Bạo Quân Vô Địch

Chương 18

Em gái đi đâu rồi?! Chẳng lẽ bị hai nhà Vương, Ngô cướp đi?

Diệp Phàm buộc mình phải bình tĩnh lại. Mắt anh đỏ hoe, cắn chặt răng. Anh tỉ mỉ kiểm tra cửa số, không có dấu vết gì. Kiểm tra cửa, không có dấu hiệu có người ngoài vào.

Diệp Tiểu Mạn dường như đã bốc hơi trong không khí!

Trong mắt Diệp Phàm lóe lên tia sáng đáng sợ.

Nhà họ Vương, nhà họ Ngô, nếu em gái có chuyện gì không hay, tôi muốn các người phải hối hận khi đến thế giới này!

Lúc này, từ trong tủ truyền ra một tiếng động nhỏ.

Diệp Phàm cau mày, lặng lẽ đi đến tủ quần áo. Anh đột ngột đưa một tay kéo ra, định quát lên thì đột nhiên dừng lại

"Trong tủ quần áo, Diệp Tiểu Mạn ôm đầu gối co ro trong góc, ánh mắt hoang mang và sợ hãi nhìn ra ngoài. Diệp Phàm nhìn dáng vẻ của em gái thì không khỏi cảm thấy sống mũi đau xót. Chắc hắn là tiếng cửa vừa mở đã đánh thức cô.

“Tiểu Mạn, sao em lại ngủ ở đây? Sao không ngủ rên giường?"

Diệp Phàm kéo em gái mình ra khỏi tủ, nhẹ giọng hỏi.


"Anh, em vừa tỉnh dậy đi vệ sinh thì phát hiện. không có anh... Ở một mình em rất sợ nên..."

Diệp Phàm hiểu được. Anh bước tới ôm em gái, vuốt tóc cô một cách cưng chiều.

"Con bé ngốc, anh vừa ra ngoài có chút việc, đi ngủ đi, anh ở cùng em."

Sau khi dỗ em gái nằm xuống, Diệp Phàm ngõi cạnh giường cùng cô. Anh khế hát những bài hát thiếu nhi mà khi còn bé cô thích nghe, đỗ em gái ngủ như trẻ con.

“Sông Loan Loan, cầu Toản Thạch, bà ngoại trên cầu đọc ca dao, rùa cưỡi bạch mã, chuột bắt mèo đen.."

Nhưng bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Phàm thay đổi. Anh đột ngột lao tới và ôm thật chặt Diệp Tiểu Mạn.

"A! Anh, anh định làm gì vậy? Em là em gái anh!"

Diệp Tiểu Mạn kinh hãi hét lên. Cô không bao giờ ngờ rằng đang yên đang lành mà Diệp Phàm lại làm chuyện như vậy! Mặc dù bọn họ là anh em ruột. Nhưng động tác như vậy cũng là quá đáng rồi.

Diệp Phàm lộ vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có thời gian để giải thích. Ôm Diệp Tiểu Mạn trong tay, trong nháy mắt anh lao tới góc tường. Tức thì trên người bộc phát một lưỡng khí tức cường hãn. Sau đó, một luồng ánh sáng vàng mờ nhạt xuất hiện, trộn lẫn với ánh sáng màu đỏ đậm. Trong nháy mắt nó. đã bao bọc hai người.

Cùng lúc đó.

Vút! Vút!

Hai quả đạn lửa kéo theo đuôi lửa dài bắn vào. biệt thự.

Bùm! Bùm!

Hai tiếng nổ lớn vang lên. Sức nổ kinh hoàng của đạn lửa trực tiếp thối bay toàn bộ biệt thự, khiến nó trở thành một đống đổ nát.

Cái này còn chưa tính, một quả trong đó còn là bom cháy, nhấn chìm toàn bộ tàn tích trong biển lửa. Đây là quyết tâm muốn đẩy Diệp Phàm vào chỗ chết!

Đúng lúc này, phía xa có hai bóng người cao lớn mặc đồng phục ngụy trang đứng lên.


"Ha ha, không ngờ có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy, số tiền này kiếm được dễ dàng thật”

Bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp mà hai nhà Vương, Ngô đã bỏ ra số tiền khổng lồ để thuê từ nước ngoài. Ngoài ra còn có hai trăm tên lính đánh thuê tàn bạo đang chờ đợi ở một nơi khác. Nếu hai người bọn họ không thành công, đội lính đánh thuê sẽ lao vào và g iết chết Diệp Phàm.

Lần này hai nhà Vương, Ngô cũng đã hạ hết vốn gốc!

Hai sát thủ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, hội hợp với đội lính đánh thuê kia. Nhưng vào lúc này, hai bóng người một đen một trẳng lặng lẽ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hai tên sát thủ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh ngất đi.

...

Biệt thự số 1 Giang Loan.

Nó đã trở thành một đống đổ nát đang cháy!

Hai bóng người một đen một trắng lao tới. Trong tay mỗi người đều cầm theo một thứ gì đó.

“Quân chủ!”

Hai người nói lớn. Người cầm đồ trong tay lao xuống đất, nhào vào đống đổ nát. Không để ý đến ngọn lửa đang cháy, cả hai dùng hết sức lực và bất đầu đào bới điên cuồng.


"Quân chủ, quân chủ! Ngài nhất định không thể có việc gì!"

Bọn họ chính là Hắc Bạch Vô Thường vừa mới từ nhà tù Minh Sơn ra ngoài, muốn đến nương náu chỗ Diệp Phàm.

Vừa đến Giang Thành, bọn họ liền hỏi Triệu Vô. Cực vẽ chỗ ở của Diệp Phàm, sau đó ngựa không dừng vó mà đến đây.

Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy!

Hai người cực kỳ bi thương. Nhưng vào lúc này.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Trong đống đổ nát, vô số phiến đá vỡ bị ném đi

Trong biển lửa, một bóng người bay lên trời. Trong lòng còn ôm một người.

Bình Luận (0)
Comment