“Có bị thương không?”
Giọng nói tê tê dại dại gần như dán sát vành tai truyền đến, Giang Túy Miên một hơi nghẹn lại nơi cổ họng, vành tai trắng nõn mềm mại dần dần trở nên hồng hào nóng bỏng.
Toàn thân nàng không tìm được điểm tựa, cả người gần như bị cánh tay đang vòng quanh eo ôm lên, thân thể cũng mềm mại dính sát vào không thể thoát ra.
Nàng cũng khẽ nói bên tai hắn: “Ta không sao, ngài thả ta xuống trước đã…”
Thanh Đồng đang ở phía sau nhìn, tỷ tỷ với kẻ thù ôm ấp thân mật như vậy, trông giống cái gì chứ!
Lục Chiêu Hành không đếm xỉa gì, sống mũi cao thẳng vùi sâu vào cổ mềm mại của nàng, ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc trên người nàng, nội lực đang chạy loạn trong cơ thể như được xoa dịu đôi chút, tâm trạng bồn chồn bất an cuối cùng cũng có được giây phút yên tĩnh.
Hắn dùng mũi hít sâu vào cổ nàng, như chú chó khổng lồ lao vào lòng chủ nhân gấp gáp không chịu buông tay.
Giang Túy Miên bị hắn hít đến cổ ngứa khó nhịn, cố sức ngoảnh đầu muốn tránh xa, nhưng bàn tay sau đầu lại ấn nàng trở lại, cưỡng bách đặt nàng vào tư thế thoải mái trong lòng, không cho nàng trốn thoát chút nào.
Dù hắn trọng thương chưa lành nhưng chút sức mèo con của Giang Túy Miên cũng không phải là đối thủ của hắn, giãy giụa hồi lâu cũng không thoát khỏi trói buộc, tứ chi rất nhanh mềm nhũn nằm trong lòng hắn thở dốc.
Lục Chiêu Hành năm ngón tay luồn vào mái tóc đen mềm mại của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, Giang Túy Miên liền toàn thân đột nhiên rùng mình, cảm giác thoải mái từ phản ứng cơ thể này khiến nàng không thể ngăn cản, môi khẽ thoát ra tiếng rên rỉ cực kỳ nhẹ nhàng mềm mại.
Cánh tay ôm nàng lại càng siết chặt thêm mấy phần, như muốn bẻ gãy tấm eo mềm mại dẻo dai kia, đem nàng trực tiếp khảm vào trong cơ thể mình mới tốt.
Khỏi phải lo lắng nàng có thể bị tên cướp Triệu Đường kia cướp mất.
Thanh Đồng bên cạnh sớm đã nhìn đến ngây người, tỷ tỷ bất quá cùng kẻ thù ra ngoài mấy ngày, sao khi về bầu không khí giữa hai người lại trở nên mờ ám nồng nàn như vậy, giống như giữa không trung sinh ra một bức bình phong ngăn cách với người ngoài, mà trong bức bình phong đó chỉ có hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Thanh Đồng thấy tỷ tỷ lúc đầu còn có sức giãy giụa, nhưng rất nhanh đã không còn hơi sức, ngay cả hai chân cũng run rẩy lắc lư thật đáng thương.
Trong lòng tiểu cô nương lại tăng thêm mấy phần căm hận đối với kẻ thù, sinh ra vài phần gan gấu, hướng về phía Lục Chiêu Hành quát lớn: “Ngươi đồ ác nhân! Mau buông tỷ tỷ ta ra!”
Nàng vừa nói, vừa hung dữ chạy về phía này.
Mắt thấy sắp chạm được vào y phục của tỷ tỷ, cứu tỷ tỷ ra khỏi vòng tay kẻ ác nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện một bóng người, trực tiếp ôm ngang eo nàng vác lên vai, vác nàng như bao gạo ra khỏi cổng tiểu viện.
Thanh Đồng đấm đá người bên dưới, nắm đấm mềm mại chẳng khách khí chút nào, cứ thế “bình bình bình” một trận đập loạn vào lưng hắn.
“Ngươi thả ta ra aaa! Thả ta ra aaa! Tỷ tỷ, muội đến cứu tỷ đây aaa!”
Lâm Phong mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng suýt phun ra một ngụm máu.
Y vốn cũng bị trọng thương, trên lưng còn có mấy vết thương chưa lành, bị con nhóc này đấm mấy cái như vậy, e là vết thương lại vỡ ra mất.
Chỉ mấy ngày không gặp, sao con nhóc này lại nặng thêm nhiều vậy?
Sau khi tai lại trở về yên tĩnh, Lục Chiêu Hành mới hơi nới lỏng cánh tay, để người trong lòng có thể thở dốc một lát.
Giang Túy Miên vốn dĩ khuôn mặt tái nhợt giờ đây lại hiện lên một lớp ửng hồng mỏng manh tựa mây mờ. Không biết là vì khó thở hay vì lý do nào khác.
“Ngài định siết cổ ta chết cho xong chuyện sao?”
Nàng ngẩng mắt lên nhìn, trong ánh mắt lại ánh lên sự trong veo như nước, gương mặt yêu kiều lộ ra chút đỏ ửng mỏng như sương, so với những đóa sen trong suối nước nóng còn rực rỡ yêu kiều hơn, khiến người ta không khỏi thương xót.
Lục Chiêu Hành giơ tay, nhẹ nhàng vén những lọn tóc lòa xòa bên má nàng ra sau, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua vành tai nhỏ nóng hổi, khiến người trong lòng hắn như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, lập tức dùng cả hai tay đẩy mạnh vào ngực hắn, cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng tay hắn hoàn toàn.
Ánh mắt Lục Chiêu Hành thoáng thu lại, một tay đặt lên ngực bị nàng đẩy, sắc mặt dường như càng thêm tái nhợt vài phần.
Giang Túy Miên chưa từng thấy hắn để lộ vẻ đau đớn như vậy, trong lòng bỗng dấy lên chút áy náy.
Trong rừng, hắn vì để nàng thoát thân mà một mình ngăn cản mấy chục thích khách, không biết làm thế nào hắn có thể sống sót nhưng nếu không có hắn, nàng chắc chắn không thể thoát khỏi khu rừng đó.
Sinh mạng của hai người họ dường như đã bị số phận vô hình buộc chặt với nhau, cứu mạng nhau không biết bao lần, khó mà phân định rõ ràng ai nợ mạng ai nhiều hơn.
Nàng lại bước đến gần, một tay đặt lên cổ tay hắn bắt mạch, đôi mày thanh tú lập tức nhíu chặt lại, thân thể hắn lại tệ hại đến mức này.
“Người đâu, mau lại đây!”
Lâm Phong vội vàng chạy đến, Giang Túy Miên liền dặn dò: “Ngươi lập tức phái người đến hiệu thuốc, lấy thuốc theo đơn ta đã kê trước đó, càng nhanh càng tốt. Đồng thời, hãy sai người trong thành tìm một lão lang y râu trắng, trên lưng ông ta luôn mang theo một cái gùi đầy thảo dược, chắc không khó tìm, tìm được thì lập tức đưa người về đây.”
Lâm Phong cho người đi lấy thuốc, nhưng hắn lại vô cùng tò mò về lão lang y ấy. Vừa đỡ chủ tử vào phòng, hắn vừa hỏi: “Giang cô nương, không biết lão lang y mà cô nương nhắc đến là người như thế nào?”
Giang Túy Miên nghiêm mặt đáp: “Là người có thể cứu mạng chủ tử của ngươi.”
Triệu Đường sau khi hồi phủ mới biết Giang Túy Miên đã rời đi. Triệu Sở Lạc vô cùng sợ hãi đại ca trách phạt, đã sớm sai Cẩm Y Vệ ẩn mình trong thành tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không tìm thấy tung tích của Giang Túy Miên.
“Đại ca, cô nương ấy rốt cuộc có lai lịch thế nào?” Triệu Sở Lạc thắc mắc hỏi, “Ngay cả Cẩm Y Vệ trong kinh thành cũng không tìm được, chẳng lẽ nàng ta có liên quan đến hoàng gia?”
Ánh mắt Triệu Đường trở nên trầm lặng, chỉ nói: “Không cần sai người tìm nữa.”
Trong lòng hắn đã đoán được nàng ở nơi nào. Chỉ sợ dù Cẩm Y Vệ có lật tung cả thành, cũng không thể tìm thấy nàng.
Vì nàng đang ở trong phủ viện Hoàng tử, ai dám vào phủ lục soát.
Bên ngoài, một tiểu đồng bất ngờ chạy vào bẩm báo: “Đại thiếu gia, đại tiểu thư, người nhà họ Ngụy lại đến rồi…”
Triệu Sở Lạc đập mạnh bàn, đứng dậy tức giận quát: “Lại đến nữa? Chẳng phải hai ngày trước đã sai người đưa thư từ chối sao? Đại ca bận rộn quân sự và chính sự, làm gì có thời gian mà mỗi ngày dây dưa tình cảm với nàng ta? Nàng ta rốt cuộc có biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì không?”
Tiểu đồng sợ đến run rẩy, lại liếc nhìn Triệu Đường vẫn ngồi bất động.
Triệu Sở Lạc cầm kiếm bên hông, định xông ra ngoài: “Đại ca không cần ra mặt, để muội tự mình từ chối người nhà họ Ngụy.”
Triệu Đường bất ngờ bước tới, giữ nàng lại, một tay cướp lấy thanh kiếm của nàng.
“Đã là Tổng kỳ đại nhân của Cẩm Y Vệ, sao lại vẫn lỗ mãng như vậy.”
Triệu Sở Lạc tức giận nói:
“Đại ca, muội chính là không thích người nhà họ Ngụy, cũng không thích Ngụy Như Lệnh. Sau này, dù nàng ta có gả vào nhà chúng ta, muội cũng sẽ không nhận nàng ta làm đại tẩu đâu. Thà rằng huynh cưới vị tiểu tẩu khác về nhà còn hơn.”
Triệu Đường nghe vậy, đôi mắt lạnh lẽo như sương tuyết chợt lóe lên tia sắc bén. Hắn vỗ nhẹ lên đầu Triệu Sở Lạc, nói:
“Ta và nhà họ Ngụy là hôn sự do Thánh thượng ban, sau này không được nói những lời như vậy nữa.”
Nói xong, Triệu Đường tự mình ra ngoài gặp tiểu đồng đến đưa thư.
Tiểu đồng lần đầu được giao tận tay lá thư cho Triệu Đường. Khi nhìn vị nam tử cao lớn, dung mạo lạnh lùng như ngọc trước mặt, hắn lại không nhịn được quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa xa hoa đang dừng trên con phố yên tĩnh.
Triệu Đường không mở bức thư, ánh mắt vượt qua tiểu đồng, nhìn về chiếc xe ngựa đó.
“Đúng lúc ta cũng có chuyện muốn bàn với tiểu thư nhà các ngươi. Ta sẽ theo ngươi đến Ngụy phủ một chuyến.”
Nói xong, Triệu Đường bước xuống bậc thềm cao, dường như định đi chung xe ngựa với tiểu đồng.
Tiểu đồng lập tức hoảng hốt, vội vã chạy xuống bậc thềm, cố ngăn cản bàn tay đang định vén rèm xe của hắn. Vì quá gấp gáp, hắn suýt chút nữa ngã nhào.
“Đại tướng quân, ngài không thể, không thể đâu!”
Nhưng lời còn chưa dứt, Triệu Đường đã vén rèm xe lên, nhẹ nhàng nhảy vào trong.
Trong xe, mùi hương thoang thoảng tỏa ra, một bóng dáng yểu điệu đang ngồi ngay ngắn. Trên mặt nàng ta còn che một lớp lụa mỏng, như thể sợ bị người khác nhận ra, không dám lộ diện.
Triệu Đường giữ lễ, khẽ gật đầu chào:
“Ngụy tiểu thư.”
Đôi mắt hạnh phía trên lớp lụa mỏng mở to, đầy kinh ngạc, lắp bắp nói:
“Triệu, Triệu tướng quân…”
Triệu Đường không hề tỏ ra ngạc nhiên, sắc mặt vẫn bình thản, nói với Ngụy Như Lệnh:
“Ngụy tiểu thư gần đây thường đến phủ Tướng quân gửi thư, nhưng vì Triệu mỗ bận rộn quân vụ nên không có cơ hội xem qua. Có chuyện gì hôm nay tiểu thư cứ nói thẳng.”
Ngụy Như Lệnh như bị người khác vạch trần tâm tư, nhất thời xấu hổ không biết phải làm sao. Dù lưng nàng thẳng tắp, nhưng đôi bàn tay dưới ống tay áo lại nắm chặt vì lo lắng.
“Triệu tướng quân, thật ra ý của ta là muốn tìm thời điểm ngài rảnh rỗi để hẹn gặp. Nhưng nếu ngài đã bận rộn như vậy, ta cũng không tiện làm phiền. Hôm nay, ta muốn nói rõ mọi chuyện với ngài.”
Triệu Đường thu ánh mắt, lạnh nhạt đáp:
“Xin được lắng nghe.”
Ngụy Như Lệnh nhìn vào cặp lông mày thanh tú và ánh mắt sáng ngời gần trong gang tấc. Tuy rằng nàng đã thầm thương trộm nhớ hắn nhiều năm, nhưng những ngày qua nàng cũng đã nghĩ thông suốt. Hắn đối với nàng thực sự không hề có chút tình ý nào.
Nữ tử mặc áo xanh xuất hiện tại phủ hôm đó chẳng lẽ chính là người mà hắn thầm yêu mến?
Ngụy Như Lệnh cất lời:
“Triệu tướng quân, liệu ngài có thể vào cung gặp Thánh thượng, xin rút lại hôn sự mà Người đã ban không?”
Lời vừa dứt, Triệu Đường liền không đoán được tâm tư của người trước mặt.
“Ngụy tiểu thư có biết mình đang nói gì không? Hoàng thượng đã ban hôn trước mặt bá quan văn võ, mong muốn nhìn thấy cảnh phủ Tướng quân và Ngụy gia hòa thuận. Ta chỉ là một thần tử, sao có thể thay đổi ý chỉ của Thánh thượng?”
Ngụy Như Lệnh có vẻ như đang sốt ruột, hỏi:
“Nhưng phải kết hôn với một người mà mình không yêu, đối với tướng quân, đối với ta… chẳng phải đều là chuyện không thể chịu đựng được sao?”
Ánh mắt nàng tràn đầy nỗi xót xa, trong đôi mắt đang nhìn hắn là một nỗi u buồn không nói nên lời.
Nàng từng mong được gả làm vợ hắn, nhưng hắn không yêu nàng, thậm chí trong mắt hắn chưa từng có lấy một chút gì dành cho nàng. Điều này, nàng biết rất rõ.
Hắn đồng ý thành thân, chẳng qua chỉ là tuân theo ý trời, tuân theo ý chỉ của phụ mẫu, chứ không phải vì điều gì khác.
Triệu Đường không nhìn vào đôi mắt ngấn lệ đó. Hắn khẽ vén rèm xe, vừa đúng lúc thấy cận vệ của mình đang âm thầm ra hiệu.
Trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác bất an, chẳng lẽ việc điều tra đã có kết quả rồi sao?
Hắn không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện khác, chỉ nói với người trong xe:
“Ngụy tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi, yêu cầu này của tiểu thư ta không thể đáp ứng. Triệu mỗ còn quân vụ khẩn cấp, xin cáo từ.”
Nói xong, hắn liền nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Cận vệ vội vàng tiến lên đón, hạ giọng khẩn thiết bẩm báo:
“Tướng quân, chỉ e rằng sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
***
Giang Túy Miên chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể Lục Chiêu Hành, nhưng vẫn chưa tìm được cách giải độc triệt để.
Người được phái đi tìm sư phụ đã nhiều ngày không có tin tức. Giang Túy Miên không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ sư phụ đã rời khỏi kinh thành? Nhưng sư phụ còn chưa gặp nàng lần nào, liệu có thể yên tâm mà bỏ đi như vậy sao?
Nàng đang trong phòng thuốc, thần sắc ủ rũ, nghiền nát những thảo dược trong chiếc cối nhỏ. Đột nhiên, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa:
“Sư phụ dạy con phối thuốc như vậy sao? Cách phối này hoàn toàn sai, làm sao có thể giải độc cho hắn được?”
Một lão nhân tóc bạc trắng từ từ bước vào phòng, một tay chắp sau lưng đầy phong thái đạo mạo, tay còn lại ung dung vuốt chòm râu, trông chẳng khác nào một tiên nhân siêu thoát thế tục.
Đôi mắt Giang Túy Miên lập tức đỏ hoe. Nàng buông cối thuốc trong tay, chạy lại nhìn ngắm lão nhân từ trái sang phải. Sau khi xác nhận chính là sư phụ từ xa tận thôn Nam Thùy đến, nước mắt nàng không kìm được mà tuôn rơi như những hạt châu đứt dây.
“Sư phụ…”
Sự lạnh lùng và mạnh mẽ mà nàng gắng gượng trước mặt người khác bỗng chốc sụp đổ. Trước mặt sư phụ, nàng không cần phải che giấu điều gì. Sư phụ biết tất cả những gì nàng đã trải qua, nay lại lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây. Làm sao nàng có thể không cảm động được?
Bạch Cánh Sinh vốn không yên tâm để nàng một mình ở kinh thành, nên nhân dịp du ngoạn đã đến thăm nàng. Không ngờ lại thấy nàng đáng thương và tủi thân như vậy, trong lòng ông lão cũng dâng lên một nỗi chua xót. Đôi mắt vốn lâu rồi không rơi lệ của ông lão nay cũng nóng lên.
Nhưng ông không thể khóc trước mặt đồ đệ, như vậy chẳng phải làm mất mặt sư phụ sao?
“Sư phụ, sao người lại đến kinh thành?”
Bạch Cánh Sinh quay lưng lại, cẩn thận lau khô khóe mắt, sau đó nói:
“Nếu sư phụ không đến xem con, chỉ sợ con sẽ khổ sở trong phòng thuốc này thêm mười năm nữa cũng không phối ra được giải dược.”
Vừa nói, ông lão vừa vòng qua bóng dáng trước mặt, tiến đến bên bàn để xem xét những bình lọ đang bày biện.
“Thời gian qua, y thuật của con đã tiến bộ, nhưng kinh nghiệm còn thiếu, nên cách phối thuốc có chút sai sót. Tuyết sâm chỉ nên cho hai phân, keo liên thì phải bốn phân, còn hạt Minh Mục thì nên cho một phân.”
Bạch Cánh Sinh vừa nói, vừa cẩn thận chỉ trích từng thứ trên bàn thuốc, ánh mắt vốn lim dim của ông từ từ mở to ngạc nhiên.
“Đây… đây là rễ cây thông ngàn năm! Đây là hoa sương trên đỉnh núi tuyết! Đây là tủy cá từ vực thẳm vạn trượng! Những thứ này… đều là dược liệu quý hiếm đến mức ngàn vàng khó mua!” Bạch Cánh Sinh cảm thán. “Năm đó ở trong cung, sư phụ còn chưa từng thấy qua số lượng trân bảo nhiều như vậy. Xem ra vị Thất điện hạ này quả nhiên có thủ đoạn cao minh hơn cả đại nội.”
Giang Túy Miên lau đi những giọt nước mắt chưa khô, nghe vậy vô cùng kinh ngạc:
“Sư phụ, năm đó người từng làm việc trong cung sao?”
Bạch Cánh Sinh lén nhét mấy rễ thông ngàn năm rơi vãi trên bàn vào tay áo, nghiêm túc nói:
“Sao gọi là ‘từng làm việc’, sư phụ chính là đứng đầu Thái Y Viện trong cung! Nhưng sau đó, sư phụ thấy ở trong cung chẳng có gì thú vị, liền từ quan đi ngao du, cuối cùng mới đến thôn Nam Thùy.”
Ông như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:
“Đồ đệ ngoan, chất độc trong cơ thể người nằm ở chính viện kia có phải đã khó mà áp chế rồi không?”
Giang Túy Miên gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương:
“Sư phụ, ở đây có nhiều dược liệu quý hiếm thế này, người có thể cứu được hắn không?”
Bạch Cánh Sinh nhìn nàng, hỏi:
“Con thật sự muốn sư phụ cứu hắn?”
Giang Túy Miên mím môi, như đã đưa ra một quyết định lớn, nhẹ nhàng gật đầu:
“Sư phụ, xin người cứu hắn.”
Người nằm trên giường mắt nhắm nghiền, đôi mày rậm nhíu chặt, dù đã chìm sâu vào hôn mê vẫn bị chất độc trong cơ thể hành hạ đến mức đau đớn không yên.
Bạch Cánh Sinh trước tiên bắt mạch cho hắn, sau đó quay sang hỏi Lâm Phong đang đứng bên cạnh:
“Cơ thể hắn làm sao lại bị tổn hại đến mức này? Có phải gần đây thường xuyên ép buộc sử dụng nội lực? Nếu không, độc tính cũng sẽ không xâm nhập toàn bộ mạch máu như vậy.”
Lâm Phong vội bước lên đáp:
“Chủ tử đúng là thường dùng nội lực. Bạch tiên sinh, người có cách nào giải được độc không?”
Bạch Cánh Sinh liếc nhìn đồ đệ đang đầy lo lắng, nói:
“Đúng là có cách, nhưng độc tính trong cơ thể hắn đã tích tụ quá lâu, e rằng không thể giải ngay lập tức, cần có kế hoạch lâu dài.”
Dựa theo mạch tượng của Lục Chiêu Hành, ông kê ra vài phương thuốc. Giang Túy Miên đích thân sắc thuốc rồi bón cho Lục Chiêu Hành uống.
May mắn thay, độc tính được tạm thời đẩy lùi một phần, khiến hắn dần dần tỉnh lại.
Chưa đến hai ngày, sức khỏe của hắn đã khá lên rõ rệt, sắc mặt cũng gần như khôi phục bình thường.
Tuy nhiên, Bạch Cánh Sinh nhiều lần nhấn mạnh, trước khi giải hết độc, tuyệt đối không được sử dụng nội lực nữa, nếu không thì ngay cả thần tiên cũng khó cứu.
Những ngày này, Giang Túy Miên đều đích thân sắc thuốc và mang đến, tận mắt nhìn Lục Chiêu Hành uống hết mới yên tâm rời đi.
Lâm Phong thấy chủ tử ngoan ngoãn đến mức uống hết chén thuốc đen đặc đắng ngắt mà không hề than phiền, cũng không bảo ai chuẩn bị mứt hay kẹo để giảm vị đắng, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Trước đây, mỗi lần mang thuốc cho chủ tử, hắn đều thấp thỏm lo sợ, chỉ cần chủ tử không vui, chén thuốc sẽ bị hất đi. Khi đó, hắn chỉ còn cách cắn răng sắc thêm chén khác.
Nay Giang Túy Miên thay hắn làm việc này, hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngày mai, sứ thần sẽ đến kinh thành. Yến tiệc và mọi việc liên quan Lục Chiêu Hành đều giao cho Lệ Vân Xuyên xử lý. Một phần là vì những ngày này hắn cần tĩnh dưỡng, phần khác là vì trong triều hắn đã tiến cử Lệ Vân Xuyên trước mặt hoàng thượng, tự nhiên cũng có dụng ý riêng của mình.
Vị trí Chính Khanh Hồng Lư Tự nếu rơi vào tay Thường Như, việc tiếp đãi sứ thần chắc chắn sẽ xảy ra không ít sai sót.
Lệ Vân Xuyên là lựa chọn tốt nhất. Lệ Phủ từ trước đến nay không tham gia vào cuộc tranh đấu giữa Thái tử và Thận vương, nhưng nhờ địa vị cao và sự ủng hộ đông đảo, ông ta đã dần hình thành thế lực thứ ba trong triều đình. Nếu muốn lôi kéo vị Lệ Thừa tướng này, tự nhiên phải bắt đầu từ con trai độc nhất của ông ta.
Vì thế, dù biết rõ Lệ Vân Xuyên có tình cảm gì với Giang Túy Miên, Lục Chiêu Hành vẫn có thể làm ngơ.
Đại cục là trên hết, hắn chỉ cần Lệ Vân Xuyên phục vụ cho mục đích của mình.
Cung đình phái người đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng:
“Truyền Thất điện hạ ngày mai vào cung dự yến, đồng thời việc đàm phán với sứ thần Liêu quốc sau đó cũng giao cho Thất điện hạ chủ trì.”
Lục Chiêu Hành không hề bất ngờ. Đàm phán về việc đình chiến, cắt đất và bồi thường là đại sự triều chính, rõ ràng Hoàng thượng đã quyết tâm biến hắn trở thành cái gai trong mắt Thái tử.
“Nhi thần lĩnh chỉ.”
Lão thái giám bên cạnh Hoàng thượng nói thêm:
“Phải rồi, điện hạ, Hoàng thượng còn đặc cách cho vị Giang thần y này cùng vào cung dự yến. Giang thần y, còn không mau qua đây tạ ơn thánh ý.”
Giang Túy Miên, vốn đang quỳ cùng các thị vệ và nô bộc khác, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi hoặc và mơ hồ.
Nàng chưa từng một mình tiến cung bái kiến Hoàng thượng, làm sao Hoàng thượng biết đến nàng?
Lão thái giám thấy nàng vẫn ngây ngốc quỳ đó, liền thúc giục:
“Giang thần y, chẳng lẽ muốn kháng chỉ sao?”
Lục Chiêu Hành bước lên, kéo lấy bóng dáng nhỏ bé trong đám đông đứng dậy.
Hắn quay lưng lại với mọi người, khẽ nhéo cằm nàng, giọng nói mang theo chút chiều chuộng:
“Qua đó tạ chỉ đi.”
Giang Túy Miên giật mình tỉnh táo lại, đứng dậy đi tới tạ chỉ.
Lão thái giám mặt trắng không râu, cười một cách âm trầm, nói với nàng:
“Giang thần y không cần lo sợ, Hoàng thượng vốn nhân từ, chỉ là nghe Tiểu Lệ đại nhân nói Giang thần y từng có công cứu chữa các thợ thủ công ở Sứ quán, nên ban cho ân sủng này. Lại nghe nói Giang thần y là nữ lang y trong phủ Thất điện hạ, vì vậy mới sai lão nô đến truyền ý chỉ.”
Lão thái giám dẫn người rời đi, nhưng trong lòng Giang Túy Miên vẫn có chút bất an.
Lần trước nàng trà trộn vào cung dự yến là giả trang làm thị nữ thân cận của Lệ Vân Xuyên, lần này vào cung lại phải lấy danh phận thật sự, nhận ân điển mà dự yến. Nàng thật không muốn xuất hiện trước mặt các quan viên.
Nhỡ đâu, thân phận của nàng bị nhận ra…
Lục Chiêu Hành sai lui những người khác, kéo nàng về đến sân chính trong phủ mới hỏi:
“Sợ rồi sao?”
Giang Túy Miên hất tay hắn ra, cổ tay bị hắn siết đến đau nhói.
Hắn dường như không biết nặng nhẹ, mỗi lần đều khiến da nàng đỏ ửng, mãi lâu sau cũng không tan.
“Tiểu nữ sợ gì chứ.” Nàng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Lục Chiêu Hành bước lên hai bước, chăm chú nhìn vào mắt nàng mà không nói một lời.
Dù nàng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, nhưng những suy nghĩ trong lòng nàng, hắn đều có thể nhìn thấu.
“Hoàng thượng chỉ nghe lời của Lệ Vân Xuyên, xem nàng như một thần y tài hoa, không có ý gì khác.”
Thân phận nàng là ái nữ của Giang Đình Châu đã được hắn che giấu rất kỹ. Ngay cả Thái tử cũng chưa điều tra ra, nên trong triều chắc chắn không ai biết được.
Giang Túy Miên gật đầu, vô thức xoa xoa cổ tay vừa bị hắn nắm đau ban nãy.
“Đưa tay đây.” Lục Chiêu Hành đột nhiên nói.
Giang Túy Miên thấy ánh mắt hắn trở nên u ám, lúc này mới nhận ra trong sân ngoài phòng không có một bóng người.
Nàng cảm nhận được chút nguy hiểm, liền lùi về phía sau vài bước: “Tiểu nữ không sao.”
Lục Chiêu Hành đưa tay ra trước mặt nàng, lòng bàn tay mở rộng, chỉ chờ nàng tự giác đặt tay vào.
Giang Túy Miên cắn nhẹ môi, không khỏi hối hận. Có phải nàng đã sai khi cầu sư phụ cứu hắn? Người này luôn cư xử tồi tệ, không biết ơn chưa nói, lại còn thường xuyên dùng thân phận và quyền lực ép buộc nàng.
Nàng miễn cưỡng đặt tay lên bàn tay hắn.
Những ngón tay mềm mại, trắng nõn, tựa như búp măng, khớp ngón tay và đầu ngón tay còn mang chút sắc hồng nhạt. Khi bị nắm trong tay hắn, cảm giác mềm mịn như tơ lụa, khiến người ta khó kiềm lòng muốn siết chặt hơn, siết chặt hơn nữa, như thể muốn lưu lại điều gì đó.
Giang Túy Miên biết ngay là hắn không có ý tốt. Bàn tay nàng bắt đầu đau vì bị siết quá mạnh.
Nàng định rút tay ra, nhưng lại bị bàn tay to lớn ấy giữ chặt hơn, những khớp xương như ẩn hiện những đường gân xanh đáng sợ, dưới lớp da dường như tích tụ một sức mạnh không thể kháng cự.
“Đau…” Nàng không nhịn được khẽ kêu lên.
Lục Chiêu Hành nhận ra mình đã không kiểm soát được lực, liền nới lỏng tay. Nhưng ngay lập tức, hắn nhìn thấy đầu ngón tay nàng đã bị bóp đến trắng bệch, yếu ớt run rẩy trong lòng bàn tay hắn.
Hắn kéo ống tay áo nàng lên, để lộ cổ tay trắng muốt với một vết đỏ mờ mờ. Trên làn da mềm mại như ngọc thạch, vết đỏ ấy càng làm nổi bật vẻ đẹp mê hoặc.
Hắn đưa cổ tay nàng lên môi, ánh mắt lạnh lẽo đầy áp lực, như một thanh kiếm sắc nhọn chiếu thẳng vào tâm can đối phương.
Môi mỏng khẽ hé, mang theo hơi ấm ẩm ướt, chạm vào vết đỏ trên cổ tay nàng.