Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 20


Mùa xuân còn chưa tới, có người đã tìm được hạnh phúc rồi.

Tưởng tượng đến chính mình vẫn chỉ có một mình, Lâm Hạ trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.

Tuy rằng cậu có Cục Bột Trắng, nhưng cậu còn chưa từng bàn chuyện yêu đương bao giờ, vẫn là đối với tình yêu ôm chút ảo tưởng.

Nhưng trước kia trải qua chuyện không tốt làm cậu đối tình yêu không dám có cái ý tưởng gì, người như cậu vậy còn có thể có được tình yêu tốt đẹp sao?
Nghĩ nghĩ, Lâm Hạ trong đầu hiện ra thân ảnh Đường Ân Lãng.

Một nam nhân trầm ổn đáng tin cậy, diện mạo cũng phù hợp với gu của cậu, tuy rằng tính tình đạm mạc, nhưng lại có tâm địa mềm mại.

Trọng điểm là, Cục Bột Trắng thực thích hắn.

Tuy rằng hai người chỉ ở chung một đoạn thời gian, nhưng Đường Ân Lãng làm mọi việc quan tâm chăm sóc khiến cậu thực hưởng thụ.

Nam nhân này tuy lời nói không nhiều lắm nhưng cẩn thận tỉ mỉ, khoảng cách cũng vừa vặn, không gần không xa làm người ta cảm thấy thoải mái.

Tuy rằng Đường Ân Lãng luôn là cố ý vô tình thả thính cậu, nhưng Lâm Hạ trong lòng không có một chút bài xích nào cả.

Lâm Hạ cũng không phải là người trì độn, trong khoảng thời gian này Đường Ân Lãng thường xuyên xuất hiện ở cửa hàng sủng vật, giống cái đuôi đi theo phía sau cậu, mỹ danh là "Học tập".

Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, Đường Ân Lãng căn bản chính là "Ý của Tuý Ông không phải ở rượu".

Nhưng hắn chưa từng có hành động nào cả, Lâm Hạ cũng liền không có làm ra hành động gì hết, vẫn là dựa theo thái độ bình thường mà đối xử.


Nhưng là hiện tại, cậu đối với Đường Ân Lãng giống như đã xảy ra một ít biến hóa, cụ thể là cái gì cậu cũng nói không rõ được.

Nhưng rõ ràng chính là, cậu sẽ thường thường đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Đường Ân Lãng.

Đường Ân Lãng trời sinh chính là một vật thể phát sáng, hắn điệu thấp căn bản vô pháp che đậy sự ưu tú của bản thân, hắn chính là một vật thể thu hút người khác một cách tự nhiên.

Nhưng đây không phải lý do Lâm Hạ chú ý hắn, thứ khiến Đường Ân Lãng hấp dẫn Lâm Hạ chính là bản tính của hắn, trầm ổn điệu thấp, tinh tế săn sóc.

Đối với Lâm Hạ mà nói, Đường Ân Lãng cho cậu cảm giác giống như là căn nhà có thể tránh gió, ở trong lòng ngực hắn liền sẽ cảm thấy an toàn.

Lâm Hạ là một người không có cảm giác an toàn, cậu khát vọng có thể có một người cho cậu cảm giác an toàn, mà Đường Ân Lãng vừa lúc thỏa mãn yêu cầu của cậu.

Cho nên......!Cậu đây là thích Đường Ân Lãng sao? Hay chỉ là muốn hấp thu sự ấm áp mà hắn mang lại?
Lâm Hạ tuy không hiểu hết, nhưng trong lòng lại bởi vì những ý tưởng lung tung gây rối loạn đến lợi hại.

Mùa đông qua đi mùa xuân đến, có lẽ, cậu cũng nên tìm người làm bạn......!
Trước trừ tịch (tất niên) một ngày, Lâm Hạ, Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ khó được cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, cửa hàng sủng vật hai ngày trước đã đóng cửa nghỉ, Lâm Hạ dẫn bọn nhóc đi mua hàng tết cùng quần áo mới.

Bận rộn hai ngày, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi.

"Leng keng!" Tiếng chuông cửa thanh thuý vang lên, Hamster nhỏ xung phong nhận việc đi mở cửa.

"Đường......" Hamster nhỏ thông qua mắt mèo thấy người quen thuộc.

"Đường Ân Lãng?" Hamster nhỏ nhận thức người họ Đường chỉ có một mình Đường Ân Lãng mà thôi, cho nên Lâm Hạ thực nhanh liền đoán được, cậu đứng dậy tự mình đi mở cửa.


"Ân Lãng." Lâm Hạ đối với Đường Ân Lãng xưng hô đã sớm chuyển từ Đường tiên sinh thành Ân Lãng, biến hóa như vậy làm Đường Ân Lãng âm thầm cao hứng thật lâu.

"Lâm Hạ." Đường Ân Lãng ngữ khí nghe tới có chút ngoài ý muốn, "Nguyên lai em ở nơi này."
Lâm Hạ mời Đường Ân Lãng đi vào, một lúc mới biết được Đường Ân Lãng mua ngay phòng cách vách nhà Lâm Hạ.

Nói cách khác về sau hai người chính là hàng xóm, Đường Ân Lãng lần này lại đây chính là mời hàng xóm mới qua ăn cơm.

Vừa lúc bữa tối cũng không có làm, cũng là xuất phát đối hàng xóm mới hoan nghênh, Lâm Hạ tiếp nhận lời mời này.

"Bắt đầu theo logic phim thần tượng bước đầu là trở thành hàng xóm sao?" Lâm Hạ nhìn bóng dáng Đường Ân Lãng đang dẫn đầu trở về chuẩn bị bữa tối, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Tuy rằng biết Đường Ân Lãng có ý đồ, nhưng trong lòng cậu chính là nhịn không được bị ngọt ngào xâm chiến rồi.

Đúng như Lâm Hạ phỏng đoán vậy, Đường Ân Lãng trước tiên mua gian phòng bên cạnh nhà cậu, chính là vì có thể dễ dàng tiếp cận cậu.

Bất quá Đường Ân Lãng yêu cầu cải tạo phòng ở một chút, cho nên chậm vài ngày mới có thể dọn vào ở.

Một lát sau, Lâm Hạ mang Hamster nhỏ cùng Cục Bột Trắng đi vào nhà Đường Ân Lãng.

Đi vào, Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ hai mắt sáng lên.

"Ngao ô!"
"Oa!"
Không chỉ có Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ khiếp sợ, ngay cả Lâm Hạ cũng nhịn không được kinh ngạc cảm thán.


Đường Ân Lãng cải tạo đều không phải bên trong nhà, hắn cải tạo chính là bên ngoài.

Cải tạo lại khoảng sân trước nhà thành một khi vui chơi thu nhỏ, đây là dựa theo tập tính của tiểu hổ con để thiết kế, là công viên trò chơi tiểu hổ con yêu nhất, cũng có lợi cho tiểu hổ con rèn luyện năng lực.

Đại lão hổ đều không nhất định có thể ngăn cản mị lực của cái này, càng đừng nói là tiểu hổ con.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng hưng phấn mà kêu, rất muốn xông lên chơi thử.

Nhưng theo lễ phép mà nói, đây là nhà Đường thúc thúc, yêu cầu phải thông qua sự đồng ý của Đường thúc thúc mới được.

Đối mặt Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ hai mắt sáng lấp lánh, Lâm Hạ chỉ đứng xem Đường Ân Lãng.

"Muốn chơi liền chơi, cứ coi đây là nhà của con." Đường Ân Lãng đáp lại ánh mắt chờ đợi của Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ.

Này vốn dĩ chính là làm cho Cục Bột Trắng, không cho nhóc chơi thì cho ai chơi?
"Ngao ô!" "Ngao!" Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ hai mắt tỏa ánh sáng hướng đến phía cầu trượt, Hamster nhỏ thậm chí kích động đến phát ra tiếng kêu hưng phấn y hệt Cục Bột Trắng.

Những trò chơi này đã suy xét đến việc sau này tiểu hổ con hoá thành hình người, cho nên người lớn cũng là có thể đi lên chơi.

Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ chưa từng được chơi những thứ này, nội tâm tràn ngập mong chờ hướng tới.

Cục Bột Trắng muốn chơi cầu trượt, nhưng nó yêu cầu phải bò lên cầu thang mới có thể bò đến đỉnh cầu trượt, cái này liền muốn khảo nghiệm kỹ thuật leo thang của Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Thật không hổ là cầu trượt có thể rèn luyện tiểu hổ con, Cục Bột Trắng bình thường đi đường đều là Lâm Hạ ôm, muốn bò lên trên cầu thang cao như vậy, có vẻ phải thực cố hết sức.

"Bảo bảo cố lên!" Lâm Hạ ở một bên cười cổ vũ cho Cục Bột Trắng cố lên.

Mặt mày cậu nhu hòa hơn nữa mang theo ý cười nhè nhẹ, tựa như một khối mỹ ngọc đẹp đẽ, làm người ta không thể dời mắt nổi.


"Cố lên......" Hamster nhỏ không vướng trở ngại nào, đã từ bên kia nhẹ nhàng mà bò lên, đang ở đỉnh thang trượt chờ Cục Bột Trắng lên.

"Ngao ô!" Nhận được cổ vũ khiến Cục Bột Trắng khôi phục ý chí chiến đấu, tiếp tục đấu tranh cùng cầu thang, trải qua một phen gian khổ sau đó rốt cuộc đã bò được lên đỉnh thang trượt, cùng Hamster nhỏ cùng nhau sung sướng chơi đùa.

Một người một hổ chơi rất nhiều lần cầu thang trượt, lại chạy tới chơi vòng quay ngựa gỗ, chơi xe đụng......!Vui vẻ vô cùng.

Lâm Hạ nhìn Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ chơi đến sung sướng, cao hứng đồng thời lại cũng có chút chua xót.

Cục Bột Trắng không chỉ một lần để lộ ra ý muốn được đi công viên trò chơi, nhóc thực hâm mộ người trên TV có thể đi công viên trò chơi chơi đùa.

Nhưng nhóc tình huống đặc thù, Lâm Hạ không có khả năng dẫn nhóc đi chơi.

Cứ việc Cục Bột Trắng thực hiểu chuyện biết chính mình không thể đi chơi, nhưng Lâm Hạ vẫn là thực áy náy.

Hiện tại Lâm Hạ thực cảm kích Đường Ân Lãng, chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ liền biết Đường Ân Lãng làm cái này này là vì ai.

Nam nhân hành động như vậy, hoàn toàn chọc trúng tâm tư của cậu.

"Cảm ơn anh." Lâm Hạ cùng hắn nói lời cảm ơn, không ngoài dự liệu liền nhận được ánh mắt nhu tình của Đường Ân Lãng.

Lúc này Lâm Hạ không có lảng tránh, mà là thoải mái hào phóng mà đáp lại hắn.

"Không có gì." Vẫn phong cách trả lời đầy đạm mạc, giờ phút này lại nhiều thêm chút nhu tình.

Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cùng nhìn Cục Bột Trắng và Hamster nhỏ chơi đùa, thẳng đến trời tối mới gọi bọn họ dừng lại đi ăn cơm.

"Ngao ô......" Một đường trượt xuống dưới, Cục Bột Trắng cảm thấy chính mình đã không phải chính mình, bốn chân mệt đến không nghe sai sử, phải hướng ba ba yêu cầu ôm một cái..

Bình Luận (0)
Comment