Báo Thù Nhầm Người Bị Kẻ Điên Độc Chiếm

Chương 70

Lệ Vân Xuyên như hiểu ra điều gì: “Thảo nào tối qua khi nghị sự trong điện, Thái tử điện hạ lại lấy cớ bị bệnh mà rời đi sớm. Ta đã thấy lạ, bởi điện hạ vốn là người dù có trúng độc cũng cố gắng lâm triều, làm sao có thể vì một cơn bệnh vặt mà cáo lui trước. Hóa ra là vì có người lưu lại Đông Cung, khiến điện hạ không yên tâm, nên mới…”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Giang Túy Miên lập tức ngắt lời: “Đúng rồi, Vân Xuyên, hôm nay ta tìm huynh là để bàn chuyện quan trọng. Chúng ta nên nhanh chóng nói vào việc chính đi.”

Ba người bên cạnh liếc nhìn nhau, giữ vẻ mặt điềm nhiên không nói gì. Họ đều biết Giang Túy Miên đang cố tình đánh lạc hướng, nhưng cũng không vạch trần suy nghĩ nhỏ nhoi của nàng.

Lâm Phong vẫn đứng bên ngoài canh gác, nhưng luôn chú ý lắng nghe động tĩnh bên trong.

Chủ tử giao cho hắn nhiệm vụ bảo vệ Giang cô nương, điều đó không khó. Nhưng hắn cũng không thể ngăn người khác đến thăm nàng.

Ban đầu, Lệ Vân Xuyên rất để tâm đến mối quan hệ giữa Giang Túy Miên và Lục Chiêu Hành. Nhưng từ khi chính mắt hắn chứng kiến người đầy máu từ thôn Nam Thùy ngày đêm chạy gấp về kinh thành, hắn tự hiểu bản thân không thể làm được như vậy.

Không biết từ lúc nào, mối quan hệ giữa hai người họ đã đạt đến mức không ai có thể xen vào.

Dù giúp Giang Túy Miên chạy trốn, trong lòng hắn vẫn mơ hồ có cảm giác rằng những ràng buộc giữa hai người họ sẽ không dễ dàng chấm dứt.

Hiện giờ, không cần nói hắn cũng đoán được đứa bé trong bụng Giang Túy Miên là của ai. Qua bốn tháng, dường như hắn đã buông bỏ. Nếu không thể đồng hành bên nàng, vậy làm bạn cũng là một cách khác để ở bên nàng.

Lệ Vân Xuyên nói: “Trong thư chỉ nhắc đến vụ án Thường Như thông đồng với người Liêu, nhưng cụ thể nàng muốn biết điều gì, ta nhất định sẽ nói hết những gì mình biết.”

Giang Túy Miên nhìn Dương Nguyệt Anh: “A Anh, hãy kể lại cho huynh ấy đi. Những điều trước đây muội nói với ta đều có thể nói với Vân Xuyên. Huynh ấy là người đáng tin cậy.”

Dương Nguyệt Anh gật đầu, kể lại toàn bộ những gì mình nghe ngóng được khi ở bên Lục Chiêu Dịch về mối quan hệ giữa Thường Như và hắn. Cuối cùng, nàng nhắc đến những bức thư mật.

Giang Túy Miên thuận thế hỏi:

“Hôm đó khi khám xét phủ Thường Như, có tìm thấy manh mối về những bức mật thư đó không?”

Lệ Vân Xuyên là chính khanh của Hồng Lư Tự, những việc liên quan đến thuộc hạ chắc chắn hắn phải xem xét kỹ. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn lắc đầu:

“Thường Như không giống Tả Chính, hắn xảo quyệt hơn rất nhiều. Khi khám xét phủ hắn, thậm chí không tìm thấy một đồng tiền nào vượt quá mức bổng lộc, huống chi là mật thư. Những thứ quan trọng như vậy, hắn chắc chắn không giữ trong phủ. Dù gì thì Lục Chiêu Dịch cũng biết nơi ở của hắn, nếu muốn tiêu hủy chứng cứ thì dễ như trở bàn tay. Thường Như chắc chắn đã để lại cho mình một con đường lui.”

Dương Nguyệt Anh cũng nói:

“Hình như đúng là như vậy. Muội nhớ có lần thân tín của Lục Chiêu Dịch là Hàn Nha từng bẩm báo rằng đã tìm kiếm trong phủ Thường Như nhưng không tìm thấy thứ Lục Chiêu Dịch muốn. Chẳng lẽ thứ đó chính là những bức mật thư này?”

Giang Túy Miên đứng dậy, đi qua đi lại bên bàn:

“Nếu nói như vậy, Thường Như từ lâu đã muốn dùng những thứ này để uy hiếp Lục Chiêu Dịch. Nhưng Lục Chiêu Dịch không muốn bị kiểm soát, nên nhiều lần tìm cách tiêu hủy nhưng không thành. Những mật thư đó, nếu một ngày bị công khai, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió lớn. Chúng giống như bùa hộ thân của Thường Như. Chỉ e rằng những người dính líu không chỉ có mình Lục Chiêu Dịch.”

Lệ Vân Xuyên bất chợt đập bàn:

“Có lẽ còn liên quan đến các trọng thần khác trong triều?!”

Giang Túy Miên gật đầu:

“Mặc dù bè phái của Thái tử tiền nhiệm trong triều đình đã bị quét sạch, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Chỉ riêng những gì ta biết, vẫn còn vài người chưa bị loại bỏ. Hơn nữa, trước đây họ còn qua lại mật thiết với Lục Chiêu Dịch, giờ đây vẫn nắm giữ quyền lực khó mà lay chuyển.”

Câu nói này, đến kẻ ngốc cũng nghe ra nàng đang ám chỉ ai.

Sắc mặt Lệ Vân Xuyên thay đổi:

“Nhà họ Triệu bao đời làm tướng, công trạng của Triệu Thuấn càng vang dội. Dù trước đây hắn không né tránh chuyện qua lại với Lục Chiêu Dịch, nhưng qua cuộc điều tra nghiêm ngặt của Đô Sát Viện không phát hiện điều gì vượt quá khuôn khổ. Thêm vào đó, Triệu Thuấn là đại tướng hiển hách nhất sau Giang quốc công, được dân chúng vô cùng yêu mến. Nếu không có lý do và bằng chứng thuyết phục sẽ không thể lay động được vị trí của nhà họ Triệu.”

Nhắc đến Triệu Thuấn, cảm xúc của Giang Túy Miên không khỏi dao động. Nàng căm ghét Lục Chiêu Dịch, nhưng người khiến nàng căm phẫn và oán hận nhất chính là Triệu Thuấn.

Phụ thân nàng từng coi hắn như huynh đệ, hết lòng dìu dắt nâng đỡ. Nếu không có sự ưu ái của phụ thân nàng, làm sao hắn có được công danh và địa vị như hôm nay?

Quyền lực ngất trời của Triệu Thuấn hiện tại, có thể nói là được xây dựng trên tro cốt của phụ thân nàng. Điều đó khiến nàng sao có thể không hận?

Đồng thời, nàng cũng tự trách mình vì đã quá muộn mới hiểu ra sự thật về oan án của phụ thân.

Ánh mắt Giang Túy Miên cháy lên quyết tâm. Dương Nguyệt Anh bên cạnh nắm lấy tay nàng, hai bàn tay siết chặt vào nhau như tiếp thêm sức mạnh để cả hai cùng đứng vững.

Nàng nói:

“Những bức mật thư đó có liên lụy đến ai khác hay không phải đợi tìm được chúng thì mới biết được.”

Lệ Vân Xuyên hỏi:

“Nhưng biết tìm ở đâu đây?”

Giang Túy Miên chợt nghĩ đến một nơi, chắc chắn không ai đến tìm.

Nàng nói:

“Sứ quán ở núi Tiêu Lĩnh.”

Lệ Vân Xuyên cũng sực nhớ ra điều gì đó, gật đầu mạnh:

“Đúng rồi, đúng rồi! Dù phủ Thường Như đã bị khám xét, nhưng không ai nghĩ đến việc tìm kiếm ở Sứ quán tiếp đón sứ thần. Thường Như thường xuyên ra vào Sứ quán trước khi bị bắt giam, cho đến khi sứ thần nước Liêu rời kinh, hắn mới chuyển về phủ trong kinh thành. Ta sẽ lập tức ra lệnh cho người lục soát kỹ lưỡng, lật tung Sứ quán lên, không tin là không tìm thấy những bức mật thư đó!”

Lệ Vân Xuyên nói xong liền định xông ra ngoài, nhưng Giang Túy Miên vội vàng chặn hắn lại.

“Đợi đã, chuyện này bây giờ tuyệt đối không được để lộ ra, đặc biệt không để người trong Sứ quán biết chúng ta đang tìm gì. Nội dung của mật thư chúng ta vẫn chưa xem, nếu liên quan đến chuyện trọng đại, rất có thể chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào. Vì vậy, phải thật cẩn thận, tốt nhất là hành động vào ban đêm và tuyệt đối không được để ai phát hiện.”

Lệ Vân Xuyên hiểu ý:

“Chuyện này cứ để ta lo.”

Những ngày tiếp theo, tiểu viện vô cùng yên tĩnh.

Lệ Vân Xuyên thỉnh thoảng cho người đến báo tin, nói rằng vẫn đang nỗ lực tìm kiếm, đã lục soát hơn nửa Sứ quán nhưng vẫn chưa phát hiện ra mật thư.

Giang Túy Miên biết chuyện này không thể nóng vội, đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không ngại thêm một hai ngày nữa.

Nhưng kỳ lạ là những ngày gần đây, Lục Chiêu Hành lại không hề xuất hiện.

Thỉnh thoảng buổi tối, nàng cố ý thức khuya hơn, nhưng trong phòng vẫn yên ắng, không có ai lén lút đến gần giường nàng.

Nàng biết chắc gần đây hắn bận rộn với vụ án tham ô quân phí của quân Tây Bắc, nhưng bận đến mức không gặp nàng lấy một lần sao?

Thanh Đồng dường như nhận ra Giang Túy Miên có tâm sự, nên buổi tối chủ động đến ngủ cùng nàng.

Giang Túy Miên bụng đã lớn hơn, giờ đây khi ngủ chỉ có thể nằm nghiêng. Nằm lâu một bên, cánh tay sẽ bị tê, nên nàng phải thay đổi tư thế liên tục.

Thanh Đồng mơ màng tỉnh dậy, xoa bóp cánh tay cho nàng rồi nói chuyện với cái bụng của nàng:

“Nhóc con ngoan nào, đừng làm khổ mẫu thân con nữa, ngủ ngoan được không?”

Giang Túy Miên bật cười, quay người đối mặt với nàng:

“Thanh Đồng, muội tỉnh rồi à?”

“Tỷ à, tỷ đã trở mình mấy lần rồi, muội khó mà không tỉnh được,” Thanh Đồng mở đôi mắt lờ đờ ngái ngủ, “Hay là tỷ đang nhớ phụ thân của nhóc con?”

Đôi mắt Giang Túy Miên hơi mở to, vội vàng phủ nhận:

“Không, không có, sao lại thế được.”

Thanh Đồng dụi mắt:

“Tỷ à, tâm sự của tỷ đều viết hết lên mặt rồi, muội nhìn ra cả.”

Giang Túy Miên đưa tay sờ má mình:

“Thật, thật sao?”

Thanh Đồng bật cười khúc khích:

“Tất nhiên là không rồi, muội chỉ đoán bừa thôi, không ngờ lại đoán trúng.”

Giang Túy Miên có chút thẹn thùng, búng nhẹ vào trán nàng:

“Chỉ biết trêu tỷ thôi, lần sau không cho ngủ cùng nữa.”

Thanh Đồng chậm rãi nhắm mắt:

“Được thôi, vậy tỷ để phụ thân nhóc con ngủ cùng tỷ đi.”

Giang Túy Miên khẽ vỗ nhẹ vào má nàng:

“Muội nói linh tinh cái gì thế.”

“Ôi da!”

Thanh Đồng xoa xoa má, bộ dạng đầy ấm ức. Từ một tiểu cô nương gầy gò ngày nào, giờ đây nàng đã trở thành một cô nương tròn trịa, trắng trẻo. Giang Túy Miên chưa bao giờ để nàng thiếu thốn ăn uống, vì vậy khẩu vị của nàng càng ngày càng tốt, gương mặt lúc nào cũng ửng hồng, trông giống hệt tiểu thư nhà giàu được cưng chiều.

Giờ đây, nàng chu môi nói lý với Giang Túy Miên:

“Tỷ à, muội nói linh tinh chỗ nào chứ? Bạch sư phụ từng bảo muội nhóc con nhất định cần phụ mẫu cùng nhau yêu thương chăm sóc mới có thể lớn lên khỏe mạnh. Hiện giờ nhóc con chỉ có mẫu thân, nên muội hy vọng con của tỷ cũng có phụ thân yêu thương và bảo vệ. Ngay từ đầu, muội đã cố tìm một người phụ thân tốt cho nhóc con của tỷ. Nhưng tìm đi tìm lại, giờ muội cảm thấy phụ thân ruột của nhóc con cũng không tệ. Ít nhất là giàu, có quyền, lại đối xử với tỷ khác hẳn trước đây. Nhưng rốt cuộc có để hắn làm phụ thân của nhóc con hay không, muội nghĩ vẫn phải xem thêm đã…”

Giang Túy Miên nghe Thanh Đồng luyên thuyên bên tai, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.

Thanh Đồng vẫn tiếp tục nói:

“…Hơn nữa, sau này nếu nhóc con được sống trong hoàng cung, chẳng phải vừa sinh ra đã có rất nhiều người hầu hạ, sống những ngày tháng tốt đẹp nhất thế gian sao? Như vậy cũng không tệ, tỷ và nhóc con không phải chịu khổ nữa, phải được người ta yêu thương mới đúng. Tỷ à, vậy tỷ nghĩ họ Lục kia có được không?”

Thanh Đồng quay đầu nhìn, thì thấy Giang Túy Miên từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Nàng thở dài, kéo chăn đắp lại cho Giang Túy Miên.

Xem ra chuyện cả đời của tỷ tỷ, vẫn phải dựa vào nàng và Bạch sư phụ cùng nhau lo liệu.

Ba ngày sau, Lệ Vân Xuyên quả nhiên tìm được vài bức mật thư tại Sứ quán, lập tức mang đến gặp Giang Túy Miên.

“Những bức thư này giấu rất kỹ. Thường Như lại đem giấu chúng vào phía sau tấm biển ở chính điện Sứ quán. Tấm biển đó là do tiên đế ngự ban, người thường nào dám động vào, nên chẳng ai nghĩ đến việc tìm kiếm phía sau nó.”

Tổng cộng có mười bức thư, lần lượt mở ra xem.

Trong đó có năm bức là do Thường Như viết, ghi chép lại chi tiết những lần qua lại giữa hắn ta và Lục Chiêu Dịch. Mỗi việc mà Lục Chiêu Dịch yêu cầu hắn ta làm đều được liệt kê tỉ mỉ, với mục đích cuối thư là cầu xin Lục Chiêu Dịch sớm thăng quan tiến chức cho hắn ta, xem như trả công lao vất vả.

Năm bức còn lại có vẻ là những “lá bài tẩy” mà Thường Như viết khi đã đến bước đường cùng để uy hiếp Lục Chiêu Dịch. Nội dung trong thư nói rõ cách hắn ta giấu những bức mật thư trao đổi với người Liêu vào trong phủ của Tả Chính, còn nhắc đến việc cách làm này giống hệt như năm đó Lục Chiêu Dịch dùng thủ đoạn với Triệu Thuấn để vu cáo Giang Đình Châu.

Mặc dù phần liên quan đến Triệu Thuấn không nhiều, nhưng chỉ riêng việc có dính líu đến vụ vu cáo Giang Quốc Công cấu kết với người Liêu, phản quốc, cũng đủ khiến Triệu Thuấn bị tước bỏ chức Đại tướng quân, bị tống vào ngục chịu hình phạt lăng trì xử tử.

Đọc xong bức thư đó, Giang Túy Miên hít sâu một hơi, cả người như mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế.

Nước mắt nàng nhòa đi, đầu ngón tay siết chặt bức thư đến mức sắp nhàu nát, nhưng nàng không thốt nên lời.

Những người bên cạnh không hiểu vì sao nàng lại phản ứng dữ dội như vậy, chỉ nghĩ rằng nàng căm phẫn trước tội ác của Lục Chiêu Dịch và những kẻ liên quan.

Không ai biết rằng, đó là vì gánh nặng đè nén trong lòng nàng hơn mười năm qua cuối cùng cũng được giải tỏa.

Hóa ra phụ thân nàng đã bị bọn họ vu cáo như vậy, hóa ra gia tộc Giang thị đã bị liên lụy thành oan hồn như vậy, hóa ra nàng không phải là ái nữ của tội thần.

Nàng nhất định phải khiến Lục Chiêu Dịch và Triệu Thuấn trả giá cho điều này!

Sau khi đọc xong, Lệ Vân Xuyên cẩn thận thu lại những bức mật thư. Giang Túy Miên cầm chúng, chỉnh sửa lại rồi trả lại cho hắn.

“Huynh định xử lý những bức thư này thế nào?” Giang Túy Miên hỏi.

“Đưa đến Đô Sát Viện, để họ bí mật điều tra những người và sự việc được nhắc đến trong thư. Nhất định không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.”

Giang Túy Miên gật đầu:

“Được, hành sự cẩn trọng.”

Lệ Vân Xuyên rời đi với khí thế hừng hực, khiến Giang Túy Miên không chút lo lắng. Nếu hắn nói sẽ giao cho Đô Sát Viện điều tra, thì nhất định sẽ làm.

Nàng cúi đầu nhìn bức mật thư đơn độc mà mình lén giữ lại từ chồng thư, chính là bức thư liên quan đến Triệu Thuấn.

Làm thế nào để rửa sạch oan khuất cho phụ thân, nàng đã có quyết định.

Đêm đó, trước khi đi ngủ, Thanh Đồng lại muốn đến ngủ cùng Giang Túy Miên, nhưng bị nàng từ chối.

Nàng đặt con thỏ lùn trắng muốt lên giường mình, đắp chăn cẩn thận cho nó. Lá mật thư kia được nàng giấu dưới gối, phải giữ bên mình mọi lúc mới khiến nàng yên tâm.

Không biết vì sao, nửa đêm mơ màng, nàng cảm giác như con thỏ đang nằm trên người mình ngủ, đè đến mức nàng thấy hơi khó thở.

Nhưng ngay trước khoảnh khắc nàng mở mắt, cảm giác bị đè ép ấy đột nhiên biến mất.

Nàng ngái ngủ, cố gắng mở mắt nhìn về phía trước, thì bất ngờ phát hiện một bóng người mờ ảo ngay trước mặt, khiến nàng giật mình, vội vàng né về phía sau.

Bóng người kia khẽ lên tiếng:

“Đừng sợ.”

Lục Chiêu Hành ôm lấy nàng, ngăn nàng va vào tường phía sau.

“Miên Miên, là ta.”
Bình Luận (0)
Comment