Bạo Tiếu Sủng Phi: Gia Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ Vợ (Song Thế Sủng Phi)

Chương 18

Editor: Alex

"Vâng." Khúc Đàn Nhi bước đi nhẹ nhàng, tà váy chập chờn, đến một cái ghế bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống, hai tay đặt lên trên đầu, lại làm ra một bộ tiểu thư khuê các.

"Tìm Bản Vương có việc gì?" Mặc Liên Thành chậm rãi đứng lên, xoay người lại mà đối mặt với Khúc Đàn Nhi, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười như có như không.

"Vâng…" Khúc Đàn Nhi khẽ ngẩng đầu lên, vốn định đáp lời, thế nhưng lúc ánh mắt nhìn thấy Mặc Liên Thành cả người đều sửng sốt, hai mắt trừng lớn rồi híp lại. Nàng không nhìn lầm, cũng không phải gặp quỷ, quả thật là gương mặt khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi kia.

Mặc? Đúng a, nàng đúng là đầu heo mà, cái nam nhân cặn bã kia cũng nói hắn họ Mặc!

Mặc Liên Thành?!

Khúc Đàn Nhi tỏ ra bình tĩnh dời ánh mắt, sắc mặt không đổi, "Đàn Nhi đến đây, là muốn hỏi Vương Gia một chút xem liệu ngày mai có thời gian bồi Đàn Nhi trở về Khúc Phủ hay không."

"Có phải cảm thấy Bản Vương khá quen không?" Mặc Liên Thành bất thình lình hỏi, tránh đi vấn đề của nàng. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn khuôn mặt Khúc Đàn Nhi, vốn cũng không mong đợi nàng sẽ thét lên, xúc động mà chửi mắng nhưng cũng mong đợi nàng sẽ ngẩn người một lúc, hoặc là nói, sao lại có chút thất vọng? Không phẫn nộ cũng không trở mặt...

"Không quen. Đàn Nhi từ trước tới giờ không cùng nam tử xa lạ tiếp xúc." Nàng chính là kẻ trợn mắt nói dối đi.

"Thế nào, nhanh như vậy đã quên mất Bản Vương? Ta vốn cho rằng ngươi thấy Bản Vương, sẽ thật cao hứng, hóa ra lại không phải như vậy." Mặc Liên Thành mang theo tư thái cao quý cùng phong độ, bước chân vững vàng mà ưu nhã, từng bước từng bước tới gần Khúc Đàn Nhi, mà trong mắt phượng ẩn tình kia chứa chan ánh sáng nhu hòa, so với trăng sáng trên trời càng thêm mê người cuốn hút.

Khúc Đàn Nhi trầm mặc, trầm mặc là cách trả lời tốt nhất.

"Sao vậy, nàng nhìn thấy Bản Vương không cao hứng sao?" Tiếng Mặc Liên Thành như gió xuân nhẹ phẩy, pha thêm mấy phần mê hoặc.

"Vương Gia hiểu lầm, thiếp thân đương nhiên là cao hứng." Khúc Đàn Nhi ôn nhu cười một tiếng, rất phối hợp mà nói như hát cho hắn một đoạn, "Đàn Nhi trước kia vẫn luôn rất ngưỡng mộ Vương Gia, nghe nói Vương Gia lớn lên tuấn mỹ tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành, so cô nương đầu bảng trong Di Hương Viện còn đẹp hơn, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."

Nàng trầm trầm tinh tế nói, nói ra một đoạn tán thưởng nghe vô cùng ngưỡng mộ.

Chỉ là, lời này... Có gì đó quái lạ.

Đường đường là Vương Gia lại so cùng với người đầu bảng thanh lâu? Còn có, lấy một cái đại nam nhân như hắn so cùng một nữ nhân?

Mặc Liên Thành khóe miệng lơ đãng co rút, rồi lại vân đạm phong khinh, thản nhiên nói: "Xem ra, Bản Vương thật đúng là đánh giá thấp ngươi."

"Không biết lời Vương Gia có ý gì." Biết rõ ràng nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, đây tuyệt đối là một loại cảnh giới.

"Ngươi rất rõ ràng."

"Đàn Nhi không rõ."

"Giả ngu?"

"Đàn Nhi không dám, kính xin Vương Gia chỉ rõ."

"Không xưng Bản Vương làm tướng công, hay là tình nhân sao?" Mặc Liên Thành lời nói vừa phát ra, đối với lời nói đêm động phòng hoa chúc ngày nào đó của nàng rất có ấn tượng. Hắn đương nhiên biết rõ đêm hôm đó nàng cố ý. Cảm giác bị ghét bỏ thật không tốt chút nào, điều này vẫn luôn một mực khiến hắn canh cánh trong lòng.

"Vương Gia không thích sao? Vậy thì để Đàn Nhi gọi là phu quân đi." Khúc Đàn Nhi cố ý nói. Cách xưng hô tướng công này cũng khá quen thuộc người đọc sách, là cách xưng hô của thê tử với trượng phu. Mà hắn đường đường là Vương Gia vô cùng tôn quý! Gọi là tướng công, không thể nghi là hạ thấp thân phận của hắn, vậy thì cũng nên gọi một tiếng phu quân đi... Đúng không?

"Được." Mặc Liên Thành cũng tỏ thái độ không quan trọng lắm.

"Ồ, vậy Vương Gia ngày mai có rảnh hay không, có thể..."

"Có việc?" Mặc Liên Thành tựa như là cố ý hỏi, nhất định phải tại lúc này cắt ngang lời của nàng.

"Có, là… "

"Ồ?" Không biết hữu ý hay vô ý, hắn luôn luôn có thể chọn thời điểm lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment