Báo Thù Nhầm Người Bị Kẻ Điên Độc Chiếm

Chương 20

Bên ngoài xe, tiếng ồn ào của người qua đường dần trở nên xa vắng. Giang Túy Miên nhận ra xe đã gần đến Tĩnh Nhai.

Nàng từng dò hỏi gia nhân trong Tướng phủ, biết rằng Tĩnh Nhai là nơi cư ngụ của các vương công quý tộc. Dân thường không ai dám bén mảng tới gần.

Trong số các hoàng tử và công chúa của Hoàng thượng, chỉ có Thất hoàng tử Lục Chiêu Hành được ban ân sủng sống ngoài cung.

Nói là ân sủng, nhưng ai cũng biết thật ra là bị đẩy đi xa, để khỏi chướng mắt.

Nàng vốn cũng chẳng muốn gặp hắn, bởi thời cơ báo thù vẫn chưa đến.

Nhưng không gặp lại càng không thể.

“Thanh Đồng rốt cuộc có phải đang ở trong tay ngài không?”

Giang Túy Miên dù trong lòng đã có đáp án, vẫn không ngừng hi vọng mỏng manh.

Lục Chiêu Hành không trả lời, chỉ khẽ vén rèm cửa sổ xe, nghiêng mắt nhìn ra ngoài.

Xe ngựa vừa đi qua một phủ đệ uy nghiêm, chỉ cần nhìn đôi sư tử đá hung thần trấn giữ trước cửa đã khiến người ta sinh lòng kính sợ, không dám tiến gần.

Giang Túy Miên cũng nhìn theo, thấy trên cổng phủ cao lớn có ba chữ được khảm vàng sáng lóa: Phủ Tướng Quân.

Thì ra đây là phủ đệ của Lão tướng quân Triệu Thuấn.

Cửa lớn phủ Tướng Quân đang mở, một đội lính khoác áo giáp bạc, tay cầm kiếm lạnh vội vã chạy ra. Đây là những binh sĩ mà Triệu Thuấn mang về từ chiến trường Tây Bắc, trải qua muôn ngàn khói lửa, khí thế sát phạt khiến người nhìn phải khiếp sợ. Khác hẳn với đám vệ binh nhàn rỗi trong kinh thành.

Đi đầu là một nữ tử đầy khí phách, mái tóc đuôi ngựa cao, vẻ mặt sắc bén. Nàng mặc bộ y phục đen gọn gàng, ôm sát thân hình mảnh mai nhưng tràn đầy sức mạnh. Dù khuôn mặt còn nét non trẻ, nhưng giữa đôi mày đã toát lên vẻ quyết đoán và sát khí.

Dẫn đầu đội binh, nàng rời khỏi Tĩnh Nhai.

“Đó là Triệu Sở Lạc, ái nữ của Triệu Thuấn.” Lục Chiêu Hành thả rèm xuống, che khuất đội quân đang rời đi, rồi nói tiếp. “Triệu Thuấn về già mới có một ái nữ, yêu thương như viên ngọc quý trên tay. Tưởng rằng có thể chiều chuộng nuôi nấng, nào ngờ nàng giống hệt phụ thân và huynh trưởng, cũng mê thích luyện võ. Vì là nữ nhi không tiện ra chiến trường, Triệu Thuấn đã nhờ người đưa nàng vào Cẩm Y Vệ.”

Giang Túy Miên cố gắng hồi tưởng, trong trí nhớ của nàng, Triệu Đường quả thực còn có một muội muội ruột, nhưng từ nhỏ đã được bảo vệ rất kỹ lưỡng, nàng chưa từng gặp qua.

“Ngài nói những điều này với tiểu nữ làm gì.”

“Ta chỉ muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng làng, để sau này khi thấy bên cạnh Triệu Đường có một nữ tử tuổi đôi mươi, nàng khỏi suy nghĩ lung tung,” Lục Chiêu Hành ung dung nhìn nàng, nói.

Giang Túy Miên giả vờ trấn tĩnh nhưng trong lòng biết rõ Lục Chiêu Hành cố ý lấy Triệu Đường ra để trêu chọc nàng.

Nàng liền cố ý thuận theo, nói:

“Triệu Đường Tướng quân là người trung thành nghĩa khí, một lòng vì nước, ta đương nhiên biết ngài ấy không phải kẻ phong lưu đa tình.”

Vừa nói, ánh mắt nàng vừa lộ vẻ đắc ý, liếc nhìn Lục Chiêu Hành.

Người bị gọi là “kẻ phong lưu đa tình” kia là ai, không cần nói cũng biết.

Lục Chiêu Hành bị nàng ngầm châm chọc nhưng không hề tức giận, bỗng nhiên đưa một tay ra phía sau lưng nàng, bàn tay lớn áp vào thắt lưng mềm mại uyển chuyển, mạnh mẽ đẩy nàng về phía trước.

Giang Túy Miên hoàn toàn không thể kiểm soát, cả người ngã vào hắn.

May mà nàng phản ứng nhanh, hai tay vội vàng chống lên ngực hắn, nhưng trán nàng lại nhẹ nhàng va vào cằm hắn. Trong khoảnh khắc, hơi thở nóng ấm phả qua.

Lưng nàng lập tức cứng đờ, ngẩng đầu căm giận trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt đào hoa mềm mại thường ngày giờ đây lại xếch ngược đầy phẫn nộ, nơi đuôi mắt cong dài giờ sắc bén như lưỡi kiếm cong cướp mạng.

Lục Chiêu Hành thấy dáng vẻ tức tối như muốn cắn người của nàng, bất giác nhớ tới ngày ở Túy Hồng Lâu, khoảng cách giữa hai người cũng gần như thế này. Khi ấy, nàng say đến mức chẳng biết trời đất, dám nhào tới cắn vào yết hầu của hắn.

Dấu răng khi đó đã sớm biến mất, nhưng cảm giác mềm mại, tê dại, nóng ẩm ở nơi ấy vẫn khiến hắn khó Chịu không thôi.

“Đã biết ta là kẻ phong lưu, còn dám theo đến đây?”

Giang Túy Miên nhìn thẳng vào mắt hắn, mím môi không nói.

Chiếc trâm bạc trong tay áo lúc này đang cấn vào cổ tay nàng. Nếu hắn dám tiến thêm một bước nữa, nàng đảm bảo sẽ đâm xuyên cổ họng hắn.

Nhưng bàn tay đang giữ eo nàng của Lục Chiêu Hành đột nhiên buông ra. Đúng lúc ấy, xe ngựa dừng lại trước cổng phủ viện.

Giang Túy Miên vội vàng ngồi thẳng người, cảnh giác vẫn chưa hề buông lỏng.

Chỉ thấy Lục Chiêu Hành ung dung đứng dậy, tà áo gấm trơn mượt rũ xuống mềm mại.

“Theo ta.”

Nói xong, hắn liền bước xuống xe trước.

Giang Túy Miên chỉnh lại y phục bị hắn làm nhăn, sau đó theo hắn đi vào.

Một lần nữa bước vào phủ viện rộng lớn này, nội tâm nàng trăm mối ngổn ngang.

Lần trước vất vả đóng kịch để trốn thoát, không ngờ lần này lại tự mình đưa thân đến đây.

Nhưng nàng đảo mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện bốn bức tường đá ngọc bích nay đã thay đổi. Trên đỉnh tường được thêm một vòng đầu mũi tên sắc nhọn, ánh lên vẻ lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời.

Như thể cố ý để ngăn người trèo tường bỏ trốn.

Khóe miệng Giang Túy Miên giật giật hai cái, trong lòng mắng thầm: “Đúng là kẻ tiểu nhân nham hiểm độc ác!”

Lâm Phong từ tiền sảnh bước ra đón, vừa nhìn thấy Giang Túy Miên, ánh mắt hắn liền tràn ngập cảnh giác và địch ý.

Lần trước hắn tận mắt thấy nữ nhân này ám sát chủ tử, dù chủ tử không để ý nhưng hắn thì không thể không đề phòng.

Hắn thực sự không hiểu tại sao chủ tử lại giữ một nữ nhân nguy hiểm như thế bên cạnh, chẳng lẽ là để bắt nàng về hành hạ, tra hỏi từ từ?

“Chủ tử,” Lâm Phong cúi đầu thấp giọng nói, “Người đã tỉnh.”

Lục Chiêu Hành không đáp, chỉ ra hiệu cho người dẫn Giang Túy Miên trở lại gian phòng nhỏ yên tĩnh lần trước.

Giang Túy Miên nhìn chiếc giường chạm khắc tinh xảo treo chuông bạc trong phòng mà thấy ớn lạnh. Nàng ngồi cách xa giường, ánh mắt nghiêng về phía ngoài cửa sổ nhìn rặng trúc xanh mướt.

Lần trước bỏ trốn gấp gáp, nàng không để ý rằng nơi này lại gần phủ tướng quân đến vậy.

Hôm nay nghe Lệ Lịch và Lục Chiêu Hành bàn chuyện tiếp đón sứ thần Liêu Quốc, Giang Túy Miên tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng lại trăm mối suy tư.

Năm đó phụ thân bị kết tội phản quốc, liên lạc với địch. Quần thần dâng tấu nói ông bí mật qua lại thân cận với người Liêu, nhưng nàng không tin phụ thân là kẻ tham công danh mà bỏ qua đại nghĩa quốc gia. Những bức thư liên lạc với địch xuất hiện trong phủ Quốc Công khi ấy chắc chắn là do kẻ khác hãm hại.

Nhưng lúc bị tịch thu gia sản, những bức thư đó đã bị Đô Sát Viện thu giữ làm chứng cứ. Giang Túy Miên chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Hiện tại, sứ thần Liêu Quốc lại đến kinh thành. Nói nàng không dao động thì là giả.

Nàng căm hận người Liêu, nhưng cũng hận chế độ hoàng quyền đã khiến trăm mạng người nhà phủ Quốc Công chết oan. Cái chết của thúc phụ, thẩm thẩm, e rằng cũng không thoát khỏi vòng xoáy tranh đấu quyền lực trong triều đình.

Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài. Lục Chiêu Hành bước vào, thấy nàng đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nét mặt bình thản của nàng dưới ánh nắng dịu nhẹ trông đẹp đẽ, duyên dáng như bức tranh mỹ nhân trên bình phong gỗ khắc.

Đợi đến khi Giang Túy Miên hoàn hồn, nàng đã thấy người ngồi trên ghế gỗ đối diện đang nhìn mình. Không biết hắn đã nhìn bao lâu.

“Đồng Nhi đâu?” Nàng mở miệng hỏi.

Lục Chiêu Hành không vội, thong thả rót trà:

“Nàng thật quan tâm đến tiểu nha đầu ấy?”

Tại sao không thể chia một chút sự quan tâm đó cho ta.

Giang Túy Miên đứng lên, bước tới gần, nói:

“Đồng Nhi là muội muội của tiểu nữ, đương nhiên tiểu nữ phải quan tâm. Ngài dùng Đồng Nhi để dẫn tiểu nữ đến đây, bất kể ý đồ là gì, bây giờ tiểu nữ cũng đã ở đây rồi. Đồng Nhi không biết gì, cũng không tham gia vào chuyện gì. Ngài hoàn toàn có thể thả muội ấy đi.”

Lục Chiêu Hành bật cười nhẹ:

“Đừng quên, ta đã bỏ tiền chuộc khế ước bán thân của nàng ta. Nếu nói ra, mạng của nàng ta là của ta.”

Giang Túy Miên trừng mắt giận dữ:

“Ngài, vô liêm sỉ!”

Chiếc chén thủy tinh trên tay hắn nâng lên chạm môi, nghe lời nàng nói, nụ cười trên môi hắn càng sâu.

“Ta khi nào hứa sẽ thả người?”

“Vậy ít nhất ngài cũng phải để tiểu nữ gặp muội ấy một lần. Tiểu nữ chỉ cần biết muội ấy bình an, sẽ không hỏi thêm điều gì.” Giang Túy Miên nhượng bộ một bước, nói.

Lục Chiêu Hành đặt chén trà xuống, nhìn nàng. Trong ánh mắt hắn đã đọc được vẻ kiên nhẫn, nhịn nhục của nàng. Hắn liền ra hiệu bằng ánh mắt với Lâm Phong bên cạnh.

Lâm Phong lập tức lấy từ trong áo ra một thứ, ném xuống trước mặt Giang Túy Miên.

Giang Túy Miên cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy máu toàn thân lập tức đông cứng.

Đó là một sợi dây buộc tóc bằng vải thô màu xám, vật mà Đồng Nhi thường dùng. Nhưng hiện tại, trên đó đã đầy vết máu đỏ sẫm, loang lổ chằng Tỷt, đâm thẳng vào tim nàng.

Hốc mắt Giang Túy Miên tức khắc cay xè, nàng cúi người, ngón tay run rẩy nhặt sợi dây lên, cả hơi thở cũng run rẩy đến không còn ra hình dáng.

“Thứ này, từ đâu mà ra?”

Lâm Phong bình thản nói:

“Ta đã phục kích ở Vĩnh Tương mấy ngày, cuối cùng hôm qua cũng bắt được người xuất hiện. Tiểu cô nương đó rất cứng miệng, nhất quyết không Chịu thừa nhận có quen ngươi, thế nên ta…”

Đôi mắt Giang Túy Miên đỏ ngầu, đau thương không dám tin, ngẩng đầu lên, cất tiếng hỏi đầy ai oán:

“Ngươi đã giết muội ấy?!”

Lâm Phong nhất thời bị khí thế trong giọng nói của nàng làm khựng lại, há miệng nhưng không nói được lời nào.

Lục Chiêu Hành vung tay ra hiệu cho Lâm Phong lui xuống. Hắn liền cúi người thi lễ, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Không ngờ Giang Túy Miên đột nhiên từ phía sau lao tới, tay cầm cây trâm bạc giơ cao, định đâm thẳng vào tim Lâm Phong từ phía sau.

Lâm Phong vốn là ám vệ được huấn luyện bài bản. Trong nháy mắt, lưỡi kiếm lạnh lẽo đã rút ra, phản xạ vung về phía sau chém tới, nhưng lại chém trượt vào khoảng không.

Hắn xoay người, liền chạm phải đôi mắt phượng lạnh lẽo như sương giá.

Lý trí của Lâm Phong lập tức trở lại. Sau khi ý thức được mình vừa làm gì, hắn lập tức quỳ một gối xuống đất:

“Chủ tử, thuộc hạ biết tội.”

Hắn làm sao có thể quên được rằng nữ nhân này, ngoài chủ tử ra, không ai được phép chạm đến dù chỉ một sợi tóc. Nếu lúc nãy thực sự bị nàng đâm trúng tim, chỉ e rằng chủ tử cũng chỉ tìm người khác để chữa trị cho hắn mà thôi.

“Biến ra ngoài.”

Lâm Phong vội vàng cúi đầu rời đi, như thể mang theo đuôi mà chạy mất.

Giang Túy Miên bị một cánh tay siết chặt kéo vào lòng, cổ tay cầm cây trâm bạc cũng bị nắm chặt đến không thể động đậy.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, không để nước mắt rơi xuống. Trong ánh mắt ấy chứa đầy sự căm hận, hận không thể uống máu, ăn thịt hắn để xoa dịu nỗi oán hận ngút trời trong lòng.

Giọng nói của Lục Chiêu Hành lạnh băng, trong đôi mắt dài hẹp không còn ý trêu chọc nàng, mà nghiêm túc:

“Nàng muốn chết hay sao?”

“Hắn giết Đồng Nhi, ta nhất định phải bắt hắn đền mạng!”

Hai hàng nước mắt lăn dài, rơi xuống “tách” một tiếng trên mu bàn tay lạnh buốt đang siết chặt cổ tay nàng.

Nhìn khuôn mặt như đóa lê đẫm mưa trước mặt, trái tim Lục Chiêu Hành đột nhiên thắt lại.

“Đưa người vào.”

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa liền có một bóng người lao vào, vấp ngã lảo đảo.

Thanh Đồng vừa nhìn thấy Giang Túy Miên trong phòng, nước mắt liền tuôn như lũ tràn đê.

“Tỷ! Tỷ ơi, Tỷ ơi! Hức hức… Muội còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại Tỷ nữa!”

Thanh Đồng không màng đến điều gì, lao thẳng vào lòng Giang Túy Miên, thậm chí đẩy cả Lục Chiêu Hành sang một bên.

Giang Túy Miên vui mừng khôn xiết, nâng khuôn mặt bầu bĩnh đỏ ửng của Thanh Đồng lên nhìn trái nhìn phải. Xác nhận nàng chỉ có một vết thương trên má, ngoài ra không có thương tích gì khác, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Thanh Đồng ôm chặt lấy eo của Giang Túy Miên, nước mắt ngắn dài, bắt đầu kể lể mọi uất ức trong lòng.

“Tỷ ơi, người ở đây ai cũng dữ dằn, không ai thèm nói chuyện với muội cả. Muội sợ muốn chết, nhưng muốn lẻn ra ngoài tìm Tỷ thì họ lại giam muội lại, không cho đi… Hu hu hu…”

Giang Túy Miên vỗ nhẹ lên lưng nàng an ủi, giọng nói dịu dàng như dòng suối:

“Không phải Tỷ đã đến tìm muội rồi sao? Đừng sợ, đừng sợ nữa, có Tỷ ở đây rồi.”

Đứng bên cạnh hai người, Lục Chiêu Hành nhìn thấy ánh mắt tràn đầy xót xa và yêu thương của nàng, cùng dáng vẻ mềm mại khi mở rộng vòng tay ôm lấy Thanh Đồng. Như thể tất cả bất an và hoảng sợ của người trong lòng nàng đều có thể được xoa dịu.

Ngón tay hắn khẽ siết lại trong tay áo rộng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng đầy tự giễu.

Cách nàng đối xử với người khác, quả thật khiến người ta ghen tị.
Bình Luận (0)
Comment