Tại thời điểm này, Reginald Windsor chỉ là một anh lính trẻ tuổi, một kỵ sĩ dự bị, không khác gì mấy với hàng ngàn hàng vạn binh lính dưới trướng của Anduin Lothar chưa có kinh nghiệm chinh chiến thực tiễn và dễ dàng chết dưới tay của người thú với một phát rìu chí mạng.
Cho dù trong tương lai, Windsor cũng không phải là một người nổi tiếng trong hàng ngũ binh sĩ. Đối phó người mạnh bình thường thì còn có thể nhưng đừng nói tới tộc trưởng của một bộ lạc nào đó, dù chỉ là vị anh hùng thực sự, anh ấy cũng sẽ bị hạ gục trong gang tấc.
Anh cũng không có tài năng lãnh đạo hơn người, trong thế giới game mà Đỗ Khắc chơi trước khi xuyên không cũng không có chiến công nào hiển hách, ngay cả việc thăng chức cũng là nhờ vào thâm niên.
Thế nhưng, Reginald Windsor đã trở thành nguyên soái theo cách thức như vậy và sau khi chết thì được dân chúng, binh sĩ, và các game thủ phong làm anh hùng.
Tại sao?
Đó chính là do sự trung thành tuyệt đối của anh dành cho Bão Phong thành, dành cho vương quốc loài người lớn nhất của đại lục.
Có một câu chuyện xảy ra vào mấy chục năm sau tính từ thời điểm này, quốc vương Bão Phong mất tích bí ẩn, Windsor phát hiện giới quý tộc có sự thay đổi kì lạ, bọn họ càng ngày càng đắm chìm trong hưởng lạc và không còn quan tâm tới tới lãnh địa bên ngoài vương quốc Bão Phong.
Điều này khiến cho dân chúng khắp nơi bị đẩy vào cảnh lầm than phải tự lực cánh sinh, ở vùng phía Tây hoang vu, Gerian Stoman thành lập quân đội nhân dân phía Tây và ở khu rừng twilight, công tước Elro Eberock thành lập quân đội phòng ngự, tự bảo vệ người dân của trấn Dạ Đêm.
Trên đồng bằng hỏa diệm ở phía Bắc trấn Hồ Bạn, người thú Hắc Thạch tấn công dồn dập, thậm chí có lời đồn xuất hiện Hắc Long, Windsor không thể ngồi yên nữa, anh ấy nghĩ đến sứ mệnh của bản thân, chủ động đề xuất tới đồng bằng hỏa diệm, thống lĩnh quân đội liên minh chống lại người thú Hắc Thạch và sự uy hiếp của Hắc Long.
Thế nhưng, nữ bá tước có sức ảnh hưởng nhất trong hội nghị Catlana Prestor kiên quyết phản đối ý kiến của anh, thậm chí sức ảnh hưởng của nữ bá tước này đã gây trở ngại đến quyết định của công tước nhiếp chính Burval Furtange, sau khi trở mặt với nữ bá tước, một mình anh tới doanh trại liên minh của đồng bằng hỏa diệm (thực tế là bị Bão Phong thành cho lưu đày), chủ trì cuộc chiến với người thú Hắc Thạch.
Thế nhưng, từ đó về sau Bão Phong thành không hề phái viện binh tới đồng bằng hỏa diệm nữa, nguyên soái Windsor đã bị thị tộc Dark Iron bắt nhốt trong một lần tập kích. Nguyên soái chỉ có thể một mình phân tích nguyên nhân kết quả trong ngục. Sau khi xâu chuỗi hàng loạt nguyên nhân kết quả, anh nhận ra người đáng nghi nhất chính là nữ bá tước Catlana Prestor xuất hiện trong Bão Phong thành trước khi quốc vương mất tích bí ẩn.
Nhưng anh không có bằng chứng.
Khi chúng tôi tìm thấy nguyên ngoái trong ngục, anh ấy không chịu rời khỏi và còn lớn tiếng mắng chửi công tước Burval Furtange là một tên ngu ngốc. Trên thực tế, sau khi làm rõ mọi chuyện, ngục tối của thị tộc Dark Iron mới chính là chỗ an toàn. Anh không phải tham sống sợ chết mà là sợ trước khi chết bản thân chưa kịp vạch trần âm mưu của Hắc Long.
Khi các game thủ như Đỗ Khắc tìm thấy một bản ghi chép trong ngục tối và giao cho nguyên soái Windsor, anh ấy vô cùng xúc động. Anh thấy được hi vọng, anh tìm thấy bằng chứng, đây chính là hi vọng phá vỡ cục diện, anh ấy để các game thủ lấy hai tảng đá, phá vỡ ngục tối không nhìn thấy ban ngày này. Phải quay về Bão Phong thành, vì vương quốc, vì liên minh, vạch trần bộ mặt thật của nữ bá tước Catlana Prestor.
Đến Bão Phong thành, dưới sự chứng kiến của năm vị anh hùng trong hai trận chiến, anh có được sự tin tưởng của các bằng hữu, trên đường đi, tất cả các binh lính đều quỳ xuống, hành lễ với anh.
Anh ấy tiến vào cửa ngõ trọng yếu của Bão Phong, lợi dụng tấm bia đá có được từ tay của thị tộc Dark Iron ép nữ bá tước Catlana Prestor lộ ra bộ mặt thật – công chúa Hắc Long Onyxia. Hắc Long nổi giận đáp trả nguyên soái Windsor bằng một phát chí mạng, sau đó bay đi mất.
Công tước Burval Furtange thức tỉnh tiêu diệt những vệ binh do Hắc Long hóa thân thành, thế nhưng tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn tính mạng của Windsor, một vị anh hùng, cuối cùng đã đi đến chặng đường cuối cùng, anh mỉm cười đối diện với số mệnh, không hề sợ hãi.
Hồi tưởng lại cảnh tượng “lịch sử” khiến người ta rơi nước mắt trong game, bất giác Đỗ Khắc lặng người trầm tư.
Quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh bình minh đầu tiên như chiếu rọi ngọn tóc của Đỗ Khắc, rõ ràng mới chỉ xuyên không mấy ngày, Đỗ Khắc cảm thấy khoảng thời gian này đều đang sống trong sự hối hả và bất an.
Đỗ Khắc cười.
Từng nghĩ rằng, bản thân nghe được những cái tên như Bão Phong thành, Dalaran, cửa tối trong phim điện ảnh Warcraft, nghe thấy những từ ngữ tràn đầy hồi ức này đã là hạnh phúc đầy đủ lắm rồi.
Vì có vô số buổi tối, bản thân từng dùng đôi chân của pháp sư nghịch ngợm có biệt danh “tiểu ác ma phi phi” để ước lượng mỗi tấc đất ở đây.
Cho dù thời gian thấm thoắt trôi qua, từng là trò chơi số một của thế giới nay đã không theo kịp thời đại và bị các game thủ chê bai xưa cũ nhưng bản thân vẫn chung tình với nó.
Vào nửa đêm, chính là nằm mơ thấy nó.
Khi khó ngủ, không phải ngắm trăng ngoài cửa sổ, mà là đăng nhập game, cưỡi con điểu sư trắng tinh, bay lượn trong không trung, ngắm nhìn đại lục xinh đẹp này.
Từng tưởng là, vé phim điện ảnh Warcraft không bán được, sẽ không có phần tiếp theo. Bản thân không chỉ tự mua 10 vé, 20 vé mà còn rủ theo một đám bạn đi xem cùng.
Vì nó đã cùng tôi trải qua những năm tháng đẹp đẽ ấy…
Từng cho rằng, đây chính là cách bảo vệ nó tốt nhất.
- Nhưng bây giờ, mình đã tìm ra cách bảo vệ nó tốt hơn.
Đỗ Khắc thì thầm tự nói một mình.
Ngẩng cao đầu, nhìn thấy mặt trời ló dạng. Đỗ Khắc hiểu rất rõ, xét về thực lực hiện tại anh ấy hoàn toàn không đủ sức chống trả với chúa quỷ Sargeras đang chiếm giữ thân xác của Medivh.
Cho dù là tất cả thế lực của đại lục này hợp sức lại cũng chưa chắc có được phần thắng.
Cửa tối mở ra đã là một chuyện không thể thay đổi.
Ánh nắng chiếu vào mặt Đỗ Khắc, ấm áp, một lần nữa Đỗ Khắc lại cảm thấy vận mệnh mình đang dịch chuyển.
Mặt trời lại mọc như ngày thường, điều bản thân có thể kiểm soát được, chính là vận mệnh của bản thân sau khi cửa tối mở ra…
Nghĩ đến đây, Đỗ Khắc hít một hơi dài, vẫy vẫy tay và chỉ vào cái tên Reginald Windsor trong danh sách:
- Nè anh, đội trưởng Garcia, ta chọn cậu ấy.
- Cậu ấy?
Sắc mặt của Garcia có chút kì quặc. Đương nhiên nguyên nhân của sự kì quặc này đến từ Đỗ Khắc, vì anh phát hiện sau khi Đỗ Khắc nhìn thấy cái tên Windsor, phản ứng trở nên kích động.
- Có vấn đề gì sao?
Đỗ Khắc hỏi lại.
- À, nếu cậu ấy có tên trong danh sách, vậy chứng tỏ các hạ Lothar nhận định cậu ấy là người trẻ tuổi tài giỏi và đáng tin cậy. Tôi không có vấn đề gì, chỉ là hơi tò mò tại sao ngài lại chọn cậu ấy?
Đỗ Khắc cười trả lời:
- Vì ta cảm nhận được sự trói buộc của định mệnh!