Sau đó vài ngày, Giang Túy Miên tạm thời vui vẻ thoải mái.
Ngẫu nhiên nàng nghe thấy một nha hoàn hầu cận lỡ lời, mới biết Lục Chiêu Hành đã rời kinh thành, tự mình đến Sứ quán ở núi Tiêu Lĩnh để kiểm tra việc sửa chữa.
Chỉ còn bảy ngày nữa là đến hạn sứ giả vào kinh, không lẽ cả Hồng Lô Tự còn không sửa xong một Sứ quán nhỏ?
Giang Túy Miên nghe vậy cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng nguyên nhân thì nàng không rõ.
Trong phòng có một kệ sách gỗ chạm khắc tinh xảo, nàng không có việc gì làm liền tìm xem sách trên đó, bất ngờ phát hiện một cuốn y thư cổ đã mất từ lâu.
Một lớp bụi dày phủ lên cuốn sách cổ. Ngay cả những nha hoàn quét dọn phòng cũng lười không Chịu chăm sóc nó, có lẽ vì chẳng ai quan tâm đến cuốn y thư này.
Giang Tuý Miên chỉ lướt qua vài trang, nhưng như đã tìm được báu vật, đôi mắt sáng long lanh.
Thanh Đồng không hiểu gì, cũng ghé lại gần xem: “Tỷ tỷ, đây là sách gì vậy, có hay lắm sao?”
Giang Tuý Miên bưng sách ngồi bên bàn: “Trong này ghi chép về một số dược liệu quý hiếm, cùng với tính dược và công dụng của chúng, còn có cách bào chế thành phương thuốc để uống, kể cả hiệu quả điều trị cũng được liệt kê rõ ràng…”
Thanh Đồng mắt lơ đãng, rõ ràng là không nghe lọt tai.
Giang Tuý Miên nói thẳng: “Thôi, muội không hiểu đâu, nhưng có cuốn sách này, có lẽ nhiều chứng bệnh nan y có thể được chữa khỏi.”
“Sách này có giỏi hơn Bạch sư phụ không?”
Mặc dù Thanh Đồng không biết Bạch Cánh Sinh, nhưng cũng nghe Giang Tuý Miên kể nhiều về tài nghệ y thuật cao siêu của ông.
Giang Tuý Miên dừng lại một chút, như thực sự đang suy nghĩ, rồi nói: “Sư phụ vẫn giỏi hơn.”
Sau khi xem xong phương thuốc đầu tiên, Giang Tuý Miên vô cùng thán phục trong lòng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng những dược liệu này lại có thể đặt trong cùng một phương thuốc, và hiệu quả phát huy cũng khác biệt rất lớn.
Nếu hai loại thuốc có tính tương khắc mà cùng uống vào, lương dược có thể biến thành độc dược.
Đến đây, Giang Tuý Miên nhớ đến bát thuốc đen đắng hôm ấy trong thư phòng.
Trong đó có vị Địa sâm khác với Nhân sâm thường, quý hiếm hơn, nhưng cũng yếu ớt hơn, tính dược tương khắc với nhiều loại thuốc khác, tuyệt đối không thể cùng bào chế, như Cam thảo khô được viết trong sách này.
Lấy Địa sâm và Cam thảo khô làm thuốc chính, nấu uống vào, độc tính sinh ra có thể khiến người ta lập tức thất khiếu chảy máu mà chết.
Đến đây, Giang Tuý Miên suy nghĩ một lát, liền gọi nha hoàn Trúc Thúy đang hầu hạ bên ngoài vào.
“Gần đây Đồng nhi thường ho vào ban đêm, có lẽ là vì mấy ngày trước bị hoảng sợ, tim đập nhanh, thở gấp, ta viết cho ngươi một phương thuốc, phiền ngươi đi tiệm thuốc lấy vài vị thuốc về, sắc xong cho muội ấy uống.”
Thanh Đồng đang ngồi một bên, miệng ngậm hai miếng bánh đường, mặt đầy nghi hoặc, quay đầu nhìn sang.
Khi nào nàng ấy ho ban đêm, tim đập nhanh, thở gấp chứ?
Mấy ngày này không nói gì khác, Lục Chiêu Hành không hề khắc nghiệt với họ trong ăn mặc sinh hoạt, mọi thứ đều được chăm sóc như tiểu thư con nhà quan lại quyền quý, đặc biệt là đồ ăn rất ngon, nàng thậm chí còn mập lên một chút, sắc mặt cũng hồng hào có sức sống, không còn giống như củ cải gầy gò trước đây nữa.
Giang Tuý Miên vẫn bình thản như thường, liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt đầy ẩn ý, nàng ấy liền hiểu ra.
“Khụ khụ,” Thanh Đồng nhăn mày ho hai tiếng, má đỏ bừng lên, “Ta, ta khó chịu lắm.”
Trúc Thúy thấy vậy, vội vàng nói: “Nếu Đồng cô nương thấy không khỏe, nô tì sẽ ra ngoài mời lang y đến xem bệnh cho cô nương.”
Nói xong, Trúc Thúy vội vàng định chạy ra ngoài.
Giang Tuý Miên bước lên chặn lại: “Ta chính là lang y, cần gì phải mời người ngoài?”
Nàng đưa toa thuốc trong tay cho Trúc Thúy, cong mày mỉm cười với nàng ta, nụ cười rạng rỡ quyến rũ: “Không phải chuyện gì lớn đâu, chỉ cần uống vài thang thuốc là khỏi, cứ theo toa thuốc này mà bốc là được.”
Trúc Thúy mắt hoa lên một chút, rồi vội vàng cúi đầu.
“Vâng, Giang cô nương.”
Trúc Thúy ra khỏi phủ, trước tiên đến một y quán, nhờ lang y xem kỹ toa thuốc Giang Tuý Miên kê, nhưng không thấy có gì khác thường.
Bán hạ, Thiên nam tinh, Cam thảo, Xuyên bối mẫu… đúng là những vị thuốc tốt để hóa đờm, chỉ ho.
Trúc Thúy mới thả lỏng cảnh giác, dù sao khi Lâm Phong đại nhân đi cũng đã dặn dò, chỉ cần đừng để hai người họ chạy trốn nữa, bọn họ phải cẩn thận hầu hạ chu đáo.
Lần trước vì sơ suất để Giang Tuý Miên chạy trốn, nha hoàn kia, có lẽ nhang trước mộ vẫn chưa tắt.
Khi Trúc Thúy về đến phủ, trời đã gần tối.
Giang Tuý Miên xem qua dược liệu nàng ta mang về, xác nhận bên trong có cam thảo mà nàng cần, liền nói: “Vậy phiền Trúc Thúy cô nương sắc thuốc xong rồi mang đến.”
“Giang cô nương có gì cứ nói thẳng với ta là được, không cần khách sáo thế.”
Trúc Thúy cung kính gật đầu, sau đó cầm thuốc đi ra.
Thanh Đồng nhìn nàng ta đi xa rồi, quay lại hỏi người đang ngồi bên bàn lật xem cuốn y thư kia.
“Tỷ tỷ, rốt cuộc trong bầu rượu của tỷ bán thuốc gì vậy? Muội đâu có bệnh, sao tỷ còn bảo Trúc Thúy đi tiệm thuốc bốc thuốc về?”
Giang Tuý Miên không đáp, chỉ giơ tay, ngón tay thon dài lướt chậm qua mấy dòng chữ trên y thư.
“Lấy bã thuốc cam thảo sau khi sắc, phơi dưới nắng, đợi khi nước bốc hơi hết, rồi trộn đều với bột Trần thạch sa, Nương đường thảo, đó chính là – Cam thảo khô.”
Có được cam thảo khô này, chỉ cần trộn vào thuốc Lục Chiêu Hành uống, mỗi ngày trộn một chút, tích ít thành nhiều, đợi khi độc tính của hai loại thuốc tích tụ đủ trong cơ thể hắn, sẽ là ngày đại cừu hận được báo.
Nàng nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy cành trúc thẳng cao vươn xa xa, rơi trên bệ cửa sổ chạm hoa.
Ánh trăng loang lổ rơi xuống từng điểm, như phủ tuyết trắng.
Đột nhiên nàng rất nhớ nhà.
***
Lại qua hai ngày nữa, Giang Tuý Miên nhân lúc Trúc Thúy không để ý, lấy một ít bã cam thảo về, lén đặt trên bệ cửa sổ phơi khô, rồi trộn với gói thuốc bột vẫn giấu trong người.
Cam thảo khô đã có, nhưng không biết Lục Chiêu Hành đến ngày nào mới về.
Vào lúc hoàng hôn, trời tối dần, Giang Tuý Miên và Thanh Đồng ngồi trong khu vườn nhỏ trước nhà ngắm hoa.
Nói là ngắm hoa, nhưng sau khi hơn chục cây hoa quý đều chết thảm dưới tay Giang Tuý Miên, Lục Chiêu Hành đã sai người mang đến mấy chum nước lớn, trong chum nở rộ mấy đóa sen đỏ kiều diễm, cánh hoa tươi mơn mởn đung đưa trong gió, thật đáng yêu.
Mùa này vốn không phải lúc hoa sen nở rộ, ngự hoa viên trong cung là vì có suối nước nóng bao quanh, nên quanh năm ấm áp như xuân, mới có thể nuôi được cả vườn xuân sắc.
Mà hoa sen trong chum này cũng dùng nước suối nóng, có người mỗi ngày ba lần từ trong cung vận chuyển nước suối nóng đó đến phủ, người hầu lại đổ nước vào chum để giữ nhiệt độ nước trong chum vừa đủ cho hoa sen nở rộ.
Đối với hành động tốn công tốn của như vậy, Giang Tuý Miên không có ý thưởng thức, ngón tay chọc chọc vào cánh sen mấy cái, trong lòng thở dài không thôi.
Có lẽ nàng không hiểu sự xa hoa của hoàng tộc, thậm chí không biết một chum sen đỏ cũng là thứ mà nhà giàu có bình thường không thể nuôi nổi.
Thanh Đồng đứng bên cạnh nói: “Tỷ tỷ, tại sao kẻ thù lại đối xử tốt với chúng ta thế? Không những không giết chúng ta, còn cho ăn ngon mặc đẹp, chẳng lẽ định nuôi chúng ta béo tròn rồi đem bán cho tửu lâu để đổi tiền tiêu?”
Giang Tuý Miên đánh nhẹ vào đầu nàng: “Cẩn thận lời nói.”
Nàng nhìn hai bên, may mà lúc này Trúc Thúy và những người hầu khác đều đứng ở cổng viện, không nghe thấy họ nói chuyện.
“Muội chỉ thấy lạ thôi mà,” Thanh Đồng chống cằm, “Kẻ thù có vẻ không phải người thiếu tiền, có tòa nhà lớn thế này, lại còn nhiều nha hoàn và thị vệ, giam chúng ta ở đây rốt cuộc là vì cái gì?”
Câu hỏi này Giang Tuý Miên cũng đã suy nghĩ từ lâu, Lục Chiêu Hành đã có thể giết chết thúc phụ thẩm thẩm, tất nhiên cũng có thể giết họ để bịt miệng.
Như vậy, chuyện xảy ra ở Thôn Nam Thùy sẽ không ai biết nữa.
Nhưng hắn không làm thế.
Giang Tuý Miên bắt đầu nghi ngờ không biết Lục Chiêu Hành có phải đã biết thân phận thật của nàng, biết nàng là ái nữ của Giang Đình Châu?
Nhưng nếu là vậy, hắn hoàn toàn có thể dùng nàng để lập công trước triều đình.
Ái nữ của tội thần phản quốc thông địch lẩn trốn hơn mười năm, giờ bị hắn bắt được, hắn có thể nhân đó được phong vương cũng chưa biết chừng.
Chắc là thân phận của nàng chưa bị bại lộ, dù sao năm đó biết nàng chạy thoát khỏi đám cháy cũng chỉ có gia đình thúc phụ mà thôi.
Muốn hiểu rõ mục đích của Lục Chiêu Hành, vẫn cần phải tiếp cận hắn, nghe ngóng thêm tin tức mới được.
“Hay là, hắn tham lam sắc đẹp của tỷ tỷ?”
Thanh Đồng đột nhiên ghé sát lại gần, đôi mắt to đen láy ngơ ngẩn nhìn Giang Tuý Miên, trong ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ ngây ngô.
Gió đêm phất qua, lay động mấy sợi tóc mai bên mặt mỹ nhân, khuôn mặt kiều diễm còn quyến rũ hơn cả đóa sen đỏ đang nở rộ.
Thanh Đồng nghĩ, tỷ tỷ của nàng nhất định là nữ nhân đẹp nhất trên đời này, nếu kẻ thù vì thế mà không nỡ làm hại tỷ tỷ, cũng có lý.
Giang Tuý Miên giật mình vì khuôn mặt phóng to của nàng ấy, nhíu mày che ngực.
“Muội nói to hơn chút nữa, người điếc cũng nghe thấy được đấy.”
Thanh Đồng vỗ ngực, kiêu ngạo nói: “Chữa được người điếc, vậy chẳng phải muội cũng thành danh y rồi sao.”
Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy Trúc Thúy ở cổng viện đột nhiên cho mọi người vội vã lui xuống, sau đó Lâm Phong dẫn một đội thị vệ, ngẩng cao đầu bước vào từ ngoài viện.
Sắc mặt Giang Tuý Miên biến đổi, một tay kéo Thanh Đồng ra sau che chắn, nghiêm mặt nhìn người đến.
“Muộn thế này, Lâm đại nhân có việc gì?”
Lâm Phong đứng yên, cúi đầu hành lễ với Giang Tuý Miên, rồi mới mở miệng: “Giang cô nương, phiền cô nương đi với ta một chuyến.”
Mấy bước xa, các thị vệ trong bộ giáp vàng sáng ngời, kiếm bên hông lóe lên ánh lạnh, toát ra khí thế lạnh lùng sát phạt.
Thế này thì không thể không đi được.
Giang Tuý Miên an ủi Thanh Đồng vài câu, bước lên phía trước hỏi: “Dám hỏi Lâm đại nhân định đưa ta đi đâu?”
Lâm Phong mặt không cảm xúc: “Đến Núi Tiêu Lĩnh cách kinh thành hai mươi dặm, chủ tử đang đợi cô nương ở Sứ quán.”
***
Rừng trúc ngoài kinh thành tối om, ánh trăng bị mây dày che khuất hết.
Xe ngựa phi nhanh một mạch, hướng về phía chân núi Tiêu Lĩnh.
Giang Tuý Miên trong lòng có chút bất an, không biết tại sao Lục Chiêu Hành lại sai Lâm Phong đến đón mình. Nàng nắm chặt gói cam thảo khô đã khó khăn lắm mới có được trong tay, cẩn thận cất vào trong ngực áo.
Không ở kinh thành cũng tốt, càng thuận tiện ra tay, nếu thuận lợi, e rằng Lục Chiêu Hành cũng không còn mạng để về kinh thành.
Đang nghĩ như vậy, xe ngựa từ từ dừng lại.
Sứ quán quy mô to lớn, trang nghiêm, là nơi chuyên tiếp đón sứ thần ngoại quốc, dựa vào núi Tiêu Lĩnh mà xây, toàn thể hiện ra bố cục đối xứng đẹp đẽ, các nha thự và địa điểm khác nhau đều có biển hiệu và câu đối độc đáo, để làm dấu hiệu.
Giang Tuý Miên xuống xe ngựa, liền đi theo sau Lâm Phong vào quán.
Sau khi đi vào viện thự sang trọng đẹp đẽ nhất, Giang Tuý Miên thầm nghĩ, người này ở bên ngoài cũng xa hoa vô độ như vậy, chỗ ở cũng phải chọn gian tốt nhất này.
Bước chân Lâm Phong càng lúc càng nhanh, như đang gấp rút muốn đưa Giang Tuý Miên vào, hắn đi đến bên cửa dùng sức kéo cửa ra, đột nhiên vội vàng chạy vào, thấp giọng kêu lên: “Chủ tử!”
Giang Tuý Miên cũng giật mình, vội vàng đi theo vào phòng, sau đó kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn ngồi nghiêng trên giường thấp, một bàn tay trắng như ngọc che miệng, và từ kẽ tay đang rỉ ra –
Là máu!
Hắn đã phát độc.