“Lâu Tông Ảnh, không bằng ngươi hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị lúc trước của ta một chút, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn toàn bộ Lâu tộc các ngươi toàn bộ tan thành tro bụi?” Ánh mắt Liệt Hổ sáng quắc.
Tuy Liệt Hổ là tộc trưởng, có được hơn trăm cô gái xung quanh nhưng không có lấy một người có tài sắc như Lâu Tông Ảnh.
Những cái đẹp trời cho đem ra so sánh với Lâu Tông Ảnh, có khi cũng kém xa.
Không hổ danh là người đẹp tựa tiên trên trời hàng trăm năm qua, tài năng và nhan sắc đều toàn vẹn.
Cứ như vậy mà giết nàng thì thật đáng tiếc vô cùng.
"Ta... Ta thực xin lỗi mọi người..." Lâu Tông Ảnh nhìn những những người trong Lâu tộc đã bị bắt làm tù binh, vô cùng buồn bã mà nói.
Nếu không phải nàng nhất định phải quan tâm đ ến chuyện của Lâm Hiên, Lâu tộc cũng không đến mức rơi vào tình cảnh như thế này.
“Không, thánh nữ, người không có lỗi với chúng ta, chúng ta càng không hận Lâm thiếu, Lâu tộc chúng ta bị khinh rẻ bao nhiêu năm nay, đều đã sắp tồn tại không nổi nữa, là Lâm thiếu giúp chúng ta, để cho chúng ta lần nữa tìm lại tôn nghiêm!”
Thay vì kéo dài chút hơi tàn để sống sót, không bằng sống oanh liệt ngẩng cao đầu như thế này một lần!
"Đúng vậy, nếu thánh nữ người không hồi phục được, không chừng Lâu tộc chúng ta cũng chẳng tồn tại được bao lâu nữa..."
Tuy rằng Lâu tộc vì Lâm Hiên trêu chọc mà mang tai họa.
Nhưng trong khoảng thời gian trước đó.
Lâu tộc vẫn sống rất mực mạnh mẽ, tự tin.
Bởi vì Lâu Tông Ảnh hồi phục, bởi vì Lâm Hiên còn tồn tại, những Ẩn tộc khác vốn đều muốn đến Lâu tộc mà chà đạp đều phải thay đổi thái độ, trở nên khách khí.không biết trên dưới là gì.
Lâu tộc đã khuất phục hơn một trăm năm.
Loại cảm giác trở lại đỉnh cao này, hóa ra lại tuyệt vời như vậy.
“Có thể cùng tuyệt đỉnh thiên kiêu của Lâu tộc ta kề vai sát cánh chiến đấu. Dù có chết cũng không hối tiếc!”
Dù chết không hối hận!
Dù chết không hối hận!
Lúc bấy giờ, người của Lâu tộc bị bắt làm tù binh, tất cả bọn họ đều phát ra tiếng thét thấu tận trời xanh.
“Ha ha ha, con kiến hôi còn muốn vùng lên, ngoan ngoãn mà làm nô lệ của chúng ta đi!”
“Chết cũng không làm nô lệ!”
“Chết cũng không làm nô lệ!”
“Vậy các ngươi cứ đi chết đi!”
“Ngoại trừ Lâu Tông Ảnh và Lâu Mãn Nguyệt, những
kẻ khác, giết hết!” Diễm Hỏa Bá Thiên lạnh lùng hạ lệnh.