Hoàng thượng dường như đã bất mãn với hành vi của Lục Chiêu Hành từ lâu: “Trẫm muốn Thái tử sớm lấy thiếp nạp phi, là không muốn hoàng thất tiếp tục điêu linh như vậy, hắn chỉ lo một mực thanh lọc triều đường, khi nào mới nghĩ đến đại sự chung thân của mình? Chẳng lẽ muốn đợi đến khi đứa trẻ sinh ra ngoài cung, mới cho trẫm biết hoàng tôn của trẫm lưu lạc bên ngoài?”
Từ khi Thận Vương mưu phản, Thái tử trước bị phế, nhị hoàng tử lại vốn là kẻ du thủ du thực không học vấn gì, chỉ có Lục Chiêu Hành có thể gánh vác trọng trách, họ Lục huyết mạch không hưng thịnh, Hoàng thượng lo lắng trong lòng, nhưng đối với Lục Chiêu Hành cũng đành bất lực.
Trước đây ngài không biết đến Giang Túy Miên, Lục Chiêu Hành cũng chỉ nói trong lòng đã có quyết định, đợi đến khi loạn lạc trong triều được dẹp yên sẽ lập tức thành hôn.
Giờ nghĩ lại Giang Túy Miên cũng từ Tây Bắc đến, trong phủ viện của hắn ở kinh thành trước khi cháy cũng từng có người ở, Hoàng thượng gần như lập tức hiểu ra.
Giang Túy Miên có phần ngồi không yên, hôm nay nàng đến không phải để nói chuyện này, nhưng nhìn phản ứng của Hoàng thượng và Hoàng hậu, họ đối với việc nàng là con gái Giang Đình Châu dường như không có bất ngờ lắm, ngược lại còn quan tâm đến đứa trẻ trong bụng nàng nhiều hơn.
Mật thư giấu trong ngực vẫn chưa kịp dâng lên, Giang Túy Miên nói: “Hoàng thượng, dân nữ còn một việc…”
Hoàng thượng khoát tay: “Trẫm hiểu ý của ngươi, vụ án năm đó giờ nghĩ lại quả thật có nhiều điểm đáng ngờ, trẫm sẽ sai người bắt tay vào việc, bây giờ ngươi không cần lo lắng chuyện khác, an tâm dưỡng thai mới là việc quan trọng.”
Giang Túy Miên đứng khựng lại, có vẻ như không dám tin.
Dễ dàng như vậy sao?
Nàng lén vuốt ve bụng mình mấy cái, trong lòng nghĩ có vẻ hơi có lỗi với đứa bé này, chưa sinh ra đã bị nàng dùng làm quân cờ.
Đã dùng rồi, vậy nàng không ngại nhân cơ hội này đề cập thêm vài điều.
“Tạ ơn Hoàng thượng ân sủng, chỉ là muốn thẩm tra lại vụ án không dễ dàng, những người liên quan năm đó giờ đã trở thành trọng thần trong triều, hành động thiếu cân nhắc e sẽ gây ra sự cố.”
Trong ánh mắt Hoàng thượng nhìn nàng cũng có thêm vài phần tán thưởng: “Ngươi khá lanh lợi, chuyện này trẫm đã có định đoạt trong lòng, ngươi cứ yên tâm, lát nữa gọi Thái y viện đến bắt mạch cho ngươi, sau này ở trong cung, có nhiều người hầu hạ cũng tốt.”
Giang Túy Miên nghe xong định mở miệng từ chối ngay, nàng không có ý định ở trong cung, hơn nữa sư phụ và Đồng Nhi, A Anh còn đang đợi nàng ở nhà, nàng ở kinh thành cũng có một mái nhà.
Nhưng đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng đột nhiên hoảng hốt chạy vào tẩm cung, phá vỡ bầu không khí yên bình trong điện lúc nãy.
Đại thái giám vào điện liền dập đầu xuống đất, Hoàng thượng nghiêm nghị quát: “Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?”
Đại thái giám không dám ngẩng đầu, run rẩy mở miệng: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, đại sự không tốt rồi, Đại tướng quân dẫn binh xông vào cung, gặp người là giết, đã đang tiến về phía này rồi!”
Mọi người trong điện đại kinh thất sắc, mấy thái giám cung nữ nhát gan lập tức mặt như tờ giấy trắng.
Hoàng thượng sắc mặt ngưng trọng, thở dài một hơi, thân hình lảo đảo, suýt nữa ngất đi.
“Hắn, hắn muốn mưu phản!”
Giang Túy Miên được mấy cung nhân bảo vệ, trong cơn hoảng loạn trốn vào một tẩm điện hẻo lánh.
Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng chém giết thê thảm, từng tiếng từng tiếng vọng bên tai, khiến Giang Túy Miên chợt sinh ra cảm giác như cách thế giới.
Năm đó khi phủ Quốc công bị tru di, nàng cũng được giấu vào một góc như thế này, bên tai chỉ có thể nghe thấy âm thanh đao kiếm đâm xuyên qua thịt máu, trước mắt là một màu đỏ như biển lửa.
Họ trốn trong điện bên một hồi lâu, lâu đến nỗi tiếng chém giết đã dần dần lắng xuống.
Giang Túy Miên định đứng dậy đi ra xem, bên ngoài hiện giờ rốt cuộc là tình hình gì, nhưng mấy cung nhân kia dùng hết sức giữ nàng lại, không dám để nàng ra ngoài mạo hiểm.
“Ầm” một tiếng vang lớn đột nhiên truyền đến, cánh cửa điện đang đóng kín bị người ta từ bên ngoài trực tiếp phá ra, trong đám bụi mù mịt, Triệu Thuấn cầm thanh trường kiếm dính máu chậm rãi bước vào điện.
Mấy cung nhân vội vàng vây quanh Giang Túy Miên, nhưng nàng lại gạt những người trước mặt ra, đứng thẳng lưng.
Triệu Thuấn khi nhìn rõ mặt nàng, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nở một nụ cười âm trầm: “Không ngờ, ngươi lại lớn được đến thế này, đám cháy mười năm trước thế mà không thiêu chết được ngươi.”
Giang Túy Miên cũng kéo khóe môi cười: “Ta mệnh lớn, làm ngài thất vọng rồi.”
Có một cung nhân lén lút vòng ra sau lưng Triệu Thuấn, chọn đúng thời cơ, nắm chặt cây kéo đột nhiên xông lên, ai ngờ ngoài cửa điện lập tức ùa vào mấy binh lính, vung đao lên, trực tiếp đâm xuyên ngực cung nhân kia, cung nhân ngã xuống, cây kéo vẫn nắm chặt trong tay, máu tươi nóng hổi chảy đầy đất.
Triệu Thuấn như có chút chán ghét, ra lệnh cho binh lính phía sau: “Kéo những người khác ra ngoài giết hết, chỉ để lại một mình nó.”
“Dạ!”
Mấy binh lính lập tức vung đao tiến vào, cưỡng ép lôi những cung nhân còn lại ra ngoài.
Giang Túy Miên chỉ kịp bảo vệ một cung nữ trông nhỏ tuổi nhất, nàng một tay kéo tiểu cung nữ, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Triệu Thuấn.
“Ngươi muốn giết là ta.”
Triệu Thuấn chinh chiến sa trường nhiều năm, sát khí nặng nề, mấy cái mạng người đối với hắn chẳng là gì, nhưng đã Giang Túy Miên nhất định muốn bảo vệ những người này, vậy hắn càng phải giết không thể không giết.
Khẽ vẫy vẫy ngón tay, mấy binh lính đứng một bên đã hiểu ý, tiến lên cưỡng ép kéo Giang Túy Miên ra, rồi lôi tiểu cung nữ từ sau lưng nàng ra.
Tiểu cung nữ sợ đến không ra hình dạng, hoảng sợ bất an nhìn Giang Túy Miên, khóc thành người đẫm nước mắt: “Cô nương, cô nương cứu ta, ta không muốn chết, ta vẫn chưa muốn chết a…”
Giang Túy Miên nắm chặt tay tiểu cung nữ không chịu buông, đầu ngón tay vì dùng sức quá độ mà nổi gân xanh trắng bệch.
Tên binh lính kia không thể kéo hai người ra, hết kiên nhẫn, đành vung đao lên, chém đứt nửa đầu tiểu cung nữ, máu tươi nóng hổi lập tức bắn đầy mặt đầy người Giang Túy Miên, đôi mắt nàng trợn to hết sức, tận mắt nhìn bóng dáng trước mặt mềm nhũn ngã xuống, chỉ còn nửa con mắt vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi tuyệt vọng.
Gò má Giang Túy Miên như bị dòng máu nóng này thiêu đốt, nàng không buông được tay, thân thể run rẩy nhè nhẹ, mấy cung nhân vừa mới ra sức bảo vệ nàng sau lưng, trong nháy mắt đã nằm bất động dưới đất không còn sinh khí.
Tất cả xảy ra quá nhanh, một sinh mệnh tươi sống lại bé nhỏ như kiến cỏ, có thể bị người ta tùy ý giẫm đạp.
Triệu Thuấn giơ tay lên, ra hiệu cho binh lính lui ra ngoài hết.
Giang Túy Miên xé một mảnh màn the, nhẹ nhàng đắp lên nửa đầu còn lại của tiểu cung nữ, rồi nàng đứng dậy, trong đôi mắt là một màu đỏ thẫm của máu.
“Tội mưu phản, tru di cửu tộc, lăng trì, ngoài ra, Triệu Thuấn, ngươi vốn đáng chết.”
Nghe nàng nói, sắc mặt Triệu Thuấn thay đổi, không biết nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi: “Ngươi đều biết rồi?”
Giang Túy Miên không trả lời, lạnh lùng nhìn hắn, Triệu Thuấn trong lòng đã hiểu, khẳng định: “Biết rồi cũng không sao, chuyện đã qua lâu như vậy, ngoại trừ ngươi, e rằng chẳng còn ai nhớ.”
Hắn như tự nói với mình: “Phụ thân ngươi chiếm giữ vị trí Đại tướng quân đã lâu, nếu ông ta không thoái vị, ta khi nào mới có thể ngóc đầu lên? Ta cùng ông ta chinh chiến sa trường, đều là chín chết một sống, đầu đội trên yên ngựa giết địch, nói công bằng, ta giết địch không ít hơn phụ thân ngươi, tại sao ông ta lại được làm Giang Quốc công cao cao tại thượng, còn ta chỉ có thể khuất phục dưới người, làm một phó tướng nhỏ bé ở Tây Bắc? Bách tính chỉ nhớ ông ta là anh hùng bảo vệ biên cương, ai nhớ được một phó tướng tầm thường. Bây giờ thì khác rồi, thế nhân đều biết ông ta là tội thần phản quốc thông đồng với Liêu, còn ta, mới là Đại tướng quân bảo vệ Đại Yến, bách chiến bách thắng, ta mới có thể lưu danh thiên cổ, được vạn dân yêu mến!”
Hắn nói càng nói càng kích động, khuôn mặt đầy nếp nhăn bỗng trở nên rạng rỡ, đôi mắt cố mở to trông có vài phần điên cuồng, nửa đời trước hắn luôn bị che lấp dưới ánh hào quang chói lọi của Giang Đình Châu, mười năm qua hắn mới thực sự sống như chính mình.
Nhưng gần đây tình hình động loạn trong triều, mũi nhọn đều chỉ vào phủ Tướng quân, quyền thế mà Triệu Thuấn khổ tâm xây dựng cả đời mới có được, đương nhiên không thể dễ dàng dâng cho người khác.
Hắn không nghe thánh chỉ triệu hồi, ngược lại tự ý dẫn binh về kinh rồi tấn công vào cung.
Lục Chiêu Hành từ khi lên ngôi Đông cung đã chỗ nào cũng đối đầu với hắn, giờ lại muốn một lần kéo hắn xuống ngựa, đừng quên lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hắn cho người tắm máu Đông cung trước, đáng tiếc là Lục Chiêu Hành không có trong cung.
“Cũng chẳng sao, đợi khi hắn giết được Hoàng đế và tự xưng đế, thì Thái tử chỉ có thể là trưởng tử của hắn mà thôi.
Nhưng Triệu Thuấn không ngờ rằng, sẽ lại gặp được Giang Túy Miên.
“Vì vậy ngươi đã hại chết phụ thân ta, và cả họ nhà Giang,” Giang Túy Miên khóe mắt ướt đẫm, nỗi đau đớn và phẫn nộ giấu sau vẻ bình tĩnh, cùng với sự căm ghét sâu sắc đối với Triệu Thuấn bùng phát cùng lúc, “Nếu biết trước ngươi ti tiện như vậy, phụ thân đã không nên cứu ngươi, kẻ như ngươi đáng lẽ phải chết sớm, cả gia tộc họ Triệu các ngươi cũng phải bị liên lụy, tất cả đều phải xuống địa ngục cùng ngươi.”
Triệu Thuấn dùng thanh kiếm trong tay chỉ về phía Giang Túy Miên, trong mắt hắn lóe lên tia tinh quái: “Ta xuống địa ngục, ta đáng lẽ phải xuống địa ngục từ lâu rồi, nhưng người ta sống một đời, chỉ cần biết danh tiếng lúc sống, ai quan tâm chuyện sau khi chết? Huống chi, tất cả những điều này đều do nhà họ Lục ép ta.”
Giang Túy Miên chợt thấy những lời này thật đáng cười, hắn đổ hết tội lỗi về việc tranh giành quyền lực và dục vọng của mình lên hoàng gia, quyền lực hoàng gia coi thường mạng người, hắn chắc chắn cũng không trong sạch gì.
Triệu Thuấn quát lớn: “Ngươi cười cái gì? Ngươi tưởng dựa vào cái cây lớn Đông Cung là có thể cao cao tại thượng rồi sao? Lục Chiêu Hành lòng dạ lạnh lùng, dù đứa trẻ trong bụng ngươi là của hắn, chỉ cần cản đường hắn, hắn cũng sẽ trở mặt vô tình.”
Triệu Thuấn vừa nói vừa cố ý quan sát phản ứng của Giang Túy Miên, nhưng gương mặt xinh đẹp ấy dính đầy máu, cô đơn thê lương, không có nhiều biến động.
Triệu Thuấn cầm kiếm tiến gần vài bước: “Ngươi với Lục Chiêu Hành quả nhiên đã có tình ý từ trước! Uổng công Đường nhi ta vẫn một lòng nhớ thương ngươi, khi đó nó nhất quyết muốn hủy hôn với Ngụy Như Lệnh cũng là vì ngươi, đáng tiếc đứa con trai này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là kẻ si tình, đa tình tất khó thành đại sự.”
Giang Túy Miên nhận ra ý định giết người dần hiện lên trong mắt hắn, để kéo dài thời gian, nàng vịn vào bàn bên cạnh đứng vững, hỏi: “Trước khi chết ta còn có một điều không hiểu, vừa rồi khi gặp ta sao ngươi không ngạc nhiên, như thể sớm đã biết ta còn sống vậy?”
Triệu Thuấn tự cho rằng mọi việc đã định đoạt, không vội vàng, hắn dùng áo choàng lau vết máu trên kiếm: “Ta tuy biết mười năm trước có một người chạy thoát khỏi phủ Quốc công, nhưng không biết là ngươi.”
Hắn nhướn mắt, nhìn Giang Túy Miên một cách sâu sắc, dường như đã thả lỏng cảnh giác với nàng: “Nhưng sau này thấy hành động của Lục Chiêu Hành, ta cũng đoán được đôi phần, hắn muốn đối phó với ta, sớm muộn cũng tra ra chuyện mười năm trước, việc hắn cứu ngươi lúc đó, chắc là để bố cục cho ngày hôm nay.”
Nghe những lời này, Giang Túy Miên chợt nắm chặt tay áo, đầu ngón tay lún sâu vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng lại khiến tâm trí nàng càng thêm tỉnh táo.
Nàng nhanh chóng suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của Triệu Thuấn, tại sao hắn lại nói là Lục Chiêu Hành đã cứu nàng lúc đó.
Trong đêm mười năm trước đó, từ lúc nàng một mình bò ra từ con hẻm đầy máu, đến khi tỉnh dậy trong một y quán nhỏ và được thúc phụ mang đi, trong khoảng thời gian đó có chuyện gì khác xảy ra mà nàng không biết sao?
“Hắn cũng chỉ biết thân phận của ta sau này,” Giang Túy Miên cố ý nói, “đối với ta chẳng qua chỉ là lợi dụng mà thôi.”
Triệu Thuấn cười nói: “Ngươi nghĩ hắn mới biết sau này sao? Hắn là người có thể kéo cả Thận Vương và Thái tử trước xuống ngựa, ngươi nghĩ hắn sẽ chậm chạp đến mức đó sao? Đám cháy lớn đó, hắn đã cứu một người bên ngoài phủ Quốc công, chính là ngươi, sau này ta cũng cho người đi điều tra lại, nhưng ngươi đã bị Dương Vọng Bình đưa đi mất rồi, trong phủ Quốc công cũng tìm thấy thi thể giống ngươi, điều này mới khiến ta lơ là cảnh giác.”
Giang Túy Miên cay mắt khó nhịn, mũi đầy mùi máu tanh nồng nặc, trong lồng ngực nàng đau nhói, mắt cụp xuống, một giọt lệ “tách” rơi xuống đất.
Nàng tưởng rằng vòng tay ấm áp trong con hẻm nhỏ kia chỉ là một giấc mộng sinh ra trong tuyệt cảnh, lúc đó nàng cố gắng đưa tay ra chạm vào, rõ ràng là không chạm được gì cả.
Nhưng sau khi nàng ngất đi, thật sự có người cúi xuống, bế nàng đầy máu me từ dưới đất lên, không đưa nàng trở lại đám cháy, mà đưa nàng đến y quán.
Nàng mơ hồ về đoạn ký ức này, nên tưởng rằng người cứu mình chính là thúc phụ.
Hóa ra người bế nàng ra khỏi biển máu chính là Lục Chiêu Hành.
“Để ngươi biết tất cả sự thật trước khi chết, cũng coi như là chút lòng hổ thẹn của ta đối với Giang Đình Châu,” thanh kiếm lạnh lẽo trong tay Triệu Thuấn lóe sáng, dần dần tiến gần về phía Giang Túy Miên, “Đường nhi chắc cũng sắp dẫn binh quay về, đợi nó đến, e rằng ngươi sẽ không chết được, ta đưa ngươi đi trước, cũng coi như là một sự thành toàn của ngươi đối với Đường nhi, các ngươi không phải người cùng đường, cuối cùng cũng không thể đi cùng nhau.”
Giang Túy Miên bị ép lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào cột đá lạnh lẽo, không còn đường lui, đôi mắt nàng long lanh, nói: “Ngươi tưởng hôm nay ngươi có thể thành công sao? Đúng là si tâm vọng tưởng.”
Triệu Thuấn thay đổi ánh mắt: “Ngươi có phải biết điều gì không?”
Vừa dứt lời, một binh lính ôm kiếm từ ngoài điện xông vào, nhanh chóng chạy đến trước mặt Triệu Thuấn quỳ một gối.
“Tướng quân! Lục Chiêu Hành bất ngờ dẫn đại quân phi ngựa vào kinh, ước tính có năm vạn tinh binh! Hiện giờ họ đã bao vây toàn bộ hoàng cung từ trong ra ngoài, có vẻ chúng ta đã trúng kế!”
Triệu Thuấn cau mày, một tay túm chặt cổ áo tên binh lính đó, sức mạnh lớn đến nỗi suýt nhấc bổng hắn lên: “Ngươi nói cái gì?! Lục Chiêu Hành lấy đâu ra binh quyền? Hắn khi nào tự ý giấu thân binh? Năm vạn người từ đâu mà ra?!”
“Có vẻ, có vẻ là từ hướng núi Tiêu Lĩnh kéo đến, người của chúng ta ban đầu đã chiếm được tam cung lục viện, nhưng giờ đã bị đánh tan, tướng sĩ ít không địch lại nhiều, e rằng, không thể xoay chuyển tình thế!”
“Núi Tiêu Lĩnh,” Triệu Thuấn nghiến răng nói, “Lệ Lịch từ bao giờ cũng trở thành chó săn của Lục Chiêu Hành!”
Khi nghe binh lính báo cáo, Giang Túy Miên như thể đột nhiên trút được một gánh nặng, nàng biết Lục Chiêu Hành sẽ đến.
Triệu Thuấn nói với tên binh lính đó: “Truyền lệnh xuống, bảo tất cả người giữ vững cho ta! Phó tướng sắp dẫn binh về kinh, lúc đó sẽ có đại quân tương trợ, trước khi đó ai dám rút lui, giết không tha!”
Tên binh lính vội vàng chạy ra ngoài truyền lệnh, Triệu Thuấn quay đầu nhìn Giang Túy Miên đang đứng trước cột đá, ba bước tiến lên đặt thanh kiếm ngang cổ nàng.
“Ngoan ngoãn đi ra ngoài với ta, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
Hai tay Giang Túy Miên bị hắn trói lại, miệng cũng bị băng vải bịt kín, sau đó bị mũi kiếm kề vào cổ, bước ra khỏi điện.
Bên ngoài đã thành biển máu, xác chết chồng chất, máu chảy thành sông, tường cung điện vốn đỏ tươi càng thêm rực rỡ dưới ánh máu nóng.
Giang Túy Miên chống đỡ thân thể, bước đi có phần khó khăn, Triệu Thuấn trốn sát sau lưng nàng, mũi kiếm một khắc cũng không dám rời khỏi cổ nàng.
Càng đi ra ngoài, tiếng chém giết càng dữ dội, cho đến khi ra đến bên ngoài cung điện, thấy trước mặt chất đầy xác chết, Giang Túy Miên bị mùi máu nồng nặc kích thích đến nỗi dạ dày co thắt, suýt nữa thì nôn khan.
Triệu Thuấn thấy tình hình không ổn, mũi kiếm kề vào cổ nàng chặt hơn, đe dọa: “Mau đi, không được dừng lại!”
Nhưng chưa đi được mấy bước, phía trước đột nhiên bị hai hàng quân ngăn cản đường đi, phía sau cũng bị hàng trăm thị vệ bao vây, tiến thoái lưỡng nan.
Triệu Thuấn hai mắt gần như trợn ngược đỏ ngầu, một bên kéo Giang Túy Miên lùi lại, một bên hét lớn với vòng vây phía trước: “Tất cả tránh ra! Tránh ra cho lão tử! Không thì ta giết nó, ta giết nó ngay bây giờ!”
Các thị vệ quả nhiên mở ra một lối đi, Triệu Thuấn mừng rỡ, đang định kéo Giang Túy Miên tiến lên, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa phi đến.
Vài con ngựa chặn mất con đường duy nhất, phía trước nhất là một con hãn huyết bảo mã cao lớn đẹp đẽ, bờm đen nhánh điểm vài đốm tuyết trắng, bốn chân như thể đạp trên tuyết.
Giang Túy Miên nhận ra nó, là Tuyết Lãng.
Và người cưỡi trên lưng Tuyết Lãng, là Lục Chiêu Hành.
Hắn nhảy xuống ngựa, tay cầm cung trăng khắc hoa, mũi tên nhắm thẳng về phía hai người, đầu ngón tay dùng sức kéo căng dây cung, trông giống hệt vầng trăng bán nguyệt.
Triệu Thuấn thấy vậy, vội vàng co rúm sau lưng Giang Túy Miên, mũi tên sắc bén đang nhắm vào đầu hắn.
“Lục Chiêu Hành, có bản lĩnh thì ngươi bắn chết ta đi, xem tên của ngươi nhanh, hay kiếm của ta nhanh!”
Nói xong, thanh kiếm trong tay Triệu Thuấn dùng sức nâng lên, Giang Túy Miên đột nhiên cảm thấy cổ nóng ran, cơn đau nhói truyền đến, máu từ cổ trắng mảnh mai chậm rãi chảy xuống.
Đôi mắt Lục Chiêu Hành u ám đáng sợ, dây cung kéo căng hơn nữa, tiếng gió rít xé qua mặt đất, hắn bỗng thấy rõ vết máu đó.
Gần như trong tích tắc, hắn buông dây cung.
“Ngươi dám động vào nàng, ta sẽ khiến cả họ nhà Triệu các ngươi sống không bằng chết.”
Triệu Thuấn cười ha hả, trong giọng nói mang theo sự điên cuồng vô nghĩa: “Ngươi là quan tâm nàng ta, hay quan tâm đứa nghiệt chủng trong bụng nàng ta? Nếu hôm nay ta bình an vô sự thì thôi, nếu ta có bất kỳ sơ xuất nào, người trong lòng ngươi cũng sẽ chết cả hai mạng, thế nào ta cũng không thiệt, Thái tử điện hạ, ngài cân nhắc kỹ đi.”
Lúc này Triệu Thuấn đã đến đường cùng, theo lý thì Triệu Đường hôm nay phải về được kinh thành, chỉ cần hắn có thể trụ đến khi con trai dẫn quân về, tất cả vẫn còn có thể xoay chuyển.
“Ngươi muốn thế nào?” Lục Chiêu Hành ném cung sang một bên.
Triệu Thuấn nói: “Bảo tất cả mọi người lùi lại! Bỏ vũ khí xuống! Ta muốn một con ngựa, sau đó thả ta ra khỏi thành.”
Lâm Phong bên cạnh quan sát xung quanh một lượt, không biết nói gì đó bên tai Lục Chiêu Hành.
Lục Chiêu Hành lạnh lùng nói: “Được, ta cho ngươi ngựa, nhưng ngươi phải thả người trước.”
Triệu Thuấn kéo Giang Túy Miên lùi về sau, cho đến khi lưng dựa vào một bức tường cung điện cao lớn, hắn mới nhổ nước bọt: “Mẹ kiếp, ngươi dám giở trò, ta lập tức cho nàng ta đi gặp Diêm Vương! Lục Chiêu Hành, đừng nghĩ đến việc giở trò lén lút sau lưng, ngươi muốn cho người ám sát ta, những trò này đều là ta chơi còn thừa! Ta muốn an toàn ra khỏi thành rồi mới thả người, nếu không ngươi cứ đợi mà thu xác nàng!”
Lục Chiêu Hành đưa mắt ra hiệu cho Lâm Phong, Lâm Phong liền gật đầu, thật sự cho người dắt một con ngựa đến.
Lục Chiêu Hành chằm chằm nhìn thanh kiếm đang kề ngang cổ Giang Túy Miên, chỉ cần thanh kiếm đó dám đâm sâu thêm một tấc, hắn nhất định sẽ băm vằm tên chó chết này thành tro bụi.
Triệu Thuấn dường như cũng biết lúc này Giang Túy Miên mới là bùa hộ mệnh duy nhất của hắn, nên không dám thật sự giết nàng.
“Thân thể nàng không tiện cưỡi ngựa,” Lục Chiêu Hành đột nhiên tiến lên nửa bước, “hay thế này, ta đổi với nàng, ngươi bắt ta làm con tin, thả nàng ra.”
Trong mắt Giang Túy Miên phủ một lớp sương mỏng như núi xa, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt này khiến Lục Chiêu Hành đau như dao cắt.
“Ngươi thả nàng ra, ta tự mình đưa ngươi ra khỏi thành.” Lục Chiêu Hành lại tiến lên nửa bước.
Ai ngờ Triệu Thuấn lại lập tức từ chối: “Ta không biết ngươi lại muốn giở trò gì, nhưng thả nàng ra, không thể!”
Dù ban đầu Triệu Thuấn chỉ thử xem Giang Túy Miên có bao nhiêu trọng lượng trong lòng Lục Chiêu Hành, chỉ trong chốc lát đã thử ra được.
Lục Chiêu Hành coi nàng còn quan trọng hơn cả mạng sống.
“Còn điều kiện gì cứ nói ra,” Lục Chiêu Hành nói, “miễn là ta làm được, tuyệt đối không từ chối.”
Triệu Thuấn lộ ra đôi mắt, ánh mắt độc ác nhìn qua.
“Được, chỉ cần ngươi chịu tự đâm mình một đao, đợi khi ngươi bị thương đủ nặng không còn sức phản kháng, ta có thể cân nhắc dùng ngươi làm…”
Lời chưa dứt, Triệu Thuấn đã thấy Lục Chiêu Hành ở đằng xa thuận tay lấy thanh kiếm từ tay thị vệ bên cạnh, đôi mắt phượng lạnh lẽo không chớp mắt nhìn về phía này, thanh kiếm trong tay xoay chuyển, không chút do dự đâm mạnh vào bụng mình.
Mũi kiếm sắc bén xé rách cẩm bào, đâm xuyên da thịt, chôn sâu vào huyết nhục, máu tươi gần như lập tức tràn ngập cả lưỡi kiếm, rồi theo cán kiếm nhỏ giọt, nhỏ giọt, rơi xuống đất.
Lục Chiêu Hành khí huyết dâng trào, cổ họng trào lên vị tanh ngọt, khóe môi rỉ ra vài vệt máu, tay buông kiếm rơi, thanh kiếm đẫm máu đỏ tươi rơi xuống đất theo tiếng động.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, đưa tay lau vết máu bên môi: “Đủ chưa?”
Triệu Thuấn hiển nhiên không ngờ hắn sẽ làm như vậy, há hốc mồm một lúc không phản ứng được: “Ngươi, ngươi…”
Thật là một tên điên.
Lâm Phong định tiến lên đỡ hắn, Lục Chiêu Hành chỉ liếc nhìn hắn một cái, Lâm Phong liền hiểu ý của hắn, thừa lúc mọi người đều chú ý vào Lục Chiêu Hành, hắn lặng lẽ rút lui.
Lục Chiêu Hành lại nói với Triệu Thuấn: “Bây giờ ngươi có thể lấy ta làm con tin, vậy thì thả nàng ra.”
Có thể trực tiếp nắm giữ Lục Chiêu Hành trong tay tự nhiên là chắc chắn hơn, hơn nữa Triệu Thuấn cũng thấy nhát kiếm vừa rồi quả thật đã thương tổn đủ nặng: “Ngươi một mình đi tới đây, không ai được theo.”
Lục Chiêu Hành che vết thương hổng trên bụng, máu tươi vẫn chưa ngừng chảy, đang theo kẽ tay hắn tranh nhau trào ra, đáng tiếc cẩm bào đen kim dù bị máu thấm ướt cũng không nhìn ra được.
Khi còn cách hai người vài bước, Triệu Thuấn động tác cực nhanh thu kiếm lại, dùng sức đẩy mạnh sau lưng Giang Túy Miên, sau đó quay tay đặt kiếm vào cổ Lục Chiêu Hành.
Giang Túy Miên được Lâm Phong vội vàng chạy đến đỡ vững, nhưng nàng quay người nhìn về phía Lục Chiêu Hành, đôi mắt đẫm lệ trong vắt, cổ họng không ngừng phát ra tiếng nức nở.
Nàng muốn Lục Chiêu Hành quay lại nhưng nàng không muốn nhìn hắn một mình liều lĩnh.
Lục Chiêu Hành lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt trầm lắng, dịu dàng khác thường, chỉ có thể chứa đựng bóng hình một mình nàng.
Hắn khẽ cong môi với nàng, mỉm cười an ủi.
Như thể đang nói đừng sợ, nàng không sao là tốt rồi.
Sau khi mũi kiếm kề vào cổ Lục Chiêu Hành, Triệu Thuấn thầm nghiến răng, hắn muốn không để ý gì mà giết người ngay, nhưng làm vậy thì công sức trước đây cũng uổng phí.
“Sau khi ra khỏi thành, còn sống được hay không thì xem số phận của ngươi,” Triệu Thuấn nói, “Nếu không phải ngươi bức ép, ta sao lại đến nước này? Lục Chiêu Hành, tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy.”
“Dù ngươi hôm nay thành công, cũng là việc mưu phản, danh không chính thì ngôn không thuận,” Lục Chiêu Hành nói, “Cho nên ngươi giả ý cấu kết với tử tù trong ngục, đã từng nghĩ đến việc cũng là tự chuốc lấy chưa?”
Sau khi Lục Chiêu Dịch bị ném vào địa lao, Triệu Thuấn vẫn còn liên lạc với hắn, đặc biệt là mấy ngày gần đây liên lạc càng thêm mật thiết, Triệu Thuấn có lẽ muốn mượn danh nghĩa của Lục Chiêu Dịch để khởi binh mưu phản, sau khi thành công sẽ cứu Lục Chiêu Dịch ra khỏi ngục, sau này lại tìm cớ khác để giết hắn, như vậy việc mưu phản này sẽ danh chính ngôn thuận.
Chỉ là Triệu Thuấn không ngờ, Lục Chiêu Hành ngay cả ý đồ này của hắn cũng đã điều tra ra.
“Ngươi bất quá chỉ muốn nhiễu loạn tầm mắt của ta, nói nhiều vô ích, ta đã không còn đường lui,” Triệu Thuấn nói, “Ngươi vẫn nên cất đi những thủ đoạn vô dụng đó, ngoan ngoãn đưa ta ra khỏi thành, rồi quỳ xuống cầu xin ta đại phát từ bi tha cho ngươi một mạng, ta có lẽ sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng hơn.”
Con ngựa đã được một binh lính dắt đến trước mặt hai người.
Triệu Thuấn nhìn ngó xung quanh, thấy trên tường thành cung điện không xa có vài thủ hạ của mình, bọn chúng cũng đang chuẩn bị xông lên hộ tống Triệu Thuấn rời khỏi kinh thành.
Lục Chiêu Hành nhìn ra ý đồ của mấy người đó trước Triệu Thuấn, hắn ra hiệu cho Lâm Phong, Lâm Phong gật đầu báo hiệu.
Trong nháy mắt, mấy người trên tường thành phi thân xuống, nhảy vào vòng vây, tốc độ cực nhanh chém giết mấy tinh binh rồi bảo vệ bên cạnh Triệu Thuấn.
Triệu Thuấn trong lòng mừng rỡ khôn xiết, tự thấy phần thắng lại tăng thêm mấy phần.
“Tướng quân, Phó tướng đã dẫn quân đến ngoài thành rồi, chỉ còn một khắc nữa, nhất định có thể xông vào cửa cung, bắt hết bọn phản tặc này.” Một binh lính báo cáo.
Triệu Thuấn vừa nghe, vội nói: “Tốt, rất tốt, đến lúc đó các ngươi vì bảo vệ có công, nhất định sẽ luận công ban thưởng từng người, ai cũng có phần!”
Mấy người lập tức sinh lòng mơ tưởng, nhiệt huyết chiến đấu dâng cao.
“Tướng quân, vậy chúng ta bây giờ hộ tống ngài ra khỏi thành trước, hội hợp với Phó tướng!”
Nói xong, một người dắt ngựa lại, Triệu Thuấn liền tạm giao thanh kiếm trong tay cho binh lính bên cạnh, sau đó lật người lên ngựa.
Lục Chiêu Hành đã bị họ nắm trong tay, họ còn sợ gì đám tiểu binh này nữa, có Thái tử ở đây, ai dám động thủ?
Đợi Triệu Thuấn ngồi vững trên lưng ngựa, Lục Chiêu Hành nắm đúng thời cơ, đột nhiên từ trong tay áo rút ra một cây trâm bạc, tốc độ cực nhanh vung tay về sau đâm mạnh vào nhãn cầu tên lính kia.
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, thanh kiếm kề vào cổ họng hắn đã rơi khỏi tay.
Lục Chiêu Hành vừa hay đón lấy thanh kiếm, lòng bàn tay thầm vận khí, múa vài đường kiếm đẹp mắt trong tay, chỉ trong nháy mắt đã chém ngã mấy người trước mặt.
Triệu Thuấn còn chưa kịp nhìn rõ tình thế, Lâm Phong đã cất tiếng ra lệnh: “Bắn tên!”
Không biết từ đâu bay đến mấy mũi tên kèm theo tiếng gió “vù vù”, biến mấy người còn lại thành con nhím sống.
Trong khoảnh khắc tình thế xoay chuyển, Triệu Thuấn vừa rồi còn đắc ý giờ đây đã cô lập không nơi nương tựa, hắn nhìn Lục Chiêu Hành sắc mặt trắng bệch như giấy, biết hắn cưỡng ép vận khí có lẽ đã đến mức cùng, liền lập tức kẹp chặt lưng ngựa, cúi người sát lưng ngựa trực tiếp xông ra.
Nhìn Triệu Thuấn đã cưỡi ngựa chạy xa, Lâm Phong đang định ra lệnh bắn tên lần nữa, nhưng bị Lục Chiêu Hành giơ tay ngăn lại.
Hắn cầm lấy cung trăng khắc hoa kia, kéo căng dây cung, nhắm vào người trên lưng ngựa.
Buông tay, mũi tên xé gió bay đi, thẳng về phía bóng lưng đó.
“Bịch” một tiếng, người trên lưng ngựa bị một mũi tên xuyên thấu xương bả vai, ngã từ trên ngựa xuống.
Mấy binh lính vội vàng tiến lên, khiêng Triệu Thuấn trở lại trước mặt Lục Chiêu Hành.
Triệu Thuấn mặt như đất, hắn gió táp mưa sa một đời, chưa bao giờ có bộ dạng thảm hại như vậy.
Nhưng hắn vẫn không chịu cúi đầu, dù nằm trong vũng máu, vẫn giữ vẻ kiêu ngạo không chịu khuất phục: “Các ngươi đợi đấy, các ngươi đều đợi đấy! Con trai ta sắp dẫn quân bao vây hoàng cung, họ Triệu ta mới là kẻ cao cao tại thượng, quyền lực hoàng gia đáng lẽ phải thuộc về họ Triệu ta!”
Lục Chiêu Hành đứng bên cạnh hắn từ trên cao nhìn xuống, cúi mắt nhìn hắn như đang nhìn loài giòi bọ.
“Triệu tướng quân vừa rồi nói, muốn bản cung quỳ xuống cầu xin,” hắn lạnh lùng nói, “Đáng tiếc, bản cung chỉ sẽ lột da rút gân ngươi, ném cho chó ăn, còn về phần Triệu Đường, hắn có công bình định phản loạn, đáng được thưởng.”
Triệu Thuấn vùng vẫy bò dậy từ dưới đất, hung dữ túm lấy áo choàng của Lục Chiêu Hành: “Ngươi nói rõ xem, bình định phản loạn là sao? Con ta đâu? Đường nhi đâu?!”
Ngoài cửa cung lại ùa vào một đội quân lớn hàng ngũ chỉnh tề, kim khôi giáp trụ, rõ ràng là quân đội Tây Bắc.
Và Triệu Đường đi đầu, khí thế hiên ngang, nhưng giữa đôi mày lại nhíu chặt nỗi sầu đau.
Bạch Cánh Sinh và Dương Nguyệt Anh cũng ở trong đội ngũ.
Thấy Giang Túy Miên, Bạch Cánh Sinh vội chạy đến chỗ nàng, thấy nàng mặt mũi thân thể đầy máu, cổ cũng có vết kiếm đang rỉ máu, Bạch Cánh Sinh suýt bị nàng dọa chết khiếp, may là phát hiện nàng không có thương tích gì lớn.
Dương Nguyệt Anh tay xách một túi vải, bên trong không biết đựng thứ gì, tròn lăn lăn, đi một đường nhỏ máu một đường.
Nàng cùng Triệu Đường đứng trước mặt Triệu Thuấn, Triệu Thuấn trợn tròn mắt, đã hiểu ra tất cả.
Năm vạn tinh binh đó quả thật là Lục Chiêu Hành đã sớm chuẩn bị sẵn ở ngoài thành, hắn sớm đoán được Triệu Thuấn có thể sẽ có ý đồ mưu phản, khi gửi thánh chỉ cho Triệu Thuấn, cũng đồng thời sai người mang một phong mật thư đến Mạc Thành ở Tây Bắc trao cho Triệu Đường.
Triệu Đường dẫn quân ngày đêm gấp rút chạy về kinh thành, cuối cùng đã dẹp yên bạo động khắp thành, bình định phản loạn của họ Triệu.
Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đại nghĩa diệt thân.
Khi Triệu Thuấn chỉ vào mũi Triệu Đường, vẫn còn mong muốn làn hắn hồi tâm chuyển ý, Dương Nguyệt Anh tiến lên nửa bước, mặt không biểu cảm mở túi vải trong tay ra, đổ thứ bên trong xuống đất.
Một cái đầu tròn lẳn lăn lóc vài vòng trên mặt đất, rồi dừng lại ngay trước mặt Triệu Thuấn.
Đó là một cái đầu mới bị chặt xuống, sắc mặt đau đớn dữ tợn, đôi mắt chưa kịp khép lại vẫn đầy vẻ thống khổ và oán hận, như thể không ngờ rằng kẻ giết mình cuối cùng lại chính là người đứng trước mặt.
Trong lòng Dương Nguyệt Anh, sự thỏa mãn vì báo thù đã tích tụ lâu ngày, giờ đây cuối cùng có thể lộ ra chút ít.
“Có phải ngươi muốn tìm hắn không?” Dương Nguyệt Anh khẽ nói, “Đáng tiếc hắn đã chết, là ta tự tay giết hắn.”
Triệu Thuấn tức giận đến mức mắt gần như vỡ ra, cái đầu đó không ai khác chính là của Lục Chiêu Dịch.
Dương Nguyệt Anh đã trở nên tê liệt, sau khi ném đầu xuống đất, nàng không còn chút lưu luyến nào mà quay người đi, tiến đến bên cạnh Giang Túy Miên.
“A Miên,” Dương Nguyệt Anh nói, “Ta đã tự tay báo thù cho phụ mẫu, hắn chết rồi, là ta giết hắn, ta nhìn thấy hắn tắt thở trước mặt ta, sau đó ta cắt đầu hắn xuống, ta đã nói qua, sẽ dùng máu của hắn để tế phụ mẫu…”
Giang Túy Miên ôm lấy nàng, khuôn mặt đã đầy vết lệ.
Ngày xưa, A Anh vốn là người nhút nhát như thế, hôm nay lần đầu tiên giết người, chỉ muốn dùng cách bi thương này để an ủi linh hồn phụ mẫu nơi chín suối.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng Dương Nguyệt Anh đang run rẩy, nghẹn ngào nói: “Được, khi xong hết việc ở đây, chúng ta sẽ cùng về thắp hương cho thúc phụ thẩm thẩm, họ sẽ nhìn thấy mà.”
Mọi chuyện đã yên ổn, Triệu Thuấn bị mấy người áp chế xuống.
Triệu Đường chỉ đứng từ xa nhìn Giang Túy Miên, lúc này hắn không còn chút mặt mũi nào để đến gần nàng, sau một ánh mắt sâu nặng, hắn dẫn quân rời khỏi hoàng cung.
Lâm Phong cũng bắt đầu ra lệnh dọn dẹp hiện trường, hắn thấy Lục Chiêu Hành sắc mặt tái nhợt, đang định mở miệng khuyên bảo nhưng nhìn thấy Giang Túy Miên đã bước đến, hắn lập tức yên tâm.
Chủ tử không nghe lời ai nhưng lời của Giang cô nương nhất định sẽ nghe.
Giang Túy Miên mặt đầy nước mắt, khi nhìn thấy tay Lục Chiêu Hành đang áp vào bụng đầy máu, nước mắt lại bắt đầu trào ra không kiểm soát được.
Bạch Cánh Sinh thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ không ổn: “Mau gọi người! Nhanh chóng tìm một chiếc kiệu mềm, đưa thái tử đến thái y viện!”
Giang Túy Miên từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, sợ sẽ làm hắn đau, nàng chỉ dám nhẹ nhàng đặt lên vết thương của hắn, hai tay thay nhau áp vào bụng hắn để cầm máu.
Nàng nhìn hắn với đôi mắt mờ sương, trong mắt đầy lo lắng và sợ hãi, giọng nghẹn lại, nhẹ nhàng nói, giọng mũi nặng nề: “Sao ngài lại ngốc như vậy, sao lại ngốc như thế, đồ ngốc, kẻ ngốc, ngốc nhất chính là ngài…”
Không phải ngài luôn luôn nắm quyền trong tay, có thể điều khiển mọi người, mọi chuyện trong lòng bàn tay sao?
Không phải là ngài lạnh lùng vô tình, không quan tâm đến sự sống chết của người khác sao?
Không phải ngài luôn cao cao tại thượng, chỉ nhìn thấy quyền lực và địa vị, chỉ biết tranh giành quyền thế sao?
Sao lại ngu ngốc đến mức tự hại chính mình như vậy?
Lục Chiêu Hành vừa mới kiên trì cầm hơi, giờ đây bị ánh mắt đẫm lệ của nàng nhìn chăm chú, trái tim cũng như muốn tan chảy thành một vũng nước.
“Ừ, ta là người ngu ngốc nhất,” hắn dùng tay chưa dính máu, nâng lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên gương mặt nàng, “Sau này có thể mắng ta mỗi ngày, được không…”
Hắn vừa nói, thân thể như mất hết sức lực, dần dần đổ về phía Giang Túy Miên.
Giang Túy Miên mắt mở tròn, muốn đỡ lấy hắn nhưng thực sự không còn sức lực, chỉ đành theo hắn từ từ ngã xuống đất.
Lục Chiêu Hành sắc mặt mệt mỏi, chớp mắt cũng trở nên cực kỳ chậm chạp, hắn nắm chặt tay Giang Túy Miên, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
“Miên Miên, đừng khóc…”
“Đừng đi, được không…”
“Chỉ coi như, ở bên ta một lúc…”
Giang Túy Miên ôm hắn, suýt nữa không nói thành lời, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt hắn: “Được rồi, ta không đi, ta sẽ không đi đâu, Lục Chiêu Hành, ngài không được có chuyện gì, ngài nghe thấy không?”
Lục Chiêu Hành nhắm mắt lại, tất cả mọi thứ trước mắt như một giấc mơ đẹp.
“Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi… May mà nàng và đứa trẻ không sao…”
Giang Túy Miên nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng áp vào bụng mình.
“Đây cũng là con của ngài, ngài biết không? Lục Chiêu Hành, đây là con của ngài,” nàng sợ hắn không nghe thấy, liền thì thầm vào tai hắn, “Ta không bỏ nó đâu, vì ta muốn sinh đứa con của chúng ta, ngài hiểu ý ta không? Lục Chiêu Hành.”
Nhưng hắn vẫn nhắm chặt mắt, không có phản ứng.
Bạch Cánh Sinh sau nhiều năm quay lại Thái Y viện, mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Những đồng môn ở Thái Y viện dù chưa từng gặp ông, nhưng hầu hết đều nghe danh và rất kính trọng ông.
Lần này Bạch Cánh Sinh vâng chỉ đến chữa thương cho Thái tử, ông không khỏi cảm thán rằng, vị Thái tử này có lẽ chỉ khi hôn mê mới ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của thầy thuốc, mỗi ngày nằm yên trên giường không cử động, ngược lại còn thuận tiện cho vết thương lành.
Chỉ tội cho đồ đệ của ông, mang bụng bầu to mà hầu như ngày nào cũng đến Thái Y Viện thăm nom.
Hoàng Thượng cho phép Giang Túy Miên tự do ra vào cung, còn sai người đón nàng vào Đông Cung để tiện chăm sóc. Thanh Đồng và Dương Nguyệt Anh tự nhiên cũng đi cùng để tiện chăm sóc.
Lục Chiêu Hành chỉ cần chưa tỉnh lại, Giang Túy Miên ngày nào cũng không thể yên lòng.
Ngồi trong cung điện lộng lẫy, xung quanh là đám thái giám cung nữ hầu hạ, Thanh Đồng và Dương Nguyệt Anh suốt ngày tìm đồ chơi mới để giải khuây cho nàng, nhưng nàng chỉ cúi đầu, không có tâm trạng gì, mỗi ngày thức dậy việc đầu tiên là hỏi thăm tình hình từ Thái Y viện, nhưng mỗi lần nhận được chỉ là câu trả lời giống nhau.
Thái Tử vẫn chưa tỉnh.
Giang Túy Miên hỏi Bạch Cánh Sinh nguyên nhân là gì, Bạch Cánh Sinh suy nghĩ một hồi lâu để tìm cách nói sao cho nàng yên tâm.
“Thực ra vết thương không ảnh hưởng đến chỗ quan trọng,” Bạch Cánh Sinh vừa sắp xếp dược liệu trong sân, vừa nói, “Chỉ là độc tố trong cơ thể hắn chưa được tẩy sạch hoàn toàn, sợ rằng sẽ để lại di chứng, nhưng lần này bị thương cũng có lợi, cứ ở yên trên giường bệnh, thật ra lại giúp ta có thể bồi dưỡng thể chất tốt hơn.”
Giang Túy Miên thấy Bạch Cánh Sinh cứ chăm chú bỏ thuốc vào trong rổ, liên tiếp bỏ vào mười mấy loại, nàng lấy một nhánh lên ngửi thử.
“Sư phụ, dùng nhiều như vậy có thật sự không sao không?”
Bạch Cánh Sinh cầm lấy nhánh thuốc từ tay nàng, đẩy nàng ra một bên: “Đi đi đi, sư phụ biết mà, con đang mang thai, những dược liệu này sau này con không được đụng vào, lát nữa sư phụ sẽ kê cho con đơn thuốc an thai.”
Thanh Đồng đỡ Giang Túy Miên ngồi xuống ghế dài một bên: “Tỷ, tỷ ngày nào cũng phải đến Thái Y viện, Đông Cung lại xa đây nhất, cho dù đi kiệu mềm cũng phải tốn không ít thời gian, hôm nay Nguyệt Anh tỷ còn nói, khi đo vòng eo của tỷ hình như còn nhỏ hơn trước đó một chút.”
Giang Túy Miên biết nàng muốn nói gì: “Thanh Đồng, ta rất lo cho hắn.”
Thanh Đồng gật đầu: “Muội hiểu rồi, tỷ, muội cũng lo cho sự an nguy của Thái Tử, dù sao sau này ngài ấy cũng là phu quân của tỷ, vậy muội cũng phải gọi hắn một tiếng “tỷ phu’ phải không?”
Bạch Cánh Sinh ở phía sau ho mạnh vài tiếng: “Ngươi gọi hắn là tỷ phu?”
Thanh Đồng nghi ngờ quay lại: “Có gì không được sao? Muội thấy bình thường đều gọi như vậy mà, tỷ là tỷ tỷ của muội, vậy Thái Tử cũng chính là tỷ phu của muội, đứa trẻ trong bụng tỷ cũng là cháu của muội, sau này muội cũng muốn mãi ở bên cạnh tỷ.”
Bạch Cánh Sinh nói: “Đó là nhà thường dân, còn ngươi thì không giống vậy, tỷ phu của ngươi sao có thể là người thường được? Hắn là Thái Tử, sau này sẽ kế vị, Hoàng Thượng chỉ riêng hậu cung của ngài cũng đã có ba nghìn mỹ nhân, chẳng lẽ mỗi thê muội đều phải chạy đến gọi Hoàng Thượng là tỷ phu sao? Hơn nữa, trong hoàng gia, tỷ muội cùng chung một phu quân cũng chẳng phải chuyện hiếm.”
Vừa dứt lời, cả tiểu viện bỗng im ắng không một tiếng động. Bạch Cánh Sinh nhận ra mình vừa nói ra một sự thật quá thẳng thắn, quay đầu nhìn hai cô nương bên cạnh, mặt mũi ai cũng không vui.
Ông vội vã nói: “Ý ta là các hoàng đế ngày xưa, Hoàng Thượng bây giờ hậu cung cũng không có ba nghìn mỹ nhân, tối đa chỉ mười mấy người…”
Hai cô nương sắc mặt càng thêm khó coi, Bạch Cánh Sinh lại nói: “Ý ta là Thái Tử chắc chắn sẽ không giống các bậc tổ tông, nhất định sẽ không thu nạp nhiều phi tần.”
Thanh Đồng đỡ Giang Túy Miên đứng dậy, hai người không nói lời nào, trông có vẻ tức giận, bước ra cửa viện.
Bạch Cánh Sinh vội vàng đuổi theo giải thích: “Không phải như vậy, không phải như vậy, ta nói sai rồi, nhất định sẽ không có phi tần nào khác…
Thanh Đồng quay đầu lại trừng mắt nhìn Bạch Canh Sinh: “Tỷ tỷ và tỷ phu nhất định là một đời một kiếp một đôi, Bạch sư phụ, người nói sai hoàn toàn rồi, làm tỷ tỷ không vui, đều tại người.”
Bạch Canh Sinh thở dài, nghĩ thầm đồ nhi gần đến kỳ sinh nở sao tính khí cũng càng ngày càng lớn, ông cũng chỉ nói ra thực trạng hậu cung qua các đời hoàng thất mà thôi.
Nếu muốn đế vương chuyên tình, chẳng bằng cầu đế vương chuyên sủng.
Làm người ta giận cũng không sao, đồ nhi sẽ không để bụng với ông, ngày mai sẽ quên ngay.
Chỉ là sau khi Thái tử tỉnh lại, e là phải dỗ người cho tốt.
Giang Túy Miên quay về tẩm điện, Dương Nguyệt Anh đang ôm chú thỏ con nhỏ xinh, chải lông cho nó, làm lông thỏ trắng như tuyết sáng bóng, con thỏ nhỏ như một chú lùn, sau khi vào Đông Cung, rõ ràng ngày càng mập mạp, phú quý hơn.
Dương Nguyệt Anh nhìn thấy nàng hôm nay về sớm như vậy, liền nhìn Thanh Đồng một cái.
Thanh Đồng nhún vai, lén lút báo tin xấu với Dương Nguyệt Anh, rồi nói: “Hôm nay tỷ chỉ nhìn qua giường bệnh của Thái Tử có hai lần, chưa kịp đốt một nén hương đã đi mất.”
Dương Nguyệt Anh khẽ hỏi: “Thế này thì sao?”
Nàng nắm tay Thanh Đồng, Thanh Đồng lắc đầu.
“Còn thế này?”
Nàng vuốt ve gương mặt Thanh Đồng, Thanh Đồng lại lắc đầu.
Tỷ tỷ không làm gì cả, Dương Nguyệt Anh kết luận: “Có vẻ là thật sự tức giận rồi.”
Bữa tối, Giang Túy Miên ăn rất ít, chỉ uống một bát cháo rồi nói là mệt, rất nhanh đã nằm xuống.
Hiện giờ bụng nàng đã lớn, nằm thẳng khiến ngực bị ép, cảm giác rất khó chịu, nên nàng luôn phải nằm nghiêng, và dùng chăn lót dưới bụng mới cảm thấy dễ chịu hơn. Ban đêm, việc lật người cũng không dễ dàng, thường xuyên phải thức dậy, giấc ngủ không được trọn vẹn.
Tuy nhiên, trong lúc vất vả như vậy, Giang Túy Miên lại nghĩ đến những lời của sư phụ hôm nay, nói rằng sau này Lục Chiêu Hành sẽ nạp tam cung lục viện phi tần, nàng càng khó ngủ hơn.
Nghĩ đến việc Lục Chiêu Hành sau này cũng sẽ ôm những người khác như ôm nàng, cũng sẽ nhẹ nhàng dỗ dành người khác như dỗ dành nàng, cũng sẽ không biết ngủ ở đâu trong những vòng tay mềm mại ấm áp của ai đó vào ban đêm, lòng nàng cảm thấy chua xót, khó chịu đến mức muốn khóc.
Trước đây nàng chưa từng nghĩ đến những chuyện này, cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Lòng thật sự chua xót vô cùng, Giang Túy Miên nhắm mắt lại, chuẩn bị trở mình.
Nàng trước tiên dùng chân quay người, rồi từ từ dịch chuyển trọng lượng cơ thể về phía ngoài, sau khi nằm xuống, nàng chuẩn bị kéo chăn ra, lót ở thắt lưng để cảm thấy thoải mái hơn.
Không ngờ chưa kịp kéo chăn, bỗng một thân hình ấm áp áp sát từ phía sau, đúng lúc đỡ lấy nửa thân mình đang lơ lửng, để nàng có thể đổ hết trọng lượng cơ thể lên người hắn.
Hai cánh tay ôm chặt lấy nàng, cả người nàng được kéo vào lòng, một bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, trong không khí đêm tối, mùi thuốc nồng nặc thoảng vào mũi, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy an tâm đến lạ.
Giang Túy Miên không cần quay lại cũng biết người phía sau là ai, phần chua xót trong lòng nàng một nửa chuyển thành uất ức, từng đợt lặng lẽ dâng lên, làm khóe mắt nàng cũng trở nên ươn ướt.
Lục Chiêu Hành khàn khàn, nhưng vô cùng âu yếm, hôn nhẹ lên tóc nàng.
“Miên Miên, ta nhớ nàng lắm.”
Trong cơn mê, trong giấc mộng, không lúc nào không nghĩ đến nàng.