Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát

Chương 40


Sau khi đã viếng xong, cả bốn người cùng đi về. Bảo Trâm mới hỏi ông Ân.

- Bác Ân à! Vừa rồi bác tới đây trước vậy bác có thấy ông bác của cháu không ạ?

Ông Ân ngập ngừng đáp.

- À...à... ba... á... bác không để ý lắm!

Bảo Trâm tiếc nuối.

- Vậy thì thật tiếc. Không biết ông ta trông thế nào nhỉ?

Trí Bảo lại gần hỏi.

- Em muốn biết mặt ông ta lắm à?

Cô đáp.

- Không! Chỉ muốn biết ông ta thân thể có còn nguyên vẹn không thôi! Chỉ hi vọng ông ta bị cụt ta hay cụt chân thì càng tốt.

Ông Ân nghe xong mà muốn vấp té, cũng may được Trí Bảo đỡ lại kịp. Ông khóc không ra nước mắt a. Khổ quá mà! Trí Bảo vỗ vỗ vai ông như để an ủi. Mẹ cô liền nói.

- Trâm! Đừng nói hỗn con. Dù sao đó cũng là bác con, với con cũng là máu mủ ruột rà. Dù con không muốn cũng không thể thay đổi sự thật này đâu.

Cô nhún nhún vai đáp.

- Dạ! Con biết rồi! Con xin lỗi mẹ! Sau này con không nói ông ta như vậy nữa. Chỉ cầu mong ông ta sống lâu trăm tuổi không bệnh tật nhưng mà bị toàn bộ người thân xa lánh, vợ không nhìn, con không nhận. Cô đơn suốt đời, chết không ai đưa ma!

Mẹ cô vỗ trán thở dài, bó tay với cô luôn rồi. Bà từ tốn nói.


- Thôi nào con. Ở đây còn có Bác Ân và Trí Bảo con không sợ bị chê cười sao? Nói mẹ không biết dạy con nữa!

Ông Ân lúc này mới ôn hòa lên tiếng.

- Cô đừng trách con bé! Nó thẳng tính mà! Không ai cười đâu. Mà có lẽ con bé nói cũng có lý. Người như vậy cũng đáng bị vợ không nhìn, con không nhận, cô đơn suốt đời đi!

Bảo Trâm đột nhiên nhìn ông hỏi.

- À mà Bác Ân à! Tại sao bác không có vợ con, mà phải sống một mình vậy?

Ông Ân cười cười thở dài đáp.

- Bởi vì năm xưa bác đã phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Cho nên bây giờ dù có đứng ở cạnh vợ con, cũng không còn mặt mũi nào mà dám nhìn nhận.

Cô gật đầu.

- Ồ... vậy là bác cũng đã từng có vợ con?

Ông lại lắc đầu nói.

- Cũng không hẳn là vợ của bác, nhưng con thì đúng là con của bác. Nhưng mà họ cũng không nhận ra bác. Thậm chí cả mẹ của nó cũng không biết đứa con đó chính là của bác.

Bảo Trâm chấm hỏi đầy đầu, ngơ ngác nhìn ông. "Thế là thế nào nhỉ? Vậy là sao?" Cả bà Lệ cũng không hiểu ông đang nói gì luôn. Gì mà vợ thì không phải vợ, con thì đúng. Rồi sao lại không nhận ra. Còn mẹ lại không biết đứa con đó là con của ông. Thật khó hiểu quá.

Thấy vẽ mặt ngơ ngác của hai mẹ con. Ông Ân cười nói.

- Khó hiểu lắm phải không? Vậy thì không cần hiểu làm gì? Có những chuyện hiểu rồi sẽ vô cùng đau lòng thôi. Thà không hiểu thì có thể vui vẽ mà sống hạnh phúc.


Nói rồi ông lại tiếp tục dẫn đầu đi ra ngoài. Ra khỏi nghĩa trang, ông bèn mời cả ba người cùng đi ăn trưa. Ông biết một nhà hàng mới mở rất đặc biệt. Tất cả nhân viên trong đó từ quản lý đến bảo vệ đều là những người khuyết tật câm và điếc thôi. Nhưng họ lại phục vụ rất nhiệt tình và món ăn cũng rất ngon. Hai mẹ con Bảo Trâm cũng vô cùng tò mò lập tức cùng ông đến đó.

Đến nơi, vừa bước vào đã có người phục vụ ân cần, cuối chào họ rồi dẫn họ đến một cái bàn trống, đưa thực đơn cho họ chọn món ăn. Chọn xong, cho đến khi dọn lên đều không có một tiếng nói nào. Chỉ có nụ cười và cử chỉ cuối chào, cùng những dấu hiệu bằng tay mà những nhân viên trong đó trao đổi với nhau. Bảo Trâm vô cùng kinh ngạc. Buột miệng hỏi.

- Ở đâu ra nhiều người khuyết tật thế này? Họ làm sao mà sống đây?

Ông Ân cười nói.

- Nghe nói họ đều ra từ cô nhi viện khuyết tật câm điếc, do võ sư Câm lúc còn sống mở ra. Nghe nói ông ấy mới qua đời năm ngoái, toàn bộ sản nghiệp kể cả cô nhi viện đều được giao lại cho đệ tử thân truyền của mình. Nhà hàng này cũng do vị đệ tử đó mở ra nhằm giúp những cô nhi trưởng thành đó có công ăn việc làm.

Bảo Trâm mắt tỏa sáng.

- Oa... võ sư Câm hả? Cháu có nghe nói nha! Là một người rất lợi hại. Nếu là đệ tử thân truyền chắc cũng là người khuyết tật như ông luôn nhỉ? Thật hi vọng có thể gặp mặt một lần, con người tài giỏi đó.

Trí Bảo ngồi cạnh bên nói thầm trong lòng. "Người đó đang ngồi cạnh em đây này!" Đột nhiên có hai giọng nói vang lên một lượt.

- Bảo Trâm muốn gặp mặt ai vậy?

Nhìn lên thì thấy Chương Dương và Ngọc Hải đang đi tới bàn họ. Hai người chào ông Ân, mẹ Bảo Trâm, rồi cũng cùng ngồi xuống. Phục vụ lại hỏi thì Chương Dương ra dấu gì đó, phục vụ gật gật đầu rồi cuối chào bỏ đi. Bảo Trâm lại kinh ngạc.

- Anh cũng biết ngôn ngữ bằng tay à?

Chương Dương cười đáp.

- Biết chút chút thôi. Biết rành nhất phải là Trí Bảo.

Cô lại ngạc nhiên nhìn Trí Bảo.


- Anh cũng biết à?

Trí Bảo sờ sờ mũi chưa kịp trả lời thì Chương Dương đã nói.

- Nó theo võ sư Câm học võ từ lúc ba tuổi. Làm sao mà không rành ngôn ngữ bằng tay cho được. Anh cũng là do nó dạy mà.

Bảo Trâm lại càng kinh ngạc hơn, nhìn Trí Bảo nói.

- Hả? Trí Bảo cũng là đệ tử của võ sư Câm à? Mà còn theo học từ lúc ba tuổi nữa? Ồ... thảo nào lại lợi hại như vậy? Vậy anh cũng biết vị đệ tử thân truyền đã mở nhà hàng này à?

Trí Bảo lắc đầu cười đáp.

- Anh không biết. Đệ tử của sư phụ rất nhiều, đặc biệt là người khuyết tật. Nhưng chẳng ai gặp mặt ai cả. Cho nên ai là thân truyền anh cũng không biết. Anh chỉ là một học trò bình thường vòng ngoài thôi, nên càng không rõ.

Trí Bảo vội đổi đề tài hỏi hai người Chương Dương, Ngọc Hải.

- Hai anh cũng đến đây ăn trưa à?

Ngọc Hải gật đầu đáp.

- Ừ! Từ lúc nhà hàng này vừa khai trương anh đã đến đây ăn rồi. Sau đó mới rủ Chương Dương. Vậy là từ đó tụi anh cũng có thể xem là khách hàng thân thiết đấy. Không ngờ hôm nay đến lại gặp được mọi người.

Trí Bảo liền nói.

- Là Bác Ân dẫn mẹ con em tới đây cho biết.

Ông Ân cũng cười nói.

- Là Bác thấy nhà hàng này rất đặc biệt. Nên dẫn họ tới đây. Nào nào thức ăn lên tới rồi. Mau ăn đi!

Họ bắt đầu cầm đũa lên gắp thức ăn. Bảo Trâm và bà Lệ thì không cần phải động vì đều được bốn người đàn ông ân cần gắp bỏ vào chén. Đến khi tính tiền họ cũng dành nhau trả, kết quả cuối cùng quyết định là cả bốn người cùng nhau trả. Vậy là khỏi dành.

Mấy hôm sau, bà Lệ cũng như thường lệ đến nhà ông Ân ủi đồ cho ông, và nấu bửa cơm gia đình, cùng ông ăn chung và trò chuyện. Nhưng hôm nay, bà ủi đồ xong mang vào phòng ông cất vào tủ thì chợt thấy trên giường ngủ của ông có một album ảnh chụp hình trắng đen. Bà tò mò lại cầm lên lật nhìn xem, thì vô cùng kinh ngạc.


- Đây đều là những hình ảnh của ông bà nội Bảo Trâm khi còn trẻ mà?

Bà lại lật ra nhiều hình nữa, thì toàn bộ đều là hình chụp của gia đình họ. Có cả ảnh của bà trong đó nữa. Bà lại càng kinh ngạc hơn.

- Tại sao ông Ân lại có cuốn album này? Chẳng lẽ... Huỳnh Thiên Ân... Huỳnh Thiện Nhân...

Bà chợt buông tay làm rơi quyển album xuống đất. Cả người đều lạnh toát không còn chút máu.

- Là ông ta...

Bà cố gắng hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cố gắng vờ như không biết gì. Bà phải rời khỏi nơi đây ngay lập tức. Nhưng khi bà vừa quay mặt lại thì đã thấy ông Ân đang đứng ở cửa phòng nhìn bà. Ông chợt nhớ là tối hôm qua đem cuốn album ảnh ra xem, rồi để đầu giường quên cất. Sợ bà Lệ sẽ nhìn thấy nên vội chạy lên xem, ai ngờ vừa vào đã thấy bà làm rơi nó xuống đất, cả người đứng như trời trồng. Ông biết là cuối cùng bà đã nhận ra ông rồi. Ông không thể trốn tránh được nữa. Ông phải dũng cảm đối mặt với bà, nếu lần này không thể giữ bà lại được thì ông sẽ vĩnh viễn mất đi bà. Ông không muốn như vậy.

Ông Ân tiến lại gần bà Lệ, làm bà hoảng sợ lùi lại phía sau. Nhưng lại đụng vào chiếc giường nên theo đà ngồi xuống. Ông Ân xót xa khi thấy biểu hiện của bà, ông cố gắng gọi một tiếng.

- Lệ...

Tiếng lệ nghe sao nặng nề, đau xót quá. Mấy chục năm rồi, dù trong mơ ông cũng tha thiết muốn gọi tên bà nhưng sao hôm nay gọi ra lại nặng nề đến vậy. Bà không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn ông. Ông cố nén đau thương nói.

- Bao nhiêu năm rồi em vẫn còn trách tôi vì cuộc trò chuyện ngày hôm đó giữa tôi với mẹ sao?

Bà vẫn không nói. Nhưng ánh mắt đã biểu lộ tất cả những sự câm ghét mà bà dành cho ông. Ông chua xót cuối đầu nói.

- Tôi xin lỗi! Tôi thành thật xin lỗi em. Giá như lúc đó tôi dùng cái tâm để nhìn nhận một con người thì có lẽ sự việc đã không ra nông nỗi. Em hãy tha thứ cho tôi được không?

Ông vẫn cuối đầu, bà bèn hít một hơi thật sâu nói.

- Đã qua hết rồi! Người cũng đã không còn. Ông cũng đã thay đổi. Thôi thì từ nay chúng ta xem như chưa từng quen biết. Ông đi đường ông, tôi đi đường tôi. Chào ông!

Bà đứng dậy bỏ đi, nhưng ông đã vội nắm lấy cánh tay bà níu lại.

- Lệ! Đừng đi! Anh xin em! Chúng ta không thể xem như chưa từng biết được. Giữa chúng ta còn có Bảo Trâm, nó là...là cốt nhục của anh và em...

Bình Luận (0)
Comment