- Giải cứu thế giới? Dựa vào cậu?
- Thế giới dưới sự bảo vệ của ngài Medivh rất yên bình! Cậu không cần bận tâm!
- Một học viên pháp sư tép riu dám hoang tưởng vượt mặt Vệ thần Medivh vĩ đại!?
- Đỗ Khắc Marcus! Cậu đang sỉ nhục một đại pháp sư! Sỉ nhục thánh đường pháp thuật chí cao vô thượng này?
Một học viên pháp sư nhỏ bé thì không có tư cách xen ngang, những lời chỉ trích phẫn nộ đến từ pháp sư Bão Phong thành đứng bên cạnh Medivh. Không chỉ có pháp sư chính thức mà còn có những người có địa vị cao quý như pháp sư cung đình.
Những học viên ngưỡng mộ ghen tức Đỗ Khắc lúc nãy bây giờ hoàn toàn thay đổi. Họ nhìn trung tâm của vũ trụ Đỗ Khắc bằng một ánh mắt không thiện cảm, thù ghét chuẩn bị xem một vở kịch hay.
Ban đầu chỉ là chỉ trích, mấy giây sau, bên tai toàn văng vẳng tiếng chửi rủa. Cổ các pháp sư căng đỏ, mở miệng to đến nỗi có thể thấy được cả cuống họng, dùng những từ ngữ không mất sĩ diện chửi xối xả lên đầu Đỗ Khắc!
Medivh cau mày nhưng vẫn giữ phong thái oai nghiêm còn Đỗ Khắc thì lúng túng.
Kẻ ngang ngược hóa ra thế giới nào cũng có.
Kẻ ngang ngược chửi người không cần lí do.
Nhưng những kẻ có lí do thì sức chửi quả là kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu.
Những tiếng chửi rủa không hồi kết bao vây cả thánh đường, còn Medivh... hay có thể nói là một Medivh bị Sargeras kiểm soát vô tình hay cố ý thể hiện sự lúng túng của bản thân, lặng lẽ khoanh tay đứng nhìn.
Thật ra, chỉ cần một câu nói của hắn thì đã có thể giải vây cho Đỗ Khắc, anh ấy sẽ không còn bị công kích,
Hắn không làm như vậy.
Đối với Sargeras, chỉ cần người trẻ tuổi Đỗ Khắc vấp phải áp lực kinh khủng này. Tâm hồn nhỏ bé của anh ấy sẽ run sợ, chấp nhận đầu hàng khóc lóc quỳ lạy dưới chân hắn.
Nhưng phản ứng của Đỗ Khắc nằm ngoài tầm kiểm soát, Đỗ Khắc vẫn hiên ngang đứng đó, mặt không biến sắc đối diện với hàng ngàn lời chỉ trích.
Sargeras không hề biết chuyện Đỗ Khắc là người xuyên không.
Thật ra, lúc này đây điều mà Đỗ Khắc đang nghĩ lại là một chuyện khác.
- Mình xuyên không đến xứ Azeroth sớm như vậy, là một chuyện tốt, vì gần như đây là khoảng thời gian hòa bình cuối cùng của Azeroth. Mình vẫn còn thời gian nâng cao sức mạnh bản thân.
- Mình xuyên không đến xứ Azeroth sớm như vậy, là một chuyện xấu, vì những tên này sống trong hòa bình lâu quá rồi.
Sống trong hòa bình quá lâu, sẽ khiến người ta quên mất sự tồn tại của nguy hiểm.
Những tầng lớp thượng lưu không có gì thay đổi sẽ khiến họ đánh mất ý chí vươn lên và sự thối nát cũng như kiêu căng cũng sẽ vươn mầm trong tâm trí, hoàn toàn không có ai phát hiện.
Cho dù phát hiện, lại cảm thấy là chuyện hiển nhiên.
Chế độ cha truyền con nối của quý tộc khiến cho mỗi quý tộc thậm chí là mỗi một người thượng lưu đều tự cho rằng bản thân sinh ra cao quý, thân phận siêu phàm có thể đè đầu cưỡi cổ thường dân. Thay vì nói bọn họ công kích Đỗ Khắc vì phát ngôn bừa bãi, chi bằng nói thẳng là do Đỗ Khắc vô tình đụng chạm tới chế độ ỷ lại thừa kế của quý tộc nên mới có phản ứng thái quá như vậy!
Rất đơn giản, mẹ của Medivh là Vệ thần thế giới Aegwynn, là một hình mẫu trường sinh sống hơn 800 năm. Bà ấy đem chức vụ Vệ thần cao quý và quyền lực truyền lại cho con trai. Đây là một ví dụ chân thật nhất về việc dòng máu quý tộc có được quyền cao chức trọng muôn đời.
Và lúc này kẻ “gan cùng mình” Đỗ Khắc lại dám dùng thân phận dân thường qua mặt hình mẫu kế thừa cao quý này. Đây chính là tên tội đồ xúc phạm những kẻ cao sang.
Đỗ Khắc cười chua chát.
Hóa ra, cho dù ở bất cứ nơi nào, lịch sử đều giống nhau tới mức kinh ngạc như vậy.
Trên trái đất vô số những vương triều cổ đại từng bị diệt vong như vậy và ngày hôm nay, lịch sử lại tái diễn.
Bản thân cũng đã xuyên không, không quay về được nữa. Vận mệnh của bản thân cũng đã gắn chặt với xứ Azeroth sắp đối mặt với vô số nguy cơ diệt vong.
Vậy thì, mình phải làm chút gì đó thôi!
Đột nhiên Đỗ Khắc cảm thấy âm thanh xung quanh biến mất. Vô số những ngón tay chỉ vào ngực và mặt anh đều trở nên mờ nhạt, những vị pháp sư cao quý như những con rối bị giật dây. Hoàn toàn không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Đỗ Khắc.
Người xuyên không Đỗ Khắc đang cảm nhận một cách tỉ mỉ sự chuyển biến của số mệnh ở xứ Azeroth, cảm nhận sự công kích kinh khủng không đỡ nổi của số mệnh, suy ngẫm về ý nghĩa sinh tồn của một người xuyên không...
Ban đầu, Đỗ Khắc hoang mang.
Không biết bản thân làm được gì.
Cũng không biết bản thân nên làm gì.
Có lẽ, đơn thuần chỉ là vì sinh tồn và phát triển nên cuốn theo chiều gió.
Từng có một câu hỏi luẩn quẩn trong đầu Đỗ Khắc rất lâu, đó chính là nếu như số mệnh của xứ Azeroth vẫn duy trì một tập tính xấu như vậy... Anh ấy nên làm gì?
Bây giờ, đáp án của câu hỏi này hiện ra rất rõ trong đầu Đỗ Khắc.
Số mệnh thì sao?
Thay đổi nó!
Xoay chuyển nó!
Tuyệt đối không làm nô lệ của số mệnh.
Đỗ Khắc tôi phải làm chủ nhân của số phận!
Xung quanh đều là những ánh mắt phẫn nộ thậm chí là điên dại, Đỗ Khắc chính là một thứ dị biệt ở đây. Rõ ràng con người nhỏ bé ấy phải khuất phục.
Thế nhưng Đỗ Khắc lại cảm thấy có một dòng máu nóng chảy trong tim như muốn tuôn trào, từ động mạch chảy khắp cơ thể như cả ngàn con ngựa hừng hực khí thế phát ra âm thanh như sấm, tâm trạng hưng phấn lan truyền tới mọi ngõ ngách trong cơ thể cảm nhận tới từng tế bào.
Đỗ Khắc nhoẻn miệng, đáng lí anh ấy nên nổi giận, đáng lí anh nên cười ngượng ngạo. Hồn anh như bị xuất ra khỏi cơ thể, bay lơ lửng trong không trung im lặng nhìn xuống những tên ngoài mạnh trong yếu dưới kia.
Ánh mắt của anh như xuyên qua thời gian và không gian.
Những cảnh tượng từng xuất hiện trong game đều hiện rõ trước mắt Đỗ Khắc.
Anh nhìn thấy đại quân người thú xâm chiếm Bão Phong thành, tòa kinh đô lớn đầu tiên của người phương Nam với thành ngoài lộng lẫy bị hủy diệt trong khói lửa chiến tranh.
Anh lại nhìn thấy dưới sự chỉ huy của Anduin Lothar, người dân xây lại Bão Phong thành. Một vương quốc mới kiên cường hơn được hồi sinh từ tro tàn chiến tranh.
Sau đó lại bị hủy diệt, lại được hồi sinh!
Ý chí bất khuất của con người, được thể hiện rõ nét nhất qua nơi đây Bão Phong thành!
Và những vị anh hùng lưu danh muôn thuở đều sẽ ra đời trong tình cảnh thế giới đối với nguy cơ diệt vong.
Hồi tưởng những cảnh tượng vĩ đại này, Đỗ Khắc đột nhiên cảm thấy may mắn. Lần này, cuối cùng anh ấy có thể dùng danh nghĩa người tham gia góp mặt vào trang sử vĩ đại này.
Bất chợt, Đỗ Khắc cười phá lên.
- Ha ha ha! Ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha!
Tiếng cười ngạo mạn rung chuyển cả thánh đường, mỗi cái miệng đang chửi quên mất đóng lại, mỗi một ngón tay chỉ trỏ đều cứng đơ trong không trung.
Cả đám pháp sư ngơ ngác.
Ánh mắt kiêu ngạo lướt nhìn 180 độ từ trái sang phải.
- Hóa ra - chỉ là ước mơ “vượt trội hơn truyền kì” đã bị phỉ báng.
- Hóa ra - chỉ là thái độ “không chấp nhận tầm thường” đã là tội lỗi trong mắt các vị.
- Hóa ra - đường đường là một học viện pháp thuật hoàng gia Bão Phong thành lại hẹp hòi như vậy, thảo nào người đời nhắc tới thánh địa pháp sư vĩ đại nhất chỉ có Dalaran mà không phải Bão Phong thành.
- Được thôi, nếu mấy người không cần, vậy thì tôi đi. Tạm biệt!
- Hay là, mấy người muốn giết tôi vì tội mạo phạm Vệ thần Medivh?