Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 100


"Mèo lớn?" Hamster nhỏ tò mò nhìn hồ ly cùng Cục Bột Trắng lăn thành một đoàn, không biết đây loại động vật gì.

Hamster nhỏ gặp qua đại bạch hổ, nhưng chưa thấy qua Liễu Hồ Ly bao giờ.

Lâm Hạ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nguyên hình của Liễu Thời Hoán, đôi mắt thiếu chút nữa dời không ra được.

Thân là bác sĩ thú y, thật muốn nghiên cứu hồ ly một chút.

Liễu Thời Hoán trước mắt hình thể giống như cáo lông đỏ thành niên, nhưng màu sắc trên người hắn đậm hơn, là màu hồng hoả.

Miệng cùng bụng là màu trắng, phía sau tai có màu đen, cái đuôi là màu trắng.

Không thể không nói rằng đôi mắt Liễu Thời Hoán thật sự quá xinh đẹp.

Chỉ dựa vào đôi mắt thì Lâm Hạ đã thể xác định con hồ ly là Liễu Thời Hoán.

Đôi mắt Liễu Thời Hoán rất có đặc biệt, tùy tiện liếc mắt một cái đều thực câu nhân.

"Ngao ô!" Ba ba, Thời Hoán ca ca là một con hồ ly xinh đẹp! Cục Bột Trắng kích động hướng Lâm Hạ nói, nhóc từ trong lòng Liễu Hồ Ly dò ra thân mình, lắc lắc bộ lông vì đùa nghịch mà lộn xộn của mình.

"Ba biết!" Lâm Hạ vẫn luôn nhìn Liễu Hồ Ly, từ lúc anh ra liền vẫn luôn chú ý đại bạch hổ nhà mình luôn không cao hứng, dùng cái đuôi thô dài đánh một chút vào cẳng chân Lâm Hạ.

Chỉ nhẹ nhàng, không dùng lực.

Đại bạch hổ đã có hành động ăn dấm rồi, Lâm Hạ cũng ngượng ngùng không dám quan sát tiếp.

Anh đem trái cây đặt lên trên bàn sau đó ngồi ở bên người đại bạch hổ.

Đại bạch hổ tâm tình sung sướng, dùng cái đuôi câu lấy Lâm Hạ, để Lâm Hạ dựa vào hắn.

Lâm Hạ dựa vào trên người đại bạch hổ, đại bạch hổ làm đệm lót dựa vào thực thoải mái.

Lâm Hạ lười biếng thả lỏng thân thể, một bàn tay giúp đại bạch hổ vuốt lông.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng cùng Liễu Hồ Ly truy đuổi nhau, Cục Bột Trắng chạy không lại với Liễu Hồ Ly, Liễu Hồ Ly liền cố ý thả chậm tốc độ.

Hắn đuổi theo Cục Bột Trắng thật sự gắt gao, khi chuẩn bị đuổi đến sát Cục Bột Trắng, lại cố ý không đuổi kịp, đem Cục Bột Trắng sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài.

"Ngao ô!" Lúc này Cục Bột Trắng chạy đến bên người Lâm Hạ cùng đại bạch hổ, chui vào khe hở giữa Lâm Hạ cùng đại bạch hổ, chỉ còn cái mông tròn vo đối diện với bên ngoài.

Liễu Hồ Ly đột nhiên dừng lại, nhưng vẫn muốn đi phía trước, gần như sắp đụng phải đại bạch hổ.

Ở lúc nghìn cân treo sợi tóc, đại bạch hổ chân sau vừa nhấc liền đem Liễu Hồ Ly đá ra ngoài.


Đại bạch hổ thu hồi chân, trong mắt chợt lóe qua quang mang giảo hoạt.

Hồ ly màu hồng hoả quỳ rạp trên mặt đất, ủy ủy khuất khuất mà nhìn Lâm Hạ.
Lâm Hạ biểu ca, mau quản đại bạch hổ nhà anh đi!
Lâm Hạ đau lòng Liễu Hồ Ly, đi qua đó đem hắn nâng dậy.

Liễu Thời Hoán khó được ở trước mặt người khác biến trở về nguyên hình, không nghĩ tới bị ông anh họ ý xấu đạp một phát, trong lòng ủy khuất đến muốn chết.

"Ô......" Liễu Hồ Ly cũng không phải ăn chay, hắn biết phải làm như thế nào đối phó đại bạch hổ.

Chỉ thấy hắn đến gần Lâm Hạ, phát ra thanh âm ủy khuất là hiểu.

"Đại bạch hổ thật sự quá xấu rồi." Ngày thường Liễu Thời Hoán không có toát ra vẻ yếu ớt, lúc này hắn ủy khuất mà kêu lên, Lâm Hạ đau lòng cực kỳ.

Nghĩ đến Liễu Thời Hoán có bệnh trầm cảm, Lâm Hạ nhịn không được trừng mắt nhìn đại bạch hổ một cái, không thể nhường Liễu Thời Hoán một chút sao!
"Ngao!" Bị Lâm Hạ trừng mắt nhìn đại bạch hổ cũng ủy khuất, Liễu Hồ Ly đang giả bộ đó, đừng bị hắn lừa!
Lâm Hạ nghe không hiểu đại bạch hổ nói, đại bạch hổ chỉ có thể đánh rớt hàm răng nuốt vào trong bụng.

"Ngao ô?" Thời Hoán ca ca? Cục Bột Trắng thấy Liễu Hồ Ly không có tới tìm mình, nhịn không được lắc lắc cái đuôi, nói cho Liễu Thời Hoán nhóc ở chỗ này.

Liễu Hồ Ly lập tức xoay người, móng vuốt vỗ vỗ lên mông Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" An An bị bắt được rồi! Cục Bột Trắng trong thanh âm lộ ra hưng phấn, nhóc chui ra ngoài, cọ cọ Liễu Hồ Ly.

"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca, đến lượt An An đuổi theo! Cục Bột Trắng cái đuôi vung lên, đánh vào trên bụng đại bạch hổ.

"Ngao!" Liễu Hồ Ly gật gật đầu, xoay người chạy, Cục Bột Trắng chờ hắn chạy một khoảng cách sau đó đuổi theo.

Thực mau, trong viện xuất hiện thân ảnh một trắng một đỏ truy đuổi nhau.

"Anh như thế nào không đi chơi cùng họ?" Lâm Hạ vỗ vỗ phía sau lưng đại bạch hổ, cười hỏi.

"Ngao!" Anh mới không chơi mấy trò ấu trĩ đó! Lâm Hạ nghe không hiểu đại bạch hổ nói, nhưng thấy được biểu tình ghét bỏ của hắn, cũng có thể đoán được ý tứ.

"Anh biết không, anh biến thành đại bạch hổ biểu tình so với lúc hình người phong phú hơn rất nhiều." Lâm Hạ cùng đại bạch hổ nằm đối diện, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lam của đại bạch hổ.

Đôi mắt đại bạch hổ có loại cảm giác biển rộng xanh thẳm cùng thâm thúy, nếu nhìn sâu vào giống như sẽ xuất hiện một dòng lốc xoáy, bá đạo đem người hút vào trong.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tình tố nảy sinh.

Ánh trắng mây đen che khuất lộ ra, ánh trăng mông lung lab toả khắp nơi, đem bầu trời đen tối thần bí vén lên.


Không khí vừa vặn tốt, đại bạch hổ biểu tình ngốc ngốc làm Lâm Hạ nhịn không được bật cười.

Lâm Hạ chủ động ghé sát vào đại bạch hổ, đại bạch hổ không tự chủ được nhắm hai mắt lại.

"Ngao!" Liễu Hồ Ly bỗng nhảy qua, từ trên người đại bạch hổ nhảy qua.

Cục Bột Trắng đuổi sát sau đó, nhưng nhóc không có nhảy qua được, mà là rơi xuống ở trên lưng đại bạch hổ.

"Ngao ô?" Cha ơi, người có đau không? Cục Bột Trắng nhanh chóng nhảy xuống dưới, dùng miệng thổi thổi phần lưng đại bạch hổ.

Ba ba nói, nơi nào đau thì thổi nơi đó, liền có thể đem đau đau thổi đi rồi.

"Ngao......" Cha không đau......!Đại bạch hổ tuyệt vọng mà kêu rên, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

"Ha ha ha......" Lâm Hạ nhịn không được cười rộ lên, quả nhiên thấy được ánh mắt u oán của đại bạch hổ.

"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca, An An chạy không nổi! Cục Bột Trắng thở hổn hển hướng Liễu Hồ Ly hô lên, Liễu Hồ Ly nghe xong vẫy vẫy cái đuôi trở lại bên người Cục Bột Trắng.

"Có muốn uống chút nước hay không?" Lâm Hạ hỏi Cục Bột Trắng cùng Liễu Hồ Ly, Cục Bột Trắng cùng Liễu Hồ Ly cùng nhau gật đầu.

"Hai người mới vừa vận động xong, không thể uống quá nhiều, hơn nữa phải chậm rãi uống." Lâm Hạ nghiêng về một bên vừa rót nước một bên dặn dò.

"Ngao ô!" An An đã biết! Cục Bột Trắng cắn ống hút, nghe lời chậm rãi uống nước.

Liễu Hồ Ly là người lơn, không cần Lâm Hạ nhắc nhở cũng sẽ biết.

Cục Bột Trắng uống xong nước, để Lâm Hạ đút trái cây cho mình ăn, dưa gang, quả quýt, quả táo đều muốn ăn.

"Ngao ô......" Cục Bột Trắng nhai táo dựa vào bụng đại bạch hổ, một móng vuốt vẫy vẫy gọi Liễu Hồ Ly đến cùng nhau dựa vào sô pha hiệu lão hổ.

Liễu Hồ Ly lắc lắc đầu, phần bụng của dị tộc là để lại cho người thân mật.

Khi còn nhỏ hắn còn có thể dựa vào đại bạch hổ, nhưng hiện tại bọn họ đều lớn, chỉ có bạn lữ cùng ấu tể có thể dựa.

Lâm Hạ cho Cục Bột Trắng ăn trái cây xong, lại đút cho đại bạch hổ trái cây.

Hamster nhỏ nhìn thực hâm mộ, dùng tăm xỉa răng xiên một khối dưa gang đưa cho Liễu Hồ Ly.

Liễu Hồ Ly sửng sốt một chút, mới nhớ tới tình huống của Hamster nhỏ.

Hamster nhỏ còn không biết hắn chính là Liễu Thời Hoán, cho rằng hắn chỉ là động vật bình thường.


Liễu Hồ Ly nhìn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh kia, không nghĩ làm hamster nhỏ thất vọng, liền mở ra miệng đem dưa gang ngậm đi.

"Đáng yêu......" Hamster nhỏ cảm thấy trái tim nhỏ của mình muốn manh hóa, Liễu Hồ Ly ăn trái cây hắn đua cho.

Hamster nhỏ lại xiên một miếng, bất quá ở lúc hắn suy xét muốn đút loại trái cây nào, Liễu Hồ Ly phát hiện ý đồ, nhanh chóng rời xa hamster nhỏ.

Hamster nhỏ vừa quay đầu lại, Liễu Hồ Ly đã không thấy tăm hơi, hamster nhỏ mất mát một hồi.

Bất quá thực mau lại nhắc lên tinh thần, bởi vì Lâm Hạ đề nghị chơi trò chơi.

"Ngao ô!" Ba ba, chúng ta chơi buông lụa đi! Cục Bột Trắng lúc xem phim hoạt hình thấy người khác chơi buông lụa, trong lòng liền ngứa.

"Cũng được." Buông lụa cách chơi rất đơn giản, rất thích hợp tình huống hiện tại của bọn họ.

Liễu Thời Hoán, Hamster nhỏ cùng đại bạch hổ không ý kiến, Lâm Hạ liền vào nhà kiếm một chiếc khăn dài.

Sau khi giới thiệu quy tắc trò chơi, mọi người quây thành một vòng tròn.

Cái vòng này có điểm lớn, bởi vì Cục Bột To biến thành một con hổ liền chiếm diện tích rất lớn.

"Ngao ô!" Mời mọi người ca hát! Trò chơi bắt đầu, Cục Bột Trắng xung phong nhận việc buông lụa, nhóc ngậm khăn tay dưới tiếng ca di chuyển xung quanh vòng tròn.

Chỉ có Lâm Hạ biết hát khúc 《 tay buông lụa 》, anh khi còn nhỏ ở viện mồ côi chơi đùa cùng bọn nhỏ.

Đại bạch hổ cùng Liễu Hồ Ly chưa từng chơi mấy trò kiểu này, cũng không có nhiều trẻ con để mà cùng nhau chơi, cho nên bọn họ chơi phần lớn là chơi mấy đồ chơi ích trí.

Cục Bột Trắng ở trong tiếng ca thang triệt dễ nghe của Lâm Hạ trung chuyển một vòng, thời điểm chuyển vòng thứ hai ra tay ném lụa về phía sau đại bạch hổ.

Đại bạch hổ còn chưa biết, thẳng đến khi Cục Bột Trắng đi đến đối diện mới thấy cái khăn tay Cục Bột Trắng ngậm trong miệng không thấy đâu nữa.

Đại bạch hổ quay đầu nhìn lại, phát hiện khăn tay ở phía sau hắn.

Nguyên lai là đặt ở phía sau, trách không được Lâm Hạ đột nhiên nở nụ cười.
Đại bạch hổ lập tức đứng dậy đuổi theo Cục Bột Trắng, đại bạch hổ sải bước chân lớn, Cục Bột Trắng căn bản chạy không lại với hắn.

Nhưng đại bạch hổ lại nhường Cục Bột Trắng, làm Cục Bột Trắng thành công chạy tới vị trí ngồi ban đầu của đại bạch hổ.

"Ngao ô!" An An thành công! Cục Bột Trắng ngửa đầu ưỡn ngực, tự hào tràn đầy.

"Bảo bảo thật lợi hại!" Lâm Hạ cười cười, khen Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Đó là nhờ cha! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, đặt mông ngồi trên vị trí của đại bạch hổ.

Đại bạch hổ ngậm khăn lụa Lâm Hạ đưa, ở trong tiếng ca chậm rãi đi xung quang.

Hắn cố ý đi rất chậm, mỗi một bước đi những người khác đều sẽ tim đập gia tốc.

Đại bạch hổ cứ như vậy chậm rãi từ từ vòng tới phía sau Lâm Hạ.


Lâm Hạ căng chặt thân thể, làm tốt chuẩn bị.

Đại bạch hổ ném khăn che đến trên đầu Lâm Hạ.

Chiếc khăn tay có màu đỏ rực, mặt trên còn có thêu hoa.

Nếu lại lớn thêm một chút, tựa như khăn voan đỏ.

Đại bạch hổ cũng đúng là bởi vì như vậy, mới ném khăn cái lên trên đầu Lâm Hạ.

Lâm Hạ phản ứng thực mau, ở thời điểm đại bạch hổ cất bước chạy, lập tức ôm lấy đùi hắn.

Đại bạch hổ còn không có kịp chạy, đã bị Lâm Hạ bắt được.

Những người khác xem đến trợn mắt há hốc mồm, này cũng quá nhanh đi?!
Kế tiếp vẫn là đại bạch hổ ngậm khăn tay lụa, lúc này đại bạch hổ không làm gì cố ý nữa, trực tiếp hướng phía sau Liễu Hồ Ly tuỳ ý ném, Liễu Hồ Ly phát hiện liền đuổi theo đại bạch hổ.

Liễu Hồ Ly rất nhanh, đại bạch hổ hình thể lại lớn, liền lúc Liễu Hồ Ly chuẩn bị đuổi theo đại bạch hổ, cho rằng sắp thành công thì đại bạch hổ đột nhiên rút nhỏ hình thể, vèo một chút nhảy vào vị trí của Liễu Hồ Ly.

"......" Đợt thao tác này thật lợi hại, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng không thể không phục.

Liễu Hồ Ly tức giận đến ngứa răng, chỉ có thể ngậm khăn tay lụa lên......!
Chơi mấy vòng, mỗi người đều ném khăn tay.

Xem thời gian cũng không còn sớm, vì thế kết thúc trò chơi nằm ngắm sao.

Lấy đại bạch hổ làm trung tâm, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng nương tựa nhau, Liễu Hồ Ly cùng Hamster nhỏ nằm ở bên ngoài, hết sức hài hòa.

Thẳng đến trời đêm ngày càng lạnh lẽo, mấy người Lâm Hạ mới trở về tắm rửa đi ngủ.

Liễu Hồ Ly cùng bọn họ nói tạm biệt, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng trở lại tiểu biệt thự bên cạnh.

Tắm rửa rửa mặt xong bò lên giường, chơi một đêm Cục Bột Trắng sớm tại lúc tắm đã ngủ rồi, ngủ đến đặc biệt trầm.

"Còn chưa ngủ à?" Đường Ân Lãng nhìn thấy Lâm Hạ đang lướt Taobao, nhịn không được hỏi.

"Sắp đến sinh nhật Tử Ngọc rồi, em muốn chọn cho hắn một phần quà." Lâm Hạ vẫn luôn lướt, nhưng không gặp gì muốn mua.

"Hắn thích cái gì?" Đường Ân Lãng bày mưu tính kế.

"Hắn thích ăn." Trải qua Đường Ân Lãng đề cử, Lâm Hạ lập tức nghĩ tới.

"Hay là em mua cho hắn đồ ăn vặt!"
Tìm tòi chọn đồ ăn vặt, giao diện lập tức nhảy ra rất nhiều thương phẩm.

Lâm Hạ đem doanh số ưu tiên đều thêm vài giỏ hàng, chờ ngày mai có rảnh sẽ cẩn thận nhìn xem.

Sau đó di động bị Đường Ân Lãng phóng tới địa phương khác, hai người nói ngủ ngon với nhau.......

Bình Luận (0)
Comment