Lục Chiêu Hành với vẻ uy nghiêm, nhẹ nhàng nâng cằm, ra hiệu cho Lâm Phong mau hành động.
Lâm Phong lộ rõ vẻ khó xử, suýt nữa quỳ gối xin miễn.
Hắn thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lục Chiêu Hành không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Lâm Phong vội vàng đứng dậy, cắn răng đưa tay về phía tiểu nha đầu đang chóp chép miệng trên giường.
Hắn cẩn thận dùng chăn quấn nàng thật kỹ, không ngờ tiểu nha đầu này vẫn không tỉnh.
Lâm Phong không khỏi nghi ngờ tiểu nha đầu này rốt cuộc là đang ngủ hay đã chết.
Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ thêm, nhẹ nhàng bế ngang Thanh Đồng rón rén rời khỏi phòng.
Sau khi người đi, Lục Chiêu Hành cuối cùng cũng có cơ hội được ở riêng với người trên giường.
Dường như đêm nay nàng ngủ rất sâu, luôn quay mặt vào phía trong, thậm chí không nhận ra người bên cạnh đã bị thay thế lúc nào.
Lục Chiêu Hành chỉ cởi áo ngoài, động tác vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi nằm xuống mép ngoài giường.
Bên cạnh là người mà hắn ngày đêm mong nhớ. Cảnh hai người cùng giường mà ngủ này, hắn không biết đã tưởng tượng bao nhiêu lần. Nay cuối cùng cũng được như ý, nhưng hắn lại sinh ra nỗi e ngại.
Cảm giác này trước đây chưa từng có. Trân trọng một người đến cực điểm, lại khiến hắn nhút nhát, sợ hãi, hoảng loạn.
Hắn chỉ dám nằm nghiêng, mặt hướng vào bên trong, cẩn thận giữ khoảng cách với nàng, sợ làm nàng thức giấc. Nhưng lại không kiềm lòng được, nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ kéo một sợi tóc từ sau gáy nàng.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn quấn lấy lọn tóc mềm mại, rồi buông ra, lại quấn lấy, rồi lại buông ra…
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, điều nhỏ bé này cũng đủ khiến hắn cảm thấy vui vẻ một lúc lâu.
Người đang ngủ dường như cảm nhận được có ai đó đang nghịch tóc mình, liền vô thức đưa tay lên quơ quơ phía sau đầu, sau đó trở mình, quay mặt ra ngoài và nằm yên không động đậy.
Khoảnh khắc đó, Lục Chiêu Hành cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy hơi thở của hắn. Đôi mắt hắn rung động, không nỡ nháy mắt, chỉ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt kiều diễm đang gần kề trước mặt.
Chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn hòa quyện trong không gian nhỏ hẹp giữa họ.
Hắn nín thở, cảm nhận mùi hương thoang thoảng trong không khí, đó là một hương thơm thanh thoát, có chút vị thảo mộc nhè nhẹ.
Ánh mắt hắn dừng lại, say mê nhìn từng đường nét trên gương mặt nàng, từ hàng lông mày, đôi môi đỏ mọng, rồi trượt xuống chiếc cổ áo hơi buông lỏng, cùng với…
Hắn hốt hoảng thu hồi ánh nhìn, không dám tiếp tục. Tay hắn kéo nhẹ chiếc chăn bị xô lệch, cẩn thận đắp lại cho nàng.
Người đang ngủ bất chợt khẽ rên vài tiếng, giọng nói mềm mại không ngờ:
“Đồng Nhi… ăn nhiều vào, ăn đi…”
Tim Lục Chiêu Hành đột nhiên đập loạn, từng nhịp đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng khi nghe rõ nàng đang nói gì, khóe môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
Nàng và tiểu nha đầu đó quả thật rất thân thiết, ngay cả trong giấc mơ cũng không quên dặn dò đối phương ăn uống.
Suy nghĩ ấy khiến lòng tham của hắn dâng lên. Nếu đã có thể gần gũi đến thế, nàng thậm chí còn coi hắn là Thanh Đồng, vậy có thể tiến gần hơn một chút, gần hơn nữa hay không?
Nghĩ vậy, hắn nhẹ nhàng nhích vào bên trong, khoảng cách giữa hai người giờ đây gần như không còn.
Hắn không dám ôm nàng, cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ nằm cạnh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng truyền đến.
Chỉ có như vậy, hắn mới một lần nữa khẳng định trong lòng rằng, người trước mắt là một người sống có hơi thở, có sức sống.
Không phải thi thể lạnh lẽo đã từng khiến hắn đau đớn khôn nguôi.
Giang Túy Miên đêm qua quả thật ngủ rất ngon, không mộng mị.
Khi thức dậy, nàng không thấy Thanh Đồng nằm bên cạnh.
Rõ ràng đêm qua hai người cùng nhau đi ngủ, vậy sao tiểu cô nương này lại dậy sớm như vậy?
Tinh thần sảng khoái bước ra khỏi phòng, Giang Túy Miên đến nhà bếp nhỏ tìm chút đồ ăn. Nhưng nàng lại thấy Thanh Đồng vừa mới mở cửa phòng mình, vẻ mặt ngái ngủ bước ra.
Giang Túy Miên kinh ngạc hỏi:
“Đồng Nhi, muội quay về phòng mình từ lúc nào?”
Thanh Đồng dụi dụi mắt, ngó đông ngó tây, rồi ngơ ngác lắc đầu:
“Đúng rồi, muội quay về lúc nào nhỉ? Sáng nay khi thức dậy, muội đã thấy mình ngủ trong phòng mình rồi. Lẽ nào, đêm qua muội mộng du tự chạy về phòng?”
Giang Túy Miên cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng đêm qua nàng nhớ rằng bên cạnh có người ngủ cùng, có lẽ Thanh Đồng tự quay về phòng thật.
“Tỷ, đêm qua tỷ ngủ thế nào?” Thanh Đồng ngáp dài. “Không còn mơ thấy ác mộng nữa chứ?”
Giang Túy Miên gật đầu:
“Mơ thì không, nhưng vẫn có chút kỳ lạ…”
“Kỳ lạ chỗ nào?” Thanh Đồng hỏi. “Hay là chúng ta nghe lời Bạch sư phụ, lại đi chùa thắp hương lần nữa đi.”
Giang Túy Miên nhếch môi cười:
“Không cần đâu, ta đã biết lý do vì sao mơ thấy ác mộng rồi.”
Thanh Đồng mở to mắt:
“Tỷ cũng biết trừ tà sao?”
Giang Túy Miên: “…”
“Không phải như thế.”
Sau khi dùng bữa sáng, Triệu Sở Lạc vẫn chưa trở về.
Đêm qua nàng lại đến phủ nha, có lẽ vẫn đang bận rộn cả đêm ở đó. Mọi người cũng không để tâm.
Hôm nay tinh thần Giang Túy Miên rất tốt, nàng mang một chiếc ghế nhỏ ra sân, ngồi tỉa tót những cành lá um tùm của mấy đóa sen đỏ trong chum nước.
Thanh Đồng và Tiểu Hà đang đứng bên cạnh giúp một tay. Tiểu Hà tò mò hỏi:
“Tỷ, sao tỷ lại yêu thích hoa sen đến vậy? Ở Tây Bắc ít thấy loại sen đỏ này, ngay cả vào mùa hè, ao sen thường chỉ có những bông sen đỏ nhỏ xíu, mà chỉ nở được vài ngày là tàn mất rồi.”
Ngón tay Giang Túy Miên khựng lại một chút, nàng đáp:
“Ta thích hoa sen sao?”
Chính nàng cũng chưa từng nhận ra điều đó. Chỉ là lúc trước thấy những bông sen đỏ trong chum nước này khô héo thật đáng tiếc, nàng liền cẩn thận chăm sóc vài ngày. Không ngờ lại thực sự nở ra những cánh hoa rực rỡ.
Thanh Đồng nghiêm túc gật đầu:
“Tỷ tỷ, tỷ nhất định là thích, nếu không làm sao ngày nào cũng ngắm mà không chán, giờ còn tự tay trồng nữa chứ.”
Giang Túy Miên như chưa từng ý thức được điều này. Nàng chỉ nghĩ trong lòng thì làm thôi.
Tiểu Hà nghe vậy thắc mắc hỏi:
“Tỷ, trước đây tỷ cũng từng trồng hoa sen như vậy sao? Kinh thành có lẽ thích hợp cho hoa sen sinh trưởng lắm nhỉ?”
Thanh Đồng vừa dùng tay nhổ cỏ dại trong nước vừa trả lời:
“Không hẳn là tỷ tỷ tự trồng, mà là có người mang đến tặng. Mùa đông ở kinh thành cũng rất lạnh, thực ra không thích hợp để nuôi hoa sen, nhưng hoa sen mà người đó tặng được chăm sóc bằng nước suối nóng từ trên núi. Hằng ngày còn phải thay nước ba lần, nếu thay thiếu một lần thì hoa sen chắc chắn sẽ bị đông chết.”
Tiểu Hà lại hỏi:
“Nghe có vẻ là người đã rất tận tâm muốn làm tỷ vui lòng. Nhưng không biết người tặng hoa sen đó là ai nhỉ? Có phải là nam nhân thầm yêu tỷ không?”
Thanh Đồng sắc mặt thay đổi một chút:
“À… chuyện này…”
Nàng không dám nhắc đến tên Lục Chiêu Hành, lén nhìn Giang Túy Miên, thấy nàng mặt mày bình thản, không hề tỏ vẻ để tâm.
Thanh Đồng liền nói:
“Làm gì có chuyện thích tỷ tỷ, người đó chỉ là một kẻ đại ác nhân, sau này đừng nhắc đến nữa.”
Tiểu Hà có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
Một người dốc lòng mang đến sen đỏ giữa mùa đông cho tỷ, làm sao lại là kẻ ác nhân được chứ?
Triệu Sở Lạc cả ngày vẫn chưa trở về. Sau bữa tối, Giang Túy Miên vẫn cảm thấy không yên lòng. Bạch Cánh Sinh liền ra ngoài, tự mình đến phủ nha để xem Triệu Sở Lạc có ở đó không.
Triệu Đường cũng đã mấy ngày không quay lại Mạc Thành. Gần đây vùng biên cương xảy ra bất ổn, hắn phải ở lại canh giữ quân đội.
Thanh Đồng lại ôm chăn gối đến phòng Giang Túy Miên để ngủ cùng nàng.
“Tỷ tỷ yên tâm, tối nay muội tuyệt đối sẽ không mộng du quay về nữa. Muội nhất định sẽ ở lại đây với tỷ.”
Hai người vừa nằm xuống chưa bao lâu thì bất ngờ nghe thấy tiếng đánh nhau từ bên ngoài vọng vào.
Giang Túy Miên giật mình tỉnh giấc, lập tức lay Thanh Đồng dậy. Hai người vội mặc quần áo rồi ra ngoài xem xét.
Tiểu Hà từ ngoài cổng viện chạy vào, mặt mũi đầy nước mắt hoảng sợ:
“Cô nương, không xong rồi! Có một toán giặc Kim nhỏ đã vào thành, đang đốt phá cướp bóc, giờ chúng đã tới ngay ngoài tiểu viện!”
Ánh mắt Giang Túy Miên trở nên sắc lạnh, nàng trấn an:
“Đừng hoảng hốt, nói rõ tình hình bên ngoài đi.”
Tiểu Hà lau nước mắt, giọng vẫn run rẩy vì sợ hãi:
“Lúc nãy muội nghe thấy bên ngoài có tiếng động, định mở cổng ra xem thử. Không ngờ vừa mở cổng đã suýt bị một tên lính Kim đâm chết. May mà tinh binh của Triệu tướng quân đóng gần đây kịp thời xuất hiện. Giờ bọn họ đang giao chiến với đám lính Kim bên ngoài, nhưng đã khiến những tên giặc khác trong thành chú ý. Hình như có thêm giặc đang kéo đến vây tiểu viện chúng ta. Làm sao đây, tỷ…”
Thanh Đồng cũng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng nhìn về phía Giang Túy Miên.
Giang Túy Miên cố gắng giữ bình tĩnh, nói với hai người:
“Đừng lo lắng, chắc chắn đã có người báo tin cho Triệu tướng quân rồi. Chúng ta ngoan ngoãn ở đây chờ, nhất định sẽ có người đến cứu nhanh thôi.”
Vừa nói, nàng vừa kéo hai cô nương nhỏ vào trong phòng.
“Hai muội tìm chỗ trốn trong này, nhớ đừng phát ra tiếng động.”
Thanh Đồng lập tức níu lấy tay nàng:
“Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?”
Giang Túy Miên vỗ nhẹ lên vai nàng, dịu dàng nói:
“Thanh Đồng, giờ muội cũng là tỷ tỷ rồi, phải bảo vệ tốt Tiểu Hà, biết chưa? Tỷ chỉ ra ngoài xem tình hình, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nói xong, nàng đóng mạnh cửa phòng lại, xoay người chạy ra ngoài.
Nhưng vừa đến giữa sân, trước mặt nàng đã xuất hiện hai tên lính Kim cầm đao to bản, vẻ mặt hung ác từ từ tiến lại gần.
“Ta biết ngay trong viện này có người mà. Nếu không sao mấy tên lính Đại Yến kia lại liều chết bảo vệ cái viện nát này.”
“Con nha đầu này còn đang mang thai, trông cũng không tệ nhỉ. Không biết có phải là tiểu thiếp của ai giấu ở đây không?”
“Quan tâm làm gì, là thê hay thiếp cũng thế. Ông đây lâu rồi không đụng đến đàn bà, nghe nói nữ nhân có thai lại càng thú vị hơn, ha ha!”
“Còn chờ gì nữa, tranh thủ lúc đám huynh đệ ngoài kia chưa xông vào, hai ta…”
Cả hai nhìn nhau cười dâm đãng, thu đao lại, rồi lao thẳng về phía Giang Túy Miên.
Thấy tình hình nguy cấp, Giang Túy Miên hai tay ôm chặt bụng, liên tục lùi về phía sau.
Nàng nhớ Thanh Đồng đã để cây kéo dùng để cắt tỉa hoa sen ở gần đây, liền nhanh chóng nhặt lên và giấu vào tay áo.
“Mỹ nhân, đừng chạy. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, hai chúng ta sẽ rất biết thương hoa tiếc ngọc, không làm tổn hại đến đứa bé trong bụng nàng đâu.”
Tên cao gầy vừa nói vừa vươn tay định tóm lấy eo nàng.
Giang Túy Miên chớp lấy thời cơ, dùng cây kéo trong tay đâm mạnh vào hốc mắt hắn. Máu tươi phun ra xối xả, kèm theo một con ngươi tròn lăn lóc trên mũi kéo.
“AAAAAA—” Tên cao gầy ôm mắt bị thương, ngã xuống đất đau đớn gào thét.
Tên còn lại, mặt có vết sẹo, lập tức trở nên dữ tợn, rút đao lao thẳng tới nàng:
“Con tiện nhân, dám làm bị thương huynh đệ của ta!”
Nhát dao đó mang theo sát ý, ép Giang Túy Miên phải lùi lại liên tục.
Đúng lúc nàng lùi đến mức không còn đường thoát, nhát đao gần như sắp đâm thẳng vào cổ, thì một bàn tay từ phía sau bất ngờ xuất hiện, vững vàng đỡ lấy thắt lưng nàng.