Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 7


"Bố, bố làm gì vậy? Để Lâm Hiên vào đi.” Ninh Hinh nhíu mày nói.

"Lâm Hiên, cậu còn ngại hại nhà chúng tôi chưa đủ thảm sao?" Ninh Phú Quý trừng mắt nhìn Lâm Hiên.

"Chú yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, cháu sẽ để cho Ninh tỷ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ chị ấy!” Lâm Hiên nói.

"Ha ha, cậu dựa vào cái gì để cho Tiểu Hinh hạnh phúc? Cậu có thể báo thù cho Tiểu Hinh, hay là để cho Tiểu Hinh sáng mắt?” Ninh Phú Quý cười lạnh.

Lâm Hiên cũng chỉ là một thằng ở rể, ăn bám nhà vợ mà thôi.

Thậm chí để có thể ở rể, hắn còn đem cả thận mình hiến đi.

Mọi người đều biết, người đàn ông thiếu một quả thận, mặc dù có thể sống.

Nhưng một số khả năng, chắc chắn sẽ giảm đáng kể.

Nói trắng ra, là không thể sử dụng được.

Ninh Hinh tuy rằng mắt bị mù, nhưng Ninh Phú Quý cũng không muốn Ninh Hinh nửa đời sau không hạnh phúc.

Còn việc trả thù cho Ninh Hinh, vậy càng không có khả năng.

Hiện tại Thẩm Ngạo Tuyết, bóp ch3t Lâm Hiên, bóp ch3t Ninh gia, dễ như bóp ch3t một con kiến.

Ba năm trước, Thẩm gia đã làm cho Ninh lão gia tử hoảng sợ, trực tiếp đuổi cả nhà Ninh Phú Quý đi.

Thẩm gia hiện tại, lại càng đạt tới độ cao làm cho người ta sợ hãi hơn.

“Cháu có thể!” Lâm Hiên là chém đinh chặt sắt nói:
“Cháu có thể chữa khỏi mắt cho Hinh tỷ, còn Thẩm gia, chỉ cần chú nói một câu, cháu cũng có thể khiến bọn họ trở thành bất kỳ bộ dáng nào chú muốn!"
“Ha ha, tôi muốn Thẩm gia bị diệt, cậu có thể làm được sao?” Ninh Phú Quý giễu cợt lắc đầu, trong mắt tràn đầy bi thương.


Ninh gia trước kia, tuy rằng chỉ là gia tộc tam lưu, nhưng dựa vào kinh doanh công ty dược phẩm, ở Giang Đô cũng là tầng lớp khá giả.

Nhưng biến hóa vào ba năm trước, làm cho cả nhà Ninh Phú Quý rơi xuống vực thẩm.

Ở trước mặt con quái vật khổng lồ Thẩm gia này, Ninh lão gia tử trực tiếp lựa chọn cùng họ xóa sạch quan hệ.

Ninh Phú Quý vốn là giám đốc điều hành công ty gia tộc.

Sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc, liền không có nguồn thu nhập.

Ba năm nay, lại vì trị mắt cho Ninh Hinh, tiêu hao hết gia sản, nhà cửa cũng bán.

Đến mức phải đi nhặt rác kiếm sống.

Nhưng điều khiến hắn thống khổ nhất, vẫn là con gái bị mù mắt, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được.

Cho nên, ông đối với Thẩm gia hận cũng không kém Lâm Hiên là bao.

"Lâm Hiên, nếu như cậu thật sự muốn tốt cho Tiểu Hinh, liền cách xa con bé một chút.

Vậy sẽ không uổng công Tiểu Hinh yêu cậu..." Trần Tú rơi lệ nói.

“Bố, mẹ…”
“In lặng!”
Ninh Hinh còn muốn nói cái gì, liền bị Ninh Phú Quý quát.

Lâm Hiên nhìn cặp vợ chồng già với vẻ mặt thờ ơ thậm chí là hận ý, cũng không nói thêm gì nữa.

Anh biết bây giờ có nói gì cũng đều vô ích.

Vì vậy Lâm Hiên lấy thẻ đen mà sư phụ cho hắn ra, đưa tới cho hai người.

“Chú, dì, đây là thẻ ngân hàng của cháu, không có mật mã, nếu hai người cần tiền thì có thể đi lấy.”
Nhìn thấy Lâm Hiên đưa tới thẻ ngân hàng, ánh mắt của hai người rốt cuộc cũng dịu đi một chút.


“Được, thẻ ngân hàng này tôi nhận, cậu có thể đi!”
Ninh Phú Quý tiện tay cầm lấy thẻ ngân hàng.

Ông nghĩ trong đây cũng không có bao nhiêu tiền.

Thế nhưng cuộc sống bây giờ của họ đang rất chật vật.

Dù chỉ một vài ngàn cũng có thể giúp họ rất nhiều.

“Lâm Hiên…”
"Hinh tỷ, chờ tôi, tôi rất nhanh sẽ quay lại đón chị." Lâm Hiên hướng về phía Ninh Hinh nói một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Ninh Phú Quý nhìn thẻ ngân hàng trong tay, cả tấm thẻ đen kịt, trên đó in dòng chữ Ngân hàng Toàn Cầu, khiến ông không rõ là của ngân hàng nào.

Nhưng bây giờ có thể rút tiền liên ngân hàng, vì vậy ông liền đi đến Ngân hàng Long Quốc gần nhà nhất.

Định rút ít tiền.


Ninh Phú Quý vừa đi không lâu, một bóng dáng liền xông vào phòng cho thuê.

Chính chủ nhà Chu Lại Bì.

"Các người đã nợ nửa năm tiền thuê nhà rồi, nếu không trả tiền, tôi nhất định phải đuổi các người ra ngoài!" Chu Lại Bì một đôi mắt chuột nhìn hai người phụ nữ trong phòng, âm thầm đánh giá.

Hai mẹ con này thật sự rất đẹp.

Đặc biệt là Ninh Hinh, cô ấy có khuôn mặt nhỏ xinh hơn tất cả những người thuê nhà nữ khác, nhưng thật đáng tiếc lại bị mù.

Trần Tú tuy rằng đã hơn bốn mươi nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ mê người.

Bộ ng ực nở nang thiếu chút nữa đem hồn Chu Lại Bì câu đi mất.


Nhất định phải tìm một cơ hội, đem hai cực phẩm này đều lên tay chơi một chút!
"Lão Ninh đi rút tiền rồi.

Chờ ông ấy trở về, sẽ trả tiền thuê nhà còn nợ cho anh.”
Trần Tú tuy rằng bị ánh mắt Chu Lại Bì nhìn đến cả người không thoải mái, nhưng vẫn cố cười nói với Chu Lại Bì.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Tú lại không yên.

Bởi vì bà cũng không biết trong thẻ ngân hàng Lâm Hiên đưa có tiền hay không.

Nếu có thì có bao nhiêu tiền?
Đối với nhà Ninh Hinh, Chu Lại Bì quá hiểu rõ.

Người một nhà dựa vào việc nhặt rác mà sống, còn muốn trị mắt cho Ninh Hinh.

Nợ nần một đống, không có khả năng lấy ra tiền.

"Tôi có cách không cần trả tiền thuê nhà, cô có muốn nghe không?" Chu Lại Bì nhìn về phía Trần Tú.

"Cách gì?"
“Đem con gái các người gả cho tôi.” Chu Lại Bì cười nói
Sắc mặt Trần Tú lập tức trở nên rất khó coi.

Chu Lại Bì này đã hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng xấu xí không nói, còn một hàm răng vàng lớn, mấu chốt là phẩm hạnh rất kém.

Từ ngày đầu tiên bọn họ chuyển tới đây liền đối với Ninh Hinh có ý nghĩ xấu xa, luôn muốn chiếm tiện nghi của Ninh Hinh.

Thậm chí còn muốn nhìn trộm Ninh Hinh tắm rửa.

Kết quả là Ninh Hinh mỗi lần tắm rửa, Trần Tú đều chỉ có thể giúp cô canh giữ.

Mọi người cũng nói ông ta thường xuyên yêu cầu người thuê nhà là phụ nữ sử dụng cơ thể của họ để trả tiền thuê nhà.

Đối với Ninh Hinh có ý nghĩ thì thôi đi, thậm chí còn động tay động chân với bà.

Để Ninh Hinh gả cho Chu Lại Bì, đó không phải là đẩy con gái vào hố lửa sao?
Tuy nhiên Chu Lại Bì tuy rằng bộ dạng xấu xí, lại có ba tòa nhà đang cho thuê.

Cũng có rất nhiều người muốn lấy lòng ông ta.


Thấy Trần Tú không nói lời nào, Chu Lại Bì chuyển đề tài, nói:
“Như thế nào, luyến tiếc con gái? Được rồi, vậy… cô ngủ với tôi vài lần, coi như trả tiền thuê nhà đi.”
Chu Lại Bì thấy không chiếm được tiện nghi của Ninh Hinh, lại đem chủ ý đánh lên người Trần Tú.

Lời nói của Chu Lại Bì khiến thân thể Trần Tú run lên.

Mặc dù ba năm nay gia đình sống trong cảnh túng thiếu nhưng chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.

Nhưng bà không dám trả lời, sợ thật sự bị đuổi ra ngoài.

Hiện tại chỉ hy vọng, trong thẻ ngân hàng Lâm Hiên đưa có tiền.


Ngân hàng Long Quốc.

"Dưới hai vạn thì đến máy ATM lấy đi!"
Nhân viên ngân hàng liếc nhìn Ninh Phú Quý một cái, không kiên nhẫn nói.

Lúc này Ninh Phú Quý trên tay cầm một cái túi da, trong đó có cái chai nhựa mà hắn nhặt được trên đường tới đây.

Nhìn bộ dáng này, đừng nói lấy hai vạn, phỏng chừng lấy hai ngàn cũng không đủ đi.

“Máy ATM bên ngoài hình như hỏng rồi, cô giúp tôi rút được không?” Ninh Phú Quý đưa tấm thẻ ngân hàng màu đen trong tay ra.

Vốn dĩ nhân viên tại quầy giao dịch rất thiếu kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ này, nhất thời cả kinh.

Đây… là thẻ đen chí tôn do Ngân hàng Toàn Cầu phát hành!
Trên thế giới cũng chỉ có mười thẻ.

Không có hạn mức, có thể chi tiêu tùy thích.

Đương nhiên, cũng có thể rút tiền.

Nhưng khi rút tiền có một chút hạn chế.

Đó là hạn mức rút tiền một lần…
Giới hạn 10 tỷ!.

Bình Luận (0)
Comment