạnh lẽo lúc thì thờ ơ, lúc thì châu đầu vào nói chuyện với nhau, lúc thì cười cười, có lúc lại thản nhiên uống trà, nói chuyện phiếm, bộ dạng bình tĩnh thong dong vô cùng. Thỉnh thoảng có quan viên tới gần, kính trà, bọn họ lại mỉm cười ứng đối.

Văn võ trong triều chỉ có hai người này là mặc áo trắng, lại có vẻ như hạc trong bầy gà, ôn nhã như ngọc, thánh khiết như nguyệt, giống như giữa cả biển hoa đỏ au cũng chỉ có hai cái cây xanh, khiến người để ý.

Diễp Vũ vẫn biết thoạt nhìn họ cùng là một loại người, trên thực tế lại không giống vậy.

Tấn vương nhìn trông thì tiêu sái, thật ra cực kỳ bá đạo; Hữu tướng cũng nhìn trông như chân chính ôn hoà, thong dong, quang minh lỗi lạc, nội tâm bằng phẳng.

Lãnh Tiêu Tương vỗ vỗ vai nàng, hạ giọng nhắc nhở, “Thuỵ vương sai người tới nói, tiệc rượu đã bắt đầu, màn ca múa đầu tiên lập tức bắt đầu”

Diệp Vũ chấn tĩnh lại, “Dì Lãnh yên tâm đi, buổi biểu diễn đêm nay hẳn cũng không xảy ra gì bất ngờ đâu”

“Ngươi thế này nên trang điểm lại cho đẹp đi, chuẩn bị thật tốt vào” Lãnh Tiêu Tương bảo, “Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa, cứ nhảy thật tốt là được. Họ sẽ lên đài, ta sẽ đi nói một chút”

“Được, dì cứ việc đi làm đi”

Diệp Vũ nhìn về phần đông khách là của Thuỵ vương, bất giác thấy lo lắng: sau khi nàng khiêu vũ, hữu tướng thấy sẽ đối đãi nàng thế nào đây? Tấn vương có phản ứng gì không? Sở Hoàng có thể bị nàng mê hoặc hay không đây? Có hậu quả gì không?
Bình Luận (0)
Comment