Báo Thù Nhầm Người Bị Kẻ Điên Độc Chiếm

Chương 63

Trong cơn mơ màng, Giang Túy Miên cảm nhận được ai đó đang động chạm vào mình.

Sau khi kéo cánh tay của nàng ra khỏi chăn, người đó nhẹ nhàng vén tay áo của nàng lên, dường như muốn bắt mạch cho nàng.

Đợi đến khi hai ngón tay qua lớp lụa chạm vào mạch đập của nàng, Giang Túy Miên bỗng mở bừng mắt, theo phản xạ rụt tay về.

Nàng mở mắt nhìn, người quỳ cạnh giường là một lão lang y tóc bạc trắng, tuổi tác trông còn già hơn cả sư phụ của nàng. Lão vốn định bắt mạch cho nàng, nhưng thấy nàng tỉnh dậy với ánh mắt cảnh giác đề phòng, hai ngón tay đưa ra cũng lúng túng cứng lại giữa không trung.

“À… đại nhân,” lão lang y cẩn trọng bẩm báo với người phía sau, “vị cô nương này đã tỉnh rồi.”

Một bóng người ngồi phía sau nhanh chóng bước tới, ngồi xuống bên giường, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng.

“Thế nào? Có bị thương ở đâu không?”

Giang Túy Miên thu hai cổ tay vào trong chăn, nhíu mày nhìn người trước mặt với vẻ như đang quan tâm.

“Ngài chưa rời đi.”

Nàng khẳng định.

Lục Chiêu Hành giúp nàng chỉnh lại góc chăn, giọng trầm thấp: “Ừ, rời thành chỉ là giả vờ, mục đích là để những kẻ ẩn mình trong thành hành động sớm hơn. Nhưng ta không ngờ hôm nay nàng lại ra ngoài.”

Hắn giơ tay, định chạm vào gò má nhợt nhạt của nàng. Đầu ngón tay vừa chạm gần tới, nàng đã lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đen láy sắc bén như lưỡi dao, khiến tay hắn khựng lại. Cuối cùng, tay hắn chỉ nhẹ nhàng rơi xuống vài sợi tóc đen bên cạnh nàng.

Ngón tay cảm nhận sự mềm mại trơn mượt, Lục Chiêu Hành nói: “Kẻ đứng sau lo sợ những tội thần này lỡ lời làm bại lộ sự việc, từ lâu đã chuẩn bị giết người diệt khẩu. Nếu ta không rời thành tạo cơ hội, bọn chúng cũng không dám hành động.”

Giang Túy Miên vốn đã biết hắn sẽ không dễ dàng buông xuôi, chỉ là không ngờ hắn thực sự chưa từng rời thành.

“Nàng vừa rồi ngất xỉu, để lang y xem thử nguyên nhân là gì.”

Lục Chiêu Hành vừa dứt lời, lão lang y lại cẩn thận dè dặt muốn bắt mạch cho nàng.

Nhưng Giang Túy Miên có bí mật không muốn để Lục Chiêu Hành biết, lại càng không thể để lão lang y này bắt mạch.

Nếu không, đứa trẻ trong bụng nàng được hoài thai từ lúc nào e rằng không thể giấu nổi.

Ánh mắt Lục Chiêu Hành trầm xuống, thấy nàng không chịu phối hợp, hắn liền hơi cưỡng ép, đưa tay vào dưới lớp chăn, cố bắt lấy cổ tay nàng.

Giang Túy Miên nhất quyết không chịu nghe theo ý hắn, vừa né trái vừa tránh phải, ánh mắt tràn đầy phẫn uất nhìn hắn. Khóe mắt nàng hơi ướt, nhuốm sắc đỏ, như thể bị hành động của hắn làm tức giận.

Lục Chiêu Hành dễ dàng giữ chặt cổ tay trắng ngần mảnh dẻ của nàng trong lòng bàn tay mình. Cảm giác làn da mịn màng mềm mại khiến hắn thoáng ngẩn ngơ, dường như trong khoảnh khắc, hắn nghĩ rằng đây vẫn là phủ viện yên tĩnh nọ, còn nàng thì chỉ vì bị trêu đùa quá mức nên đỏ mắt chống cự.

“Lục Chiêu Hành,” nàng cất giọng trách móc, “ngài từng nói sau này sẽ không đối xử với ta như vậy nữa…”

Bàn tay lớn đang định kéo cổ tay nàng ra khỏi chăn liền khựng lại, chỉ lỏng lẻo nắm lấy cổ tay mảnh dẻ ấy. Đôi mắt hắn sâu thẳm và tối đen, im lặng nhìn nàng.

“Ta không muốn để người khác bắt mạch cho ta, ta chỉ tin tưởng sư phụ của ta thôi…” Giang Túy Miên cố ý để giọng mình trở nên uất ức và yếu ớt, tiếng nói mang chút nghẹn ngào qua mũi. Gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của nàng cũng rụt sâu vào trong chăn, khiến bất cứ ai nhìn thấy đều không thể không động lòng thương xót.

Nàng chỉ đang cố nhớ lại cách thương lượng với hắn trước kia. Người  nam nhân trước mặt rõ ràng là kiểu người “ăn mềm không ăn cứng”, nên nàng cố ý hạ thấp giọng, tỏ ra yếu đuối hơn để có thể che giấu bí mật trong bụng mình.

Sau một lúc, trái tim nàng vẫn đập loạn vì căng thẳng, liền nghe giọng nói trầm thấp bên cạnh vang lên.

“Ngươi lui ra đi.”

Lão lang y như trút được gánh nặng, vội vàng ôm lấy hòm thuốc chạy ra ngoài dưới ánh mắt khó hiểu của Lâm Phong.

Lâm Phong: “…”

Không phải chủ tử bảo tìm vị lão lang y có kinh nghiệm nhất trong thành sao?

Giang Túy Miên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe hắn nói bên cạnh: “Nếu nàng không muốn để người khác bắt mạch, thì truyền người đưa Bạch sư phụ đến để khám bệnh cho nàng, được không?”

Giang Túy Miên chưa từng nghe hắn nói bằng giọng điệu dịu dàng như vậy, như băng tuyết mùa đông tan chảy dưới ánh mặt trời, biến thành dòng nước xuân nhẹ nhàng rung động, tạo nên từng vòng gợn sóng.

Như thể muốn mê hoặc nàng chìm đắm vào trong đó.

Nhưng ánh mắt Giang Túy Miên lại trở nên lạnh lẽo, nàng vén chăn ra, chống tay ngồi dậy khỏi giường.

“Không cần, ta về ngay bây giờ.”

Lúc này, bụng nàng vẫn còn cảm giác âm ỉ đau, lòng nàng lo lắng không thôi. Trước đây chưa từng xảy ra tình trạng này, nàng cần phải để sư phụ khám mới yên tâm được.

Nhưng vừa đặt chân xuống đất, nàng liền cảm thấy trước mắt mình quay cuồng.

Ngay lập tức, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, nhẹ nhàng đỡ lấy eo nàng, giúp nàng đứng vững.

Khoảng cách gần đến mức trông như thể nàng đang được người đó ôm vào lòng mà che chở.

Giang Túy Miên yếu ớt đẩy nhẹ vào ngực hắn, bàn tay đặt nơi eo nàng cũng khẽ nới lỏng, nhưng vẫn mơ hồ quấn quanh bên hông, sẵn sàng đỡ nàng nếu nàng lại loạng choạng.

“Bên ngoài vẫn còn hỗn loạn, trong thành còn có sát thủ chưa bị bắt, mấy ngày tới trên phố sẽ có quan binh canh gác, không được tùy tiện ra ngoài,” Lục Chiêu Hành nói. “Nàng cứ yên tâm ở lại đây vài ngày, nơi này an toàn hơn bất kỳ nơi nào trong thành.”

Giang Túy Miên chẳng tin một lời nào từ miệng hắn. Nàng bước chân nặng nề, hư ảo rời khỏi phòng.

Đây là một tiểu viện nhỏ đơn sơ được thuê tạm từ một hộ dân thường, hiển nhiên là để tránh tai mắt.

Giang Túy Miên đi đến cửa tiểu viện, vừa đẩy cửa ra đã thấy hai quan sai trong trang phục thị vệ đứng canh ngay đó. Bên ngoài, đường phố im lìm, không một bóng người, tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Hai quan sai thấy có người mở cửa, nghiêm nghị ngoảnh lại nhìn, rồi quát lên: “Trong thành đã ban lệnh cấm ra ngoài, trước khi bắt được sát thủ đang ẩn nấp trong thành, bất kỳ ai cũng không được ra ngoài lên phố, còn không mau quay lại!”

Giang Túy Miên há miệng, định nói gì đó, thì một quan sai khác tiếp lời: “Bất kể lý do gì cũng không được ra đường, tất cả mọi người đều phải ở nhà yên tĩnh, mau đóng cửa lại! Nếu không cẩn thận sẽ bị coi là đồng phạm che giấu tội phạm!”

Sau lưng có một lồng ngực rộng rãi ấm áp nhẹ nhàng tựa vào, vòng tay ôm lấy eo nàng rồi lùi lại hai bước.

Lục Chiêu Hành nói với hai quan sai ngoài cửa: “Cảm ơn hai vị quan gia đã nhắc nhở, nương tử của ta đang mang thai, chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút, không có ý mạo phạm, mong hai vị lượng thứ.”

Hai quan sai thấy nữ tử mặc áo xanh quả thực mang bụng bầu lớn, còn nam tử mặc áo bào đen phía sau lại có khí chất bất phàm, không giống người nói dối.

“Nếu mang thai thì tốt nhất nghe lời phu quân của ngươi, mấy ngày nay đừng ra ngoài, mau quay lại đi.”

Hai quan sai tiến lên đóng cửa sân lại, lo rằng người bên trong sẽ trốn ra ngoài, còn khóa cửa từ bên ngoài.

Giang Túy Miên xoay người lại, giận dữ nhìn người trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng.

Lục Chiêu Hành tiến lên hai bước, dùng ngón tay vuốt lại lọn tóc hơi lộn xộn bên tai nàng: “Bây giờ nàng mang thai, đừng tức giận.”

Nghe vậy, Giang Túy Miên càng cảm thấy bực bội trong lòng, nàng gạt tay hắn ra, hỏi: “Có phải đây là ý của ngài không?”

Chỉ muốn giam cầm nàng lần nữa ở đây.

Lục Chiêu Hành thu tay lại, giọng điệu trầm tĩnh: “Không phải.”

Giang Túy Miên bụng bầu tròn căng, im lặng nhìn hắn, đôi mắt đào hoa long lanh như ánh nước không để lộ cảm xúc gì, càng giống như sự lạnh nhạt, thờ ơ khi sự việc đã đến nước này.

Nếu không đi được, nàng đành ở lại đây vài ngày rồi tính tiếp.

Một lúc lâu sau, Giang Túy Miên đưa tay ra, mở lòng bàn tay trước mặt hắn.

“Trả lại cho ta.”

Lục Chiêu Hành ánh mắt không đổi: “Cái gì?”

“Cây trâm bạc của ta,” Giang Túy Miên nói, “Ta biết là ngài đã lấy, trả lại cho ta.”

Lục Chiêu Hành cúi mắt, nhìn bàn tay mảnh mai trắng trẻo ấy.

Tay nàng rất đẹp, móng tay nhỏ xinh, được phủ một lớp hồng nhạt, lòng bàn tay trắng như tuyết, năm ngón tay tựa như măng non, nhưng ở đầu ngón lại hơi đỏ.

Hắn không muốn đặt cây trâm lên đó, chỉ muốn đặt tay mình vào.

“Vô ý làm mất rồi,” Lục Chiêu Hành nói, “Xin lỗi.”

Lâm Phong đứng không xa hai người cũng nghe được cuộc đối thoại, tròn mắt đầy nghi ngờ.

Chủ tử đang mở mắt nói dối sao?

Chiếc trâm bạc đó rõ ràng được bảo quản kỹ lưỡng như báu vật, ngày nào cũng được chủ tử mang bên mình, làm sao mà mất được?

Giang Túy Miên nhẹ nhàng hít một hơi, rụt tay lại: “Đó là đồ của ta, nhặt được di vật mà không trả lại chủ, tự ý giữ làm của riêng, điều này phù hợp với luật pháp Đại Yến sao?”

“Miên Miên,” ngón tay dưới tay áo của Lục Chiêu Hành trống không khẽ động, “Nàng muốn loại trâm nào, sau này ta đều tặng nàng, được không?”

Còn cây trâm bạc đơn giản đó là thứ duy nhất của nàng mà hắn còn giữ được bên mình.

Giang Túy Miên nói: “Ta muốn cây trâm bạc của ta, ngài nghĩ cách trả lại cho ta.”

“Được.”

“Ta muốn cây trâm vàng đẹp nhất, đắt nhất thiên hạ.”

“Được.”

Giang Túy Miên đưa tay, đầu ngón tay cách không chỉ vào cây trâm ngọc trên đỉnh đầu hắn: “Ta còn muốn cây trâm ngọc trên đầu ngài.”

Đó là một cây trâm được chạm khắc từ bạch ngọc ôn nhuận, toàn thân trắng trong, cao quý và đắt giá. Tuy vô cùng giản dị, nhưng giá trị lại không thể đong đếm.

Lục Chiêu Hành không chớp mắt: “Được.”

Hắn cưng chiều và dung túng nàng đến mức dường như chỉ cần nàng muốn, mọi thứ trên đời này hắn đều sẵn lòng mang dâng tận tay.

Nhưng nàng vẫn không vừa lòng.

Bởi Giang Túy Miên biết những thứ này không phải là điều hắn thực sự quan tâm nên hắn có thể không chút do dự mà từ bỏ tặng cho nàng.

“Ta còn muốn ngài vĩnh viễn biến mất trước mặt ta.” Nàng nói.

Lần này, người trước mặt không đáp lời, chỉ ánh mắt đen thẳm sâu hun hút nhìn chằm chằm vào đáy mắt nàng.

“Miên Miên,” hắn khẽ nói, “Trừ điều đó ra.”

Giang Túy Miên cuối cùng cũng tức giận, một tay chống bụng, quay đầu bước vào trong sân.

Nàng biết mà, hắn hiểm độc xảo quyệt, tuyệt đối không bao giờ thật lòng nghe theo ý nàng.

Rõ ràng nàng đang sống rất tốt ở thành nhỏ này, bên cạnh có sư phụ, có Đồng Nhi và Tiểu Hà, còn có Đường ca ca và Lạc Lạc.

Trong bụng nàng còn có một sinh mệnh nhỏ đang chờ ngày chào đời, đó là đứa con của riêng nàng.

Nàng vốn dĩ sắp có được cuộc sống yên ổn, hạnh phúc bình thường, vậy mà hắn lại phải đến phá vỡ sự bình yên khó khăn lắm mới có được này.

Lục Chiêu Hành giữ khoảng cách không xa không gần, đi theo sau nàng, sợ cơ thể nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không dám rời xa nửa bước.

Chỉ là khi nhìn bụng nàng tròn trịa nhô lên, những suy nghĩ đen tối trong lòng hắn lại bắt đầu rục rịch.

Nàng mang thai con người khác thì đã sao, chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh hắn, sau này khi đứa trẻ ra đời, hắn vẫn có thể làm phụ thân đứa bé.

Hơn nữa, hắn vẫn luôn cảm thấy cái thai này đến thật sự quá trùng hợp.

Hắn và nàng ngày đêm chung giường bao lâu như vậy cũng không khiến nàng mang thai, lẽ nào Triệu Đường lại giỏi hơn hắn?

Chuyện đó không thể nào.

Tính toán thời gian, từ lúc nàng rời kinh thành đến giờ cũng khoảng bốn tháng, nhưng cái bụng tròn trịa rõ ràng kia dường như lớn hơn so với những phụ nữ mang thai bốn tháng bình thường.

Chẳng lẽ…
Bình Luận (0)
Comment