Báo Thù Nhầm Người Bị Kẻ Điên Độc Chiếm

Chương 49

Lục Chiêu Hành là người xuống xe trước, sau đó quay lại bế nàng từ trên xe xuống.

Hai bàn tay họ nắm chặt lấy nhau, không buông ra. Lục Chiêu Hành ra lệnh cho các thị vệ xung quanh rời đi, chỉ giữ lại Lâm Phong và Thanh Đồng, bốn người cùng nhau đi qua khu chợ đêm náo nhiệt, đông đúc.

Dòng người qua lại tấp nập, Lục Chiêu Hành luôn giữ Giang Túy Miên ở bên cạnh, thi thoảng kéo nàng vào lòng để che chắn, rồi lại buông ra để nàng thoải mái hơn một chút.

Dưới lớp tay áo rộng lớn che khuất, không ai nhìn thấy được, nhưng Giang Túy Miên có thể cảm nhận rõ bàn tay đang nắm chặt tay nàng dần dần nóng lên.

Nàng không ngờ rằng Lục Chiêu Hành lại dễ dàng đồng ý với yêu cầu của nàng như vậy.

Trước đây, việc ra khỏi phủ đối với nàng luôn khó khăn, vậy mà giờ đây nàng lại có thể tự do đi dạo trong phố đêm.

Chỉ là cần có Lục Chiêu Hành đi cùng bên cạnh.

Nhưng điều đó cũng chẳng sao, nàng đã bị giam cầm quá lâu, chỉ cần được hòa mình vào không khí phàm trần cũng đủ khiến nàng cảm thấy vui sướng như được trở về với nhân gian.

Giang Túy Miên như thể lần đầu được ra phố, thấy gì bày bán bên đường cũng thấy mới lạ. Dù những món đồ quý hiếm mà Lục Chiêu Hành sai người đi tìm về cho nàng còn tinh xảo hơn nhiều, nhưng nàng lại thích những món đồ tầm thường của các tiểu thương này.

Ánh mắt Giang Túy Miên lướt qua từng gian hàng đầy ắp, hễ nàng nhìn món gì lâu hơn một chút, Lâm Phong liền móc bạc ra mua luôn cả gian hàng đó.

Thanh Đồng nhìn mà méo mặt, làm vậy để lấy lòng tỷ tỷ thì thật là si tâm vọng tưởng. Nếu tỷ tỷ là người tham tiền, thì một vạn lượng bạc để dành đã sớm bị tiêu sạch rồi.

Đi chưa được bao lâu, Lâm Phong đã ôm không xuể, đành phải nhét vài người đường và tượng điêu khắc vào tay Thanh Đồng.

Thanh Đồng trợn mắt lên trời, nhưng cũng đành ngoan ngoãn nhận lấy.

Khi đến gần đình Khúc Thủy náo nhiệt nhất, đám đông càng lúc càng đông đúc.

Lục Chiêu Hành nhìn đám người phía trước, hỏi người bên cạnh: “Mệt rồi sao?”

Giang Túy Miên hiểu ý của hắn, dù rất muốn chen vào xem cho biết, nhưng vẫn gật đầu.

“Về thôi.”

Nàng vẫn chưa hiểu rõ tâm tình của Lục Chiêu Hành, hắn chỉ mới chiều theo ý nàng hai lần, không có nghĩa là lần nào nàng cũng sẽ thành công.

Khi mọi người đang định quay về, bỗng từ trong đám đông chạy ra một tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi, đâm thẳng vào người Giang Túy Miên.

“Ưm…”

Giang Túy Miên theo phản xạ đưa tay che bụng, đầu tiểu cô nương đập vào cánh tay nàng, gián tiếp cũng va vào bụng nàng một cái.

Giang Túy Miên vô cùng lo lắng, vội một tay ôm chặt bụng mình, tay kia đỡ tiểu cô nương đứng vững.

Lục Chiêu Hành suýt nữa đã đá văng đứa trẻ không biết nhìn đường này, nhưng thấy Giang Túy Miên nhìn tiểu cô nương với ánh mắt dịu dàng, hắn liền khựng người lại.

“Tiểu cô nương, sao muội lại một mình ở đây?” Giọng Giang Túy Miên nhẹ nhàng êm ái, mang theo giọng điệu đặc trưng khi nói chuyện với trẻ nhỏ, “Phụ mẫu muội đâu?”

Gương mặt nhỏ bằng bàn tay của tiểu cô nương có đôi mắt tròn đen láy, như hai quả nho đen, vừa đáng yêu vừa linh động.

Tiểu cô nương có vẻ rất sợ hãi, chu môi, nước mắt đã ngập tràn trong hốc mắt.

“Muội, muội tìm không thấy mẫu thân rồi hu hu… Muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”

Tiểu cô nương ngẩng đầu khóc đáng thương, lập tức thu hút ánh nhìn của người qua đường.

Thấy vậy, Giang Túy Miên buông tay Lục Chiêu Hành ra, cúi người bế tiểu cô nương lên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thôi nào thôi nào, đừng khóc nữa nhé? Muội nói cho tỷ biết mẫu thân muội trông như thế nào, tỷ sẽ đưa muội đi tìm mẫu thân, muội ngoan, đừng khóc nữa.”

Nàng nghiêng mặt, chăm chú dỗ dành đứa bé trong lòng, một tay lau nước mắt lưng tròng cho bé, trong mắt đầy vẻ xót xa và thương tiếc.

Đám đông ồn ào xung quanh dường như biến mất trong tích tắc, tai không còn nghe thấy tiếng ồn ào, Lục Chiêu Hành chỉ chăm chú nhìn nàng.

Sự dịu dàng toát ra từ người nàng quá đỗi thu hút, khiến hắn không thể rời mắt.

Đó là thứ hắn chưa từng có được, tình yêu vô điều kiện.

Trong lòng hắn chợt nảy sinh một ý nghĩ, và muốn thực hiện nó ngay lập tức.

Tiểu cô nương được Giang Túy Miên bế và dỗ dành một lúc, quả nhiên không khóc nữa, nức nở ghé tai nàng nói giọng non nớt: “Mẫu thân muội, đẹp hơn tỷ một chút xíu.”

Giang Túy Miên bật cười: “Ừ, muội đáng yêu thế này, mẫu thân muội chắc phải đẹp hơn tỷ gấp trăm lần.”

Tiểu cô nương bật cười tươi:”Mẫu thân muội là người đẹp nhất thiên hạ, phụ thân muội cũng là người đẹp nhất thiên hạ.”

“Vậy muội đừng khóc nữa, tỷ sẽ đưa muội đi tìm họ, được không?”

Tiểu cô nương nghiêm túc gật đầu: “Dạ được.”

Giang Túy Miên vừa mới bế tiểu cô nương đi được hai bước, đã thấy một đôi phu thê trẻ vẻ mặt lo lắng chen qua đám đông, định gọi tên nữ hài nhi.

Tiểu cô nương thấy vậy, liền vội vàng hét lớn: “A nương! A nương!”

“Doanh Doanh!”

Hai phu thê lập tức chạy đến, từ trong lòng Giang Túy Miên đón lấy nữ hài nhi, rồi cúi người cảm tạ liên tục với Giang Túy Miên.

“Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương!”

Giang Túy Miên lễ phép đáp lại: “Hai vị không cần khách khí, ở đây đông người, nhớ trông chừng hài nhi cẩn thận để không bị lạc nữa.”

“Đúng, đúng, cũng xin cảm tạ vị công tử này!”

Hai người lại cúi người thật sâu về phía Lục Chiêu Hành, sau đó mới bế nữ hài nhi xoay người rời đi.

Giang Túy Miên đứng yên tại chỗ, nhìn tiểu cô nương đang nằm trên vai phụ thân mình, hướng về phía nàng cười tươi và vẫy vẫy tay nhỏ xinh.

Lòng nàng chợt mềm mại như nước.

Khi cái thân hình bé nhỏ, mềm mại và thơm ngát ấy nằm trong lòng, nghe giọng nói non nớt vui vẻ gọi “A nương”, dù trái tim có lạnh lùng cứng rắn như đá, cũng sẽ bị tan chảy.

“Đi thôi.”

Nàng vừa định quay người trở về, thì đột nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng kéo lấy đầu ngón tay.

Nàng hơi khó hiểu quay đầu lại, liền thấy Lục Chiêu Hành đang đứng trong ánh sáng ấm áp của ngọn nến vàng.

Ánh mắt của hắn dường như cũng mang thêm vài phần ấm áp, kéo tay nàng, cúi người đến gần, khẽ nói: “Nàng đẹp hơn nữ nhân đó.”

Giang Túy Miên thoáng ngẩn người, buột miệng hỏi: “Gì cơ?”

Vừa nói ra, nàng lập tức hiểu ra.

Tiểu cô nương kia nói rằng mẫu thân mình đẹp hơn nàng, nhưng Lục Chiêu Hành lại bảo rằng nàng đẹp hơn.

Giang Túy Miên chỉ biết rằng người yêu trong mắt luôn là Tây Thi, nhưng ánh mắt của Lục Chiêu Hành lúc này nhìn nàng dường như đầy vẻ dịu dàng và lưu luyến, như một tấm lưới tràn ngập bủa vây, muốn siết chặt lấy nàng bên trong.

Nàng có chút hoảng hốt quay đi nơi khác, chỉ có vành tai trắng nõn lặng lẽ ửng đỏ trong góc khuất không ai nhìn thấy.

Sau khi về phủ.

Lục Chiêu Hành trên giường nhẹ nhàng như biến thành một người khác, hắn kéo Giang Túy Miên, hết lần này đến lần khác chìm đắm trong biển hoan lạc, rồi nhân lúc nàng ý thức mơ hồ, cắn lấy dái tai nàng mà thì thầm.

“Miên Miên,” hắn khẽ dỗ dành, “sinh cho ta một đứa con nhé.”

Đôi mắt đào hoa ướt đẫm lệ của nàng như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, kinh ngạc nhìn hắn.

“Ngài… ngài nói gì?”

Ánh mắt Lục Chiêu Hành thoáng thay đổi: “Nàng không muốn sao?”

Giang Túy Miên còn nghĩ rằng hắn đã phát hiện ra điều gì, nếu không vì sao hôm nay lại dịu dàng đến thế, như đang bảo vệ bụng nàng.

Nàng cau mày, không trả lời.

Lục Chiêu Hành chỉ chăm chú làm theo ý mình. Hắn biết nàng nhất định là không muốn, có lẽ thân nàng nằm dưới hắn nhưng lòng đã sớm bay ra khỏi phủ.

Nàng luôn không chịu an ổn mà ở bên cạnh hắn.

Nếu có một đứa con thì sao?

Nàng thích trẻ con như vậy, chắc chắn cũng sẽ càng yêu thương đứa con của họ.

Chỉ cần nàng chịu sinh cho hắn một đứa con, nàng sẽ không thể rời xa hắn nữa.

Lục Chiêu Hành chưa từng nghĩ rằng, có một ngày hắn cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn, bất chấp tất cả, chỉ để một người nữ nhân mang thai đứa con của mình.

Sau một đêm quấn quýt.

Hôm sau, Bạch Cánh Sinh như thường lệ đến đưa thuốc cho Giang Túy Miên. Nhìn sắc mặt nàng không tốt, ông liền bắt mạch cho nàng.

“Mạch tượng ổn định, cũng đang dần tốt lên,” Bạch Cánh Sinh nghi hoặc hỏi, “Nhưng tại sao sắc mặt con lại tệ như vậy?”

Giang Túy Miên uống cạn thuốc, ngẩng khuôn mặt thanh tú lên hỏi: “Sư phụ, người có cách nào giúp con gửi thư ra ngoài không?”

Bạch Cánh Sinh vuốt râu, nói: “Chuyện này không khó.”

Giang Túy Miên nói: “Vậy được, ngày mai người giúp con gửi hai lá thư, một đến phủ tướng quân, phải cẩn thận, tuyệt đối không để ai phát hiện; một đến phủ thừa tướng, cũng phải cẩn thận, nhưng có thể để người khác phát hiện.”

Bạch Cánh Sinh không khỏi thắc mắc: “Đồ nhi, con định làm gì vậy?”

Giang Túy Miên chỉ đáp: “Đợi khi thư được gửi đi thành công, con sẽ nói với người.”

Chẳng bao lâu, Trúc Thúy mang thêm một bát thuốc vào phòng cho Giang Túy Miên.

“Giang cô nương, đây là phương thuốc mà điện hạ đặc biệt sai người trong cung tìm cho cô, có thể điều dưỡng thân thể, cô mau uống lúc còn nóng đi.”

Giang Túy Miên cau mày: “Ta đã uống thuốc sư phụ đưa rồi, bát này cứ để đây trước đã.”

Trúc Thúy không chịu rời đi, ánh mắt có chút van xin nhìn Giang Túy Miên.

Giang Túy Miên biết nếu mình không uống, Trúc Thúy chắc chắn khó lòng báo cáo, liền gọi: “Sư phụ.”

Bạch Cánh Sinh hiểu ý, tiến lên xem xét bát thuốc.

Không có độc, đúng là phương thuốc bổ dưỡng cho cơ thể, chỉ là…

Ông không nói gì, đưa bát thuốc cho Giang Túy Miên uống.

Trúc Thúy thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, bưng bát thuốc ra khỏi phòng.

Sau khi người rời đi, Giang Túy Miên mới nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, bát thuốc có gì không ổn sao?”

Bạch Cánh Sinh trầm ngâm một lúc, nói: “Không có gì đặc biệt, chỉ là một phương thuốc có lợi cho việc mang thai của nữ nhân mà thôi.”
Bình Luận (0)
Comment