Báo Thù Nhầm Người Bị Kẻ Điên Độc Chiếm

Chương 36

Nghe vậy, Giang Túy Miên không dám tin nhìn hắn, hai má lập tức đỏ ửng như bị phủ một làn mây mỏng.

Nàng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn.

“Ngài, ngài có ý gì?”

Nàng vô thức đưa một tay xuống, cách lớp y sam mà chạm vào bên chân trái.

Nơi đó không chỉ có vết kiếm cắt mà còn có một vết sẹo bỏng xấu xí và dữ tợn.

Cảm giác ngày hôm đó của nàng không phải là mộng!

Giang Túy Miên siết chặt đầu ngón tay, trong lòng đã mắng chửi người trước mặt vô số lần.

Tên điên này! Thậm chí còn không bằng những con ác khuyển ăn thịt mà hắn nuôi!

Nàng thật sự muốn mặc kệ tất cả, trực tiếp dùng trâm bạc trong tay áo cắt ngang cổ hắn, có lẽ sẽ cảm thấy hả giận hơn.

Chỉ là, nàng không biết liệu mình có thể làm được như hắn không – không để giọt máu bẩn nào làm nhơ y phục.

Trong khi suy nghĩ, nàng chăm chú nhìn yết hầu của hắn nhấp nhô một lần nữa.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe ngựa đang di chuyển bỗng dưng phanh gấp lại.

Con ngựa hí lên thảm thiết, tiếng vang khiến lòng người run rẩy.

Giang Túy Miên mất thăng bằng, ngã thẳng vào lòng người trước mặt.

Lục Chiêu Hành một tay ôm lấy nàng, đồng thời vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.

Con ngựa đẫm mồ hôi bị trúng nhiều mũi tên, vài mũi tên cắm thẳng vào mắt, thân thể to lớn của nó ngã xuống đất, máu chảy lênh láng xung quanh.

Lâm Phong cưỡi ngựa theo sát bên cạnh xe, quan sát xung quanh một lượt sau đó gật đầu ra hiệu với Lục Chiêu Hành.

Lục Chiêu Hành cười lạnh, không ngờ bọn chúng lại ra tay nhanh như vậy.

Giang Túy Miên chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng hét xung quanh.

“Người trên xe ngựa phải sống! Những kẻ khác, giết sạch!”

Ngay sau đó là tiếng đao kiếm va chạm, tiếng chém giết quanh xe ngựa không dứt.

Lâm Phong rút thanh trường kiếm, trầm giọng hô với các thị vệ xung quanh:

“Giết thích khách! Bảo vệ điện hạ!”

Nói xong, hắn một nhát chém thẳng vào đầu kẻ lao tới tấn công.

Giang Túy Miên không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng âm thanh đao kiếm, tiếng lạnh lùng xuyên qua máu thịt, tiếng từng thi thể ngã xuống, nàng ngồi trong xe cũng nghe rõ mồn một.

Nàng hoảng loạn tột cùng nhưng cố ép mình phải bình tĩnh lại. Dù vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn giọt máu, thân hình mảnh mai run lên bần bật giống như đóa hoa yếu ớt rung rinh trước gió.

Lục Chiêu Hành vẫn giữ tư thế ôm lấy nàng, nhìn ra bên ngoài xe, sau đó gần như nửa ôm nửa bế nàng bước xuống xe.

Ngay lúc đó, một thanh kiếm sắc lạnh sáng ngời đâm thẳng tới nhắm vào mặt Giang Túy Miên.

Chúng chỉ cần giữ lại mạng Lục Chiêu Hành, còn Giang Túy Miên đương nhiên sẽ bị giết ngay tại chỗ.

Giang Túy Miên thấy mũi kiếm sắc bén sắp chạm vào mặt mình, muốn nhanh chóng né tránh nhưng cơ thể không nghe theo đầu óc.

Nàng co người lại, nhắm chặt mắt, bên tai nghe rõ tiếng lưỡi kiếm rạch qua da thịt, thậm chí cảm nhận được máu đỏ sền sệt chảy ròng xuống vết thương.

Nhưng nàng không cảm thấy đau đớn.

Lục Chiêu Hành một tay nắm chặt thanh kiếm, siết mạnh đến mức mũi đao dừng cách mũi nàng chỉ một tấc.

Lòng bàn tay bị lưỡi kiếm cắt sâu, máu thịt hòa lẫn, nhưng hắn không hề nhíu mày, vung tay đoạt lấy thanh kiếm, xoay người chém kẻ thích khách ngã xuống dưới lưỡi kiếm.

Lại nhìn người trong lòng đang run rẩy không ngừng, hàng mi dài mỏng treo mấy giọt nước mắt trong suốt chưa rơi xuống, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Nhưng đôi mắt đào hoa khi mở ra, dù đầy vẻ kinh hoảng vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh.

Giang Túy Miên thấy kẻ thích khách đã bị cắt cổ, ngã xuống đất co giật, nhìn quanh một lượt, chỉ thấy xác chết nằm la liệt, máu chảy ròng ròng với những tư thế quái dị và đáng sợ.

Máu loang lổ hòa vào bùn đất, mùi tanh xộc thẳng vào mũi.

Khung cảnh đầy xác chết như thế, nàng không phải lần đầu nhìn thấy. Mười năm trước ở phủ Quốc Công, thậm chí còn thê thảm hơn thế này vài phần.

Nhưng khi một cảnh tượng gây sốc hiện ra trước mắt, nàng vẫn không kìm được mà rưng rưng nước mắt.

Lâm Phong ở không xa họ, đang giúp chặn những kẻ thích khách lao tới.

Còn mấy thị vệ khác cũng đứng chắn trước hai người, trên người họ đã đầy thương tích, nhưng tuyệt nhiên không dám lơ là.

Trong rừng núi không ngừng có thích khách áo đen tràn ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, đám người của họ chắc chắn không thể cầm cự nổi.

Lục Chiêu Hành ôm lấy eo Giang Túy Miên, cúi mắt nhìn nàng nói:

“Ôm chặt.”

Giang Túy Miên nhìn thấy bàn tay hắn đang nắm chuôi kiếm máu me đầm đìa, máu còn không ngừng nhỏ xuống, thấm hết vào lớp đất đen dưới chân.

Hắn bị thương là vì đỡ kiếm giúp nàng sao?

“Đừng sợ, ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ bảo vệ nàng không gặp chuyện gì.”

Lục Chiêu Hành vừa nói, vừa kéo tay nàng, vòng qua eo hắn dưới lớp áo khoác ngoài.

Lại có thích khách phá vòng vây của mấy thị vệ, lao thẳng về phía hai người.

Giang Túy Miên lập tức ôm chặt lấy eo hắn, thân thể mềm mại ngoan ngoãn dán sát vào, không dám rời ra dù chỉ một chút.

Lục Chiêu Hành chỉ lạnh lùng nhìn kẻ thích khách không biết sống chết kia, ánh mắt trầm xuống, khí thế lạnh lẽo và sát khí liền bộc lộ rõ ràng.

Hắn nhanh chóng vận khí, bàn tay cầm kiếm vung lên, lưỡi kiếm lạnh lẽo vẽ một đường sắc bén trong không trung, chém nửa đầu của thích khách kia. Máu tươi phun ra từ cái lỗ lớn như miệng giếng bắn tung tóe lên người hai người.

Giang Túy Miên kinh hãi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn thản nhiên đưa tay lên lau vết máu vừa rơi trên má.

Đôi mắt phượng của hắn chứa đầy sát ý đáng sợ, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, bất kỳ ai dám chĩa đao kiếm vào hắn, đều sẽ mất mạng dưới lưỡi kiếm của hắn!

Lâm Phong thấy thích khách từ rừng núi tràn ra ngày càng đông, tình thế bất lợi, liền lớn tiếng hô về phía Lục Chiêu Hành:

“Bảo vệ chủ tử rút lui trước!”

Hai thị vệ lập tức rũ bỏ đám thích khách đang giao chiến, lao đến bên cạnh Lục Chiêu Hành, hộ tống hai người phá vỡ vòng vây của thích khách, sau đó nhanh chóng dẫn họ chạy về phía rừng núi ở một hướng khác.

Hai thị vệ đó chịu trách nhiệm chặn hậu, chẳng bao lâu đã bị hàng chục thích khách truy sát vây quanh, chỉ một lát sau liền không còn tiếng động.

Giang Túy Miên vừa bị Lục Chiêu Hành kéo chạy thật nhanh, vừa ngoái đầu nhìn lại Lâm Phong và những người khác vẫn còn đang giao chiến phía sau.

Lục Chiêu Hành thấy thích khách đuổi theo quá sát, dứt khoát đưa tay ôm lấy eo Giang Túy Miên, nhấc nàng cả người lên, bế gọn trong lòng. Sau đó, hắn vận dụng nội lực, mũi chân điểm xuống đất, mang theo Giang Túy Miên dùng khinh công lao vút đi.

Bàn chân hắn lướt nhanh qua những lá trúc, nơi đi qua lá rụng bay tán loạn, cuối cùng cũng tạm thời bỏ xa đám thích khách truy đuổi.

Nhưng Lục Chiêu Hành cảm giác nội lực trong cơ thể đã bắt đầu làm loạn, một ngụm máu nóng dâng lên cổ họng suýt trào ra, hắn cắn răng nuốt xuống, chỉ siết chặt cánh tay, tiếp tục mang theo sức nặng của cả hai người lao đi với tốc độ cao.

Hiện giờ, bọn họ không thể đi về hướng kinh thành, vì trên đường chắc chắn còn rất nhiều thích khách đang đợi sẵn. Nếu để hắn thuận lợi trở về kinh, mọi công sức của kẻ đứng sau sẽ thành công cốc.

Hai bóng người không ngừng di chuyển giữa rừng trúc, dần dần tiến vào những tầng núi sâu hơn và kín đáo hơn trong vùng.

Giang Túy Miên không biết Lục Chiêu Hành đã dẫn nàng chạy bao lâu, chỉ biết rằng tiếng chém giết bên tai đã sớm biến mất, chỉ còn tiếng gió lạnh rít gào xung quanh.

Nàng vẫn đang ôm chặt eo hắn, hai mắt không dám liếc nhìn xuống đất, nếu không chỉ sợ sẽ choáng đến buồn nôn.

Mãi đến khi Lục Chiêu Hành cuối cùng dừng lại, mang nàng đáp xuống đất, nàng mới vội vàng buông tay, xoa bóp đôi cánh tay đã gần như tê cứng.

Nơi đây đã là chốn sâu thẳm của rừng núi, trước mắt là một vùng cây cối xanh tươi trập trùng.

Mùa đông vẫn chưa qua, nhưng khu rừng này dường như chẳng có chiếc lá khô nào, còn ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.

Nàng bước lên trước vài bước, nhìn ra xa, thấy khu rừng xanh mướt trải dài vô tận.

Hai người như lạc vào một biển xanh ngút ngàn, giống loài bèo nổi không rễ, chỉ có thể trông về những ngọn núi chập chùng mờ sương phía xa mà thở dài.

Giang Túy Miên lên tiếng hỏi:

“Nơi này là đâu? Chúng ta có bị lạc không?”

Giữa không trung bỗng vang lên tiếng chim kêu thê lương, làm mấy chiếc lá trên ngọn cây cũng rơi lả tả.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc.

Cây trước mặt không phải loại thông bình thường, mà là thông xanh, một loại cây có thể dùng làm dược liệu.

Loại cây này chỉ mọc ở những nơi có khí hậu ôn hòa, kinh thành vốn lạnh giá vào mùa đông, sao lại có loại cây này?

“Chẳng lẽ trên núi này có suối nước nóng? Nước nóng trong ngự hoa viên của hoàng cung có phải được dẫn từ đây về không?”

Người phía sau lại chẳng có lấy một tiếng đáp lời. Giang Túy Miên nhận ra điều bất thường, quay đầu lại nói:

“Còn sen trong ngự hoa viên cũng nhờ suối nước nóng…”

Chưa nói hết câu, nàng đã thấy bóng người sau lưng cách đó vài bước tựa vào một thân cây ôn thủy tùng cao lớn.

Cúi đầu, im lặng không tiếng động.

Tim nàng bỗng thắt lại:

“Lục Chiêu Hành!”

***

Trong tẩm điện của Đông Cung, Lục Chiêu Dịch ngồi trên ngai ngọc chính giữa.

Thủ lĩnh ám vệ Hàn Nha quỳ dưới đất, bẩm báo:

“Bẩm chủ tử, vừa nhận được mật báo từ ngoài thành, người đã chạy thoát, không bắt được.”

Một chiếc ly ngọc bị quăng mạnh xuống, đập trúng trán hắn, máu tươi lập tức tuôn thành dòng.

Lục Chiêu Dịch đứng dậy, chậm rãi bước xuống từ ngai ngọc, dừng trước mặt Hàn Nha.

“Mấy trăm ám vệ thân thủ bất phàm mà lại không bắt nổi một kẻ bên cạnh chỉ có vài người?!”

Hắn nhấc chân, mạnh mẽ giẫm lên ngón tay đang đặt trên mặt đất của Hàn Nha, giận dữ quát:

“Nói xem, bổn cung nuôi các ngươi để làm gì hả?”

Hàn Nha chịu đau đến co giật, nhưng không dám ngẩng đầu, chỉ giải thích:

“Bẩm chủ tử, Lục Chiêu Hành không phải kẻ vô dụng như bề ngoài. Hắn có nội công, thậm chí còn thâm sâu khôn lường. Nếu không, trước đây hắn trúng độc Chiêm Hồng đã phải chết ngay lập tức, làm sao sống được đến hôm nay.”

Nghe vậy, Lục Chiêu Dịch cau mày, buông tay khỏi người đang quỳ dưới đất.

Hắn bỗng bật cười ha hả:

“Tốt, thật là tốt lắm! Không ngờ vị Thất đệ của ta bên ngoài giả vờ phong lưu không màng triều chính, nhưng sau lưng lại âm thầm nhúng tay vào triều cục, khuấy động triều đình. Hắn còn mơ tưởng chia chén canh giữa bổn cung và Thận vương, đúng là mơ mộng viển vông!”

Hàn Nha ngẩng đầu nói:

“Chủ tử yên tâm, thuộc hạ sẽ tiếp tục cho người truy tìm tung tích của hắn, nhất định trước khi hắn về kinh sẽ tìm ra, dù phải đào ba thước đất cũng mang hắn về đây!”

Lục Chiêu Dịch trầm ngâm một lát, thu lại nụ cười, nói:

“Không cần mang hắn về. Nếu tìm thấy, trực tiếp giết, đem thủ cấp của hắn về đây là được.”

Hàn Nha có chút kinh ngạc:

“Chủ tử, trước đây không phải ngài còn vì tình cảm huynh đệ mà đặc biệt hạ lệnh phải bắt sống sao?”

Lục Chiêu Dịch đáp:

“Nếu hắn thật sự chỉ là một kẻ phế vật hưởng lạc, bổn cung còn có thể để lại một mạng. Nhưng lần này phụ hoàng triệu hắn hồi kinh vào cung yết kiến, chắc hẳn là vì công việc hắn làm rất tốt, chuẩn bị ban thưởng. Đã như vậy, hắn còn có ý định muốn bái tướng phong vương, bổn cung há có thể ngồi yên nhìn hắn? Thay vì thế, cứ để hắn làm một vương gia hiển hách dưới âm phủ đi.”

Hàn Nha vội vàng vâng dạ, sau đó đứng dậy lui xuống.

Đợi khi mọi người rời đi, Lục Chiêu Dịch mới quay sang nói với người trong nội điện:

“Ra đi.”

Một bóng dáng mềm mại uyển chuyển từ bên trong chậm rãi bước ra, trong ánh mắt vẫn còn vương hơi ẩm chưa khô, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, sắc thái diễm lệ, phong tình lả lướt.

Lục Chiêu Dịch trở lại ngồi trên ngự tọa, khẽ ngoắc ngón tay, Dương Nguyệt Anh liền ngoan ngoãn bước lên bằng đôi chân trần, đến bên cạnh hắn.

Hắn đưa tay vào trong lớp lụa mỏng khẽ bao bọc cơ thể nàng, chiếc váy dài lay động tựa như cành hoa tội nghiệp trong gió, run rẩy đáng thương, dường như sắp không chịu nổi mà khuỵu xuống.

Hắn rộng lượng ôm nàng ngồi lên đùi mình, một tay cầm lọn tóc mềm mại của nàng, đưa lên mũi khẽ ngửi.

“A Anh.”

Người trong lòng run lên hai lần, ánh mắt sợ hãi như nước, tràn đầy vẻ lấy lòng.

Lục Chiêu Dịch nhướng mày hỏi:

“Họ đều gọi ngươi như vậy?”

Dương Nguyệt Anh trong lòng rất sợ hãi hắn, khẽ gật đầu.

“A Anh, A Anh,” Lục Chiêu Dịch nói, “Nếu ngươi là ái nữ của Giang Đình Châu thì thật tốt biết bao. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chỉ cần ở lại bên cạnh bổn cung, bổn cung nhất định sẽ giữ mạng cho ngươi.”

Dương Nguyệt Anh không trả lời. Nàng đến bên thái tử mới biết, hóa ra triều đình luôn có người âm thầm truy tìm tung tích của Giang Túy Miên.

Bọn họ làm sao biết Giang Túy Miên vẫn còn sống, nàng không rõ. Nhưng nàng biết rằng, chỉ cần thái tử chưa tìm thấy Giang Túy Miên, nàng cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của Đông Cung.

Lục Chiêu Dịch lại hỏi:

“Bổn cung hỏi ngươi lần nữa, ngươi thật sự không biết tung tích của ái nữ Giang Đình Châu?”

Dương Nguyệt Anh lắc đầu. Nàng thực sự không biết. Từ khi bị ám vệ nhầm tưởng là Giang Túy Miên và bắt đến kinh thành, nàng chưa từng gặp lại A Miên.

Đêm đó tại Sứ quán, nàng tuy đã nghi ngờ, nhưng sau lại tự nhủ rằng điều đó là không thể.

Thôn Nam Thuỳ cách kinh thành ngàn dặm, một nữ nhân như A Miên làm sao có thể vượt núi băng sông đến đây?

Huống hồ A Miên vốn dĩ đã chạy trốn khỏi kinh thành, chắc chắn không thể quay lại nơi này.

Mặc dù không biết thái tử tìm kiếm Giang Túy Miên vì lý do gì, nhưng Dương Nguyệt Anh vẫn muốn bảo vệ nàng bằng mọi giá.

Dẫu sao, trên thế gian này, nàng cũng chỉ còn lại A Miên là người thân duy nhất.

***

Đúng như Giang Túy Miên dự đoán, nơi sâu trong rừng núi này quả thật có suối nước nóng.

Giang Túy Miên đã mất rất nhiều sức lực, cuối cùng mới kéo được Lục Chiêu Hành đã bất tỉnh vào một cái hang nhỏ có thể tránh né.

Bên cạnh cái hang nhỏ là một hồ suối nước nóng vẫn còn tỏa ra hơi nước mỏng manh, mặt hồ trôi lơ lửng vài chiếc lá thông xanh, vừa vặn để Giang Túy Miên vớt lên làm thuốc.

Lá thông xanh có thể dùng để cầm máu, nàng đi tới trước người đang bất tỉnh, cúi người xuống mạnh mẽ tách tay hắn ra.

Thanh trường kiếm mà hắn luôn nắm trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống đất, Giang Túy Miên mới nhìn rõ vết thương trên lòng bàn tay hắn.

Một vết rạch cực sâu cắt ngang lòng bàn tay, máu đã che khuất vết thương đến mức không thể nhìn rõ, chỉ thấy gân mạch lồi lên, những cơ bắp bị kéo rách, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.

Nếu hắn dùng chút sức lực nữa, có lẽ tay này sẽ bị chặt đứt ngay tại chỗ.

Giang Túy Miên chau mày, cẩn thận lau đi đất bẩn dính trên tay hắn, rồi dùng thanh trường kiếm cắt ra vài dải vải từ chiếc váy của mình.

Nàng ngâm những mảnh vải đó trong nước suối ở cửa hang, sau đó quay lại, động tác rất nhẹ nhàng, từ từ lau sạch vết máu trên tay hắn.

Khi máu đã được lau sạch, Giang Túy Miên mới nhìn rõ vết thương đáng sợ, thậm chí có thể thấy rõ cả xương trắng lộ ra từ trong lớp thịt đỏ tươi.

Vết thương sâu như vậy, sẽ đau đớn đến mức nào?

Hắn dùng tay bị thương để cầm kiếm giết người, mà suốt từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn không hề thay đổi.

Giang Túy Miên đã cầm máu giúp hắn, lại dùng vải quấn chặt vết thương.

Người trong cơn mê không hề cảm nhận được gì, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại, có vẻ như đang rất đau đớn.

Nói ra thì đây chính là cơ hội tốt nhất, nơi này hoang vắng không người, nếu lúc này ra tay giết hắn sẽ không có ai biết.

Thi thể của hắn sẽ nằm bên hồ suối nóng này, chẳng mấy chốc sẽ phân hủy thành bùn.

Những tên thích khách ban đầu là nhắm vào hắn, nhiều người đã chết để bảo vệ hắn, ngay cả Lâm Phong giờ vẫn không rõ sống chết.

Giang Túy Miên cuối cùng cũng lấy ra cây trâm bạc màu trắng từ trong tay áo, cổ hắn ngay trước mắt, một vị trí cực kỳ dễ dàng để ra tay, chỉ cần cô đâm cây trâm bạc vào họng hắn, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Giang Túy Miên cúi người, hai tay nắm chặt cây trâm bạc, toàn thân căng thẳng, dần dần tiến lại gần.

Nàng nhớ lại cảnh trong căn phòng tối hôm đó, đôi tay có khớp xương như ngọc của hắn cầm con dao găm tinh xảo, chỉ một nhát dao đã chém đầu tên ám vệ rồi ném cho chó ăn.

Hắn lúc đó có nói, phải đối xử với kẻ thù như vậy.

Khóe mắt nàng hơi đỏ lên vì quá kích động, đầu ngón tay cũng không thể kìm chế mà run rẩy.

Liệu có dễ dàng như vậy không?

Hắn có phải lại đang giả vờ ngủ không? Hắn có phải đang chờ đến khi nàng ra tay mới bất ngờ mở mắt, rồi đâm cây trâm bạc này vào cơ thể nàng?

Đầu trâm bạc sắc nhọn đã gần như xuyên qua lớp da mỏng, chạm vào yết hầu tĩnh lặng của hắn.

Giang Túy Miên hít thở nhẹ nhàng hơn, tóc đen rủ xuống từ phía sau, rơi vào giữa hai lông mày lạnh lùng, tuấn tú của hắn.

Một cơn gió bất ngờ thổi qua bên ngoài hang, như thể nàng vừa được người ta ôm chặt trong lòng, tiếng gió vù vù bên tai.

Tim nàng bỗng dưng bỏ qua hai nhịp.

Không đúng, có gì đó không đúng.

Hắn là người có thân phận cao quý như vậy, sao lại liều mạng bảo vệ nàng?

Giang Túy Miên đột ngột buông lỏng cơ thể, thân thể mềm nhũn như không còn sức, ngồi sụp xuống bên cạnh hắn.

Đôi mắt hắn vẫn không hề mở, hắn thật sự đang chìm trong cơn mê, không phải giả vờ.

Giang Túy Miên thu lại cây trâm bạc, nàng không phải kẻ giết mổ, càng không nuôi ác khuyển.

Nàng muốn trở thành một thầy thuốc cứu người như sư phụ, người thầy thuốc cứu người chứ không giết người.

Quan trọng hơn, giờ đây nàng nghi ngờ những bằng chứng chỉ về phía Lục Chiêu Hành, liệu có thể cũng chỉ về phía Thái tử không?

Giang Túy Miên quay lại cửa động, vốc chút nước suối nóng lên mặt, đợi đến khi trái tim đang đập dữ dội dần bình tĩnh lại, nàng mới quay vào.

Bắt mạch cho Lục Chiêu Hành, nhận thấy trong cơ thể hắn có một luồng nội lực đang xung đột chạy khắp nơi gây rối loạn, vẫn là chất độc Chiêm Hồng âm thầm ăn mòn thân thể hắn. Thêm vào đó việc vừa rồi bảo vệ nàng thoát khỏi vòng vây, hắn liên tục cưỡng ép vận chuyển nội lực, khiến độc tính trong người bị kích hoạt mạnh mẽ, đến nỗi tính mạng hiện giờ đang nguy kịch.

Giang Túy Miên thấy sắc mặt hắn dường như còn tái nhợt hơn lúc nãy, nhất thời trở nên luống cuống.

Nàng lấy ra mấy bình thuốc mang theo bên mình, đều không có thuốc nào có thể giảm bớt độc tính cho hắn.

Lúc này nàng không kịp suy nghĩ nhiều, chọn ra vài viên thuốc không xung khắc nhau, tất cả đều cho vào miệng hắn, muốn ép hắn nuốt xuống.

Nhưng người đang hôn mê làm sao nghe lời, những viên thuốc nếu chỉ ngậm chặt trong miệng thì không thể phát huy tác dụng.

Giang Túy Miên nhớ lại lúc mình bị thương ngất đi đã được hắn cho uống thuốc như thế nào, hai tai bất giác hơi ửng đỏ.

Nàng ngượng ngùng nhìn ra ngoài động, nơi đây tất nhiên không có người nào khác.

Sau đó nàng nhẹ nhàng dùng tay bóp má Lục Chiêu Hành, khiến đôi môi mỏng đang khép chặt hé mở.

Nàng hít sâu một hơi, cúi người xuống.

Dùng đầu lưỡi đẩy mấy viên thuốc đến cổ họng hắn, rồi một tay nhẹ nhàng ấn lên phía trên yết hầu.

Cuối cùng Lục Chiêu Hành cũng có động tác nuốt, thuận thế nuốt mấy viên thuốc vào.

Giang Túy Miên thở phào nhẹ nhõm, đang định rút lui, nhưng ai ngờ người đang hôn mê lại coi vị ngọt ngào vừa đưa vào miệng như cam lộ tiên tửu.

Hắn như kẻ khát nước trong sa mạc nhiều tháng, cuối cùng đợi được trời rủ lòng thương ban cho cơn mưa quý giá, một khi được nếm thử liền muốn hút cạn, nuốt hết vào bụng.

Giang Túy Miên đột nhiên thấy đau ở đầu lưỡi, vội vàng ngẩng đầu lùi lại hai bước.

Nhưng thấy người nằm dưới đất vẫn không nhúc nhích, chỉ hơi hé môi mỏng, như còn muốn uống thêm chút cam tuyền.

Nàng một tay che môi ướt át, một tay chỉ vào hắn tức giận quát lớn: “Ngài còn giả vờ!”

Lại một cơn gió thổi qua, không ai đáp lại nàng.

Giang Túy Miên nghi hoặc tiến lại gần, dùng chân đạp đạp vào chân hắn.

“Này.”

“Lục Chiêu Hành.”

“Còn giả vờ ngất nữa ta giết ngài đấy.”

Thấy hắn vẫn không động đậy, Giang Túy Miên mới biết hắn thực sự chưa tỉnh lại, trong lúc ngất đi mà còn biết trêu chọc nàng.

“Thật là, vô sỉ cực điểm!”

Cho đến đêm khuya, Lục Chiêu Hành vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Giang Túy Miên ngồi bên ngoài cửa động, ngắm vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.

Hôm nay bên ngoài không có dấu hiệu của thích khách tìm kiếm, có lẽ họ không tìm thấy người nên đã rút đi từ lâu.

Nếu ngày mai hắn vẫn không tỉnh, thì dù thế nào nàng cũng phải ra ngoài tìm đường sống, không thể để hai người cùng trốn trong động chờ chết được.

Một cơn gió lạnh thổi qua, dù trong núi có suối nước nóng chảy, nhưng cái lạnh đầu xuân không có than sưởi vẫn khó lòng chịu đựng.

Giang Túy Miên nhìn hồ nước nóng được ánh trăng trong soi chiếu, nước hồ gợn sóng long lanh một mảnh trong suốt, hơi nước ấm áp phả vào mặt, dịu dàng ấm áp, thật sự hấp dẫn.

Dù sao người trong động đang hôn mê một thời gian ngắn cũng không tỉnh lại được, Giang Túy Miên lặng lẽ cởi bỏ y phục dính máu, bước vào hồ nước nóng.

Hồ này có độ cao vừa phải, đáy hồ trải một lớp bùn mềm, bàn chân trần giẫm lên mềm mại ấm áp, vừa hay làm ấm đôi chân gần như đông cứng của nàng.

Toàn thân được nước nóng bao phủ, tất cả mệt mỏi của nàng đều bị xua tan.

Giang Túy Miên khẽ tựa vào bờ hồ, để mái tóc đen ướt phủ lên tấm lưng trắng ngần như ngọc, đôi má cũng vì hơi nóng mà ửng hồng.

Nàng chưa từng tắm suối nước nóng, không ngờ lại có cảm giác thoải mái như vậy, liền khép mắt lại, im lặng cảm nhận cơ thể dần dần được ngâm cho mềm nhũn.

Xung quanh yên tĩnh khác thường, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng gió thổi qua rừng núi.

Chợt, có một hơi ấm nhẹ vờn quanh vai, thoải mái đến nỗi nàng không kìm được phát ra một tiếng thở dài.

Khi mở mắt ra, bóng người xuất hiện trước mặt khiến Giang Túy Miên giật mình suýt trượt chân ngã xuống hồ.

Người lẽ ra phải nằm trong động, lúc này lại đang quỳ một gối bên bờ hồ, từ trên cao nhìn xuống, lặng lẽ ngắm nàng.

Một bàn tay đã kịp thời vươn ra khi nàng đứng không vững, nắm chặt lấy cánh tay mềm mại mịn màng không chút che đậy.

Tay áo đen viền vàng rộng bị ướt nước, một nửa ngâm trong suối nước nóng.

Lục Chiêu Hành hơi dùng lực trên đầu ngón tay, cánh tay run rẩy mềm mại bị bóp cho thịt mềm lộ ra, giãy giụa chảy qua kẽ ngón tay, dưới ánh trăng ướt át nóng hổi ánh lên từng đốm sáng long lanh.

Hắn nheo mắt, xuyên qua làn hơi nước mờ ảo nhìn rõ nàng.

Ánh nước gợn sóng che giấu thân hình kiều diễm, làn da trắng như tuyết trong đêm đen tỏa sáng lung linh chói mắt.

Ánh trăng cũng sủng ái, càng làm nổi bật mỹ nhân trong hồ nước kiều diễm như hoa sen, theo gió rung rinh.

Lục Chiêu Hành nhớ đến đóa sen đỏ suối nước nóng kiều diễm quyến rũ mà hắn đã tặng nàng trong phủ viện, vẫn không bằng được một nửa nàng.

Giang Túy Miên bị dục vọng xâm lược đang lan tỏa mạnh mẽ trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của hắn làm cho khiếp sợ, theo bản năng dùng sức giằng cánh tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Nhưng nàng vừa mới dùng sức, người bên bờ hồ liền “ùm” một tiếng, cũng ngã xuống hồ nước nóng.
Bình Luận (0)
Comment