Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 30


Khương Phán cắn chặt môi, không biết nên làm cái gì mới tốt.

Cuối cùng, Khương Phán đã có quyết định.

Tuy rằng, cô cũng không muốn lựa chọn Ngô Hữu Lượng.

Nhưng ở cùng một chỗ với Ngô Hữu Lượng, ít nhất là đường đường chính chính.

Còn anh Long này là người đã có gia đình.

Vậy chẳng khác nào chính là tiểu tam, là tình nhân.

"Tôi..."
"Tôi giúp cô ấy trả tiền!"
Nhưng khi Khương Phán vừa chuẩn bị mở miệng, một thanh âm khác đã vang lên trước.

Người nói là Lâm Hiên.

"Lâm Hiên, cậu biết mười triệu là bao nhiêu không?"
Lâm Hiên không có nói nhảm, trực tiếp đem thẻ đen chí tôn ném cho anh Long kia, nói:
"Không có mật mã, tự mình cầm đi quẹt đi.”
Anh Long vốn là vẻ mặt hờ hững, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ đen từ trong tay Lâm Hiên ném ra, sắc mặt lập tức thay đổi.

Những người khác nhìn không rõ, hắn chuyên môn phụ trách rửa tiền, làm sao có thể không biết.

Thẻ này vừa nhìn đã là không tầm thường, cũng không phải thẻ ngân hàng bình thường.

"Được, lát nữa tôi trả thẻ lại cho cậu.” Anh Long dẫn người rời đi.

"Cám ơn cậu, Lâm Hiên..."
Khương Phán trăm triệu lần không nghĩ tới, cuối cùng, người giải vây cho nàng lại là Lâm Hiên.

Còn Ngô Hữu Lượng vẻ mặt cực kỳ không vui.

Vốn tưởng rằng có thể có được nữ thần mà thời sinh viên tha thiết ước mơ.


Lại bị Lâm Hiên đâm ngang một cước.

"Lâm Hiên, không nghĩ tới cậu lại có nhiều tiền như vậy nha?"
Lúc này, thái độ của mọi người đối với Lâm Hiên liền thay đổi.

Trước đó, Lâm Hiên lấy ra mấy triệu mua quần áo trong cửa hàng Trần Đình, cũng không thể chứng minh Lâm Hiên có tiền.

Nhưng bây giờ, Lâm Hiên lại lấy ra thêm 10 triệu để giúp Khương Phán, điều này chứng tỏ, Lâm Hiên có lẽ thật sự rất có tiền.

“Các người cho rằng trong thẻ hắn thật sự có nhiều tiền như vậy sao? Nếu như Anh Long kia phát hiện trong thẻ đó không có tiền, nhất định sẽ quay về tính sổ nha.” Lúc này, Trương Quý đột nhiên nói.

Mọi người lúc này mới phản ứng lại.

Đúng vậy, Lâm Hiên có thể có bao nhiêu tiền?
Thẩm Ngạo Tuyết có thể cho hắn 10 triệu phí chia tay không?
Cho dù Thẩm Ngạo Tuyết hiện tại có gia tài chục tỷ, cũng không có khả năng hào phóng như vậy.

Huống hồ, những người càng giàu càng có xu hướng keo kiệt.

“Còn nữa, các người có biết anh Long đó là ai không?”
“Hắn là thủ hạ của Góa Phụ, một trong tứ đại tặc, Coi như là Thẩm gia, cũng không muốn trêu chọc hắn.” Trương Quý tiếp tục nói.

“Vậy chúng ta mau đi nhanh đi!”
Nghe Trương Quý nói xong, đám đông liền mất bình tĩnh.

Biết được anh Long là thủ hạ của Góa Phụ, Ngô Hữu Lượng cũng có chút hoảng hốt.

Hắn cũng từng nghe nói qua về tứ đại tặc, đó đều là những kẻ giết người không chớp mắt.

“Lâm Hiên, không có bản lĩnh cũng đừng giả bộ.

Lừa gạt ngu xuẩn như vậy, chính là hại chết lớp trưởng đó!”
"Đúng vậy! Để cho Hữu Lượng giúp lớp trưởng trả tiền không phải là được rồi sao?"
“..."
Mọi người hướng về phía Lâm Hiên chỉ trỏ.


Khương Phán cũng có chút lo lắng, nói với Lâm Hiên:
"Lâm Hiên, tôi biết cậu muốn giúp tôi.

Nhưng đây không phải là điều cậu có thể giải quyết, cậu mau đi đi!”
“Tôi tại sao phải đi? Tôi còn phải chờ hắn quay lại trả thẻ nữa.” Lâm Hiên trả lời.

"Lâm Hiên, đến lúc này cậu còn giả bộ được hả? Biết Góa Phụ là ai không? Đây chính là nữ vương của thế lực ngầm tại Giang Đô.

Ngay cả Thẩm gia cũng không dám trêu chọc đâu!”
“Nếu cậu còn không nhanh đi, chờ chút nữa sợ rằng không đi được nữa…”
Đúng lúc này anh Long kia cầm thẻ đen quay lại.

Mọi người trong phòng lập tức im bặt, nín thở chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

"Khương Phán, coi như vận khí của cô tốt, nợ nần của chúng ta coi như xong.” Anh Long trả thẻ cho Lâm Hiên, dẫn người của mình rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Anh Long kia… cứ thế rời đi?
Chẳng lẽ, trong thẻ Lâm Hiên thật sự có nhiều tiền như vậy?
"Xem ra, Thẩm Ngạo Tuyết này còn rất rộng lượng, lại cho cậu phí chia tay lớn đến như vậy." Ngô Hữu Lượng có chút không cam lòng nói:
“Phục vụ đâu, tính tiền đi.”
Bữa tiệc kết thúc, mọi người chuẩn bị trả tiền để rời đi.

Tuy nhiên, người phục vụ lại chạy vào nói:
“Hóa đơn của mọi người đã được thanh toán rồi ạ.”
Mọi người vẻ mặt mờ mịt, cũng không thấy có người đi ra thanh toán trước nha.

"Tôi biết rồi, khẳng định là Hữu Lượng âm thầm đi thanh toán đúng không? Hôm nay vốn là chia nhau trả, không ngờ Hữu Lượng lại tự mình thanh toán hết.

Không hổ là ông chủ công ty lớn nha, thật sự rất hào phóng!” Trương Quý tiếp tục vỗ mông ngựa.

"Tôi định sẽ thanh toán, nhưng vẫn chưa." Ngô Hữu Lượng lại lắc đầu.


"Là như thế này, chủ khách sạn chúng tôi đã dặn, phòng của mọi người hôm nay sẽ được miễn phí hoàn toàn.” Người phục vụ nói.

Mọi người càng nghi hoặc, chủ khách sạn này vì sao lại muốn miễn phí cho bọn họ?
“Hữu Lượng, cậu có biết chủ của khách sạn này không?” Trương Quý nhìn về phía Ngô Hữu Lượng.

"Không biết." Ngô Hữu Lượng lắc đầu.

Trương Quý suy nghĩ một chút, lại nói:
"Có thể là Hữu Lượng không biết, nhưng người kia lại biết Hữu Lượng, muốn hợp tác lâu dài với cậu nên mới cố tình làm như vậy.”
“Thật vậy hả?”
Ngô Hữu Lượng có chút nghi hoặc, đây là khách sạn Prince, một khách sạn sáu sao.

Đối với chủ khách sạn này, công ty trị giá hơn trăm triệu của hắn chẳng tính là cái gì cả.

Người ta hoàn toàn không cần phải cho hắn mặt mũi.

"Nhất định là như vậy!" Trương Quý khẳng định nói:
"Vẫn là nhờ theo Hữu Lượng mà được hưởng ké nha.”
“Cảm ơn cậu, Hữu Lượng.”
Một đám bạn học cũ, nhao nhao nói cảm ơn.

Dù sao chi phí cho bữa ăn này cũng không thấp, chia nhau thì một người cũng phải góp hơn một ngàn.

Giờ bọn họ lại được ăn miễn phí, đương nhiên rất vui vẻ rồi.

“Vậy nói lại chủ của các người là cám ơn vì hôm nay nhé.

Sau này tôi sẽ thường xuyên ghé tới!” Ngô Hữu Lượng thay mặt mọi người, nhìn nhân viên phục vụ nói.

Tuy nhiên, người phục vụ lại nhíu mày hỏi:
“Chủ của chúng tôi cũng không phải miễn phí vì anh mà, anh đang cám ơn vì vấn đề gì ạ?”
Vẻ mặt của Ngô Hữu Lượng lập tức trở nên cứng đờ.

Nếu không phải miễn phí vì hắn? Vậy là miễn phí cho ai?
Khương Phán?
Ngay cả anh cũng không có tư cách, Khương Phán dựa vào cái gì?
Cũng không thể là Lâm Hiên đúng không?
“Lâm Hiên, thế nào, đồ ăn khách sạn chúng ta cũng tệ lắm chứ?”
Lúc này, bả vai Lâm Hiên bị vỗ một cái.

Ở phía sau hắn xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc, không phải Lâm Nhược Hi thì còn có thể là ai?
“Chào cô chủ!”

Người phục vụ lập tức khom người hành lễ với người đẹp.

"Cô là...!Tổng giám đốc Lâm?" Lúc này, Ngô Hữu Lượng cũng nhận ra Lâm Nhược Hi.

Lâm Nhược Hi tuy không nổi tiếng như Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng cũng là nhân vật phong vân ở Giang Đô.

Có hàng trăm khách sạn dưới tay.

Giá trị tài sản hơn năm tỷ.

Trước mặt một ông chủ lớn như Lâm Nhược Hi, Ngô Hữu Lượng chỉ là cặn bã trong cặn bã.

Lâm Nhược Hi liếc ngô Hữu Lượng một cái, lạnh lùng nói:
"Tôi có biết anh à?”
“Lâm tổng, cô không biết tôi, nhưng tôi đã từng gặp qua cô.

Tôi tên là Ngô Hữu Lượng.

Rất vui được gặp cô.

Công ty tôi…” Ngô Hữu Lượng vừa chào hỏi vừa lấy danh thiếp của mình ra.

Tuy nhiên, Lâm Nhược Hi trực tiếp cắt ngang Ngô Hữu Lượng giới thiệu bản thân.

“Dừng lại, tôi không có hứng thú quen biết anh!”
Tiếp theo ánh mắt cô hoàn toàn rơi vào trên người Lâm Hiên.

"Lâm Hiên, sau này nếu anh tới đây thì nói trước với tôi, tôi sẽ giữ lại phòng tốt nhất cho anh.”
Mọi người lúc đầu còn không hiểu gì, nhưng lúc này dường như đã hiểu ra.

Lâm Nhược Hi không phải miễn phí hóa đơn cho Ngô Hữu Lượng, mà là miễn phí cho Lâm Hiên!
Lâm Hiên này, rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Bởi vì hắn là con rể của Thẩm gia?
Không nói đến Thẩm Ngạo Tuyết đã gả cho Từ Thiên Thành.

Cho dù Lâm Hiên vẫn là con rể nhà họ Thẩm, Lâm Nhược Hi cũng sẽ không vì vậy mà miễn phí hóa đơn cho anh.

Dù là Thẩm Ngạo Tuyết đích thân tới, Lâm Nhược Hi cũng chưa chắc đã nể mặt.

Lúc này, cho dù có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra!
Lâm Hiên này mới thật sự là đại gia ẩn mình nha!.

Bình Luận (0)
Comment