Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 49


Lâm Hạ suy nghĩ ra hai biện pháp, cái thứ nhất là hôm nay anh không đến cửa hàng, dứt khoát lưu tại trong nhà trông hổ.

Nhưng ai biết đại bạch hổ khi nào khôi phục, cũng không thể vẫn luôn không đến coi cửa hàng, cho nên biện pháp này bị Lâm Hạ pass rớt.

Cái biện pháp thứ hai là đem đại bạch hổ nhét vào trong xe, mang đi sủng vật cửa hàng.

Chính là đại bạch hổ tới sủng vật cửa hàng cũng không thể để những người khác phát hiện, biện pháp này cũng không thể thông qua.

Lâm Hạ tâm tình phức tạp mà sờ sờ đầu đại bạch hổ, cảm giác thật sự rất tốt.

Đại bạch hổ lông mao không chỉ có dài, còn thực mượt mà, đây là dùng phiêu nhu sao?
"Ân Lãng......" Hướng đại bạch hổ kêu tên Đường Ân Lãng, như thế nào đều cảm thấy quái quái.

"Chờ lát nữa em muốn đến sủng vật cửa hàng, anh cùng bảo bảo ở nhà, em rảnh liền trở về."
Lâm Hạ vốn dĩ muốn lưu mình đại bạch hổ ở nhà giữ nhà, nhưng nghĩ đến đại bạch hổ sẽ nhàm chán, Lâm Hạ nhịn đau bỏ Cục Bột Trắng để lại cho hắn.

"Ngao ô......" Ba ba, An An muốn cùng ba đi.

Đường thúc thúc, chúng ta cùng đi sủng vật cửa hàng đi......!Cục Bột Trắng tuy rằng thực thích đại bạch hổ, nhưng nhóc càng muốn cùng ba ba đi sủng vật cửa hàng.

"Không được, Đường thúc thúc quá lớn, bị người phát hiện thực phiền toái." Lâm Hạ hướng Cục Bột Trắng giải thích.

"Ngao ô......" Cục Bột Trắng rối rắm một chút, nhóc muốn cùng Lâm Hạ đi sủng vật cửa hàng, nhưng lại lo lắng đại bạch hổ một mình ở nhà sẽ nhàm chán, cuối cùng lựa chọn cùng đại bạch hổ ở nhà.

"Ngao!" Đại bạch hổ nhìn ra Cục Bột Trắng muốn đi sủng vật cửa hàng, nhưng vì hắn mà lựa chọn lưu lại nhà bồi hắn.

Đại bạch hổ bởi vì tiểu hổ con tri kỷ cùng hiểu chuyện mà động dung, ấu tể của hắn chính là săn sóc thiện lương như thế đó ~.

Đại bạch hổ không ích kỉ như vậy, hắn không muốn bởi vì chính mình mà làm tiểu hổ con khó xử, huống chi hắn cũng không nghĩ cùng người mình yêu hắn tách ra.

Sợ chỉ cùng Lâm Hạ tách ra một giây đồng hồ, đại bạch hổ liền cảm thấy chính mình mất đi tình cảm mãnh liệt.

Không có Lâm Hạ hắn cái gì đều không muốn làm, chỉ nghĩ làm hổ vọng phu.

"Ngao!" Đại bạch hổ gấp đến độ xoay quanh, hắn cảm giác hắn có biện pháp hoàn mỹ giải quyết việc này.

Nhưng hắn đầu trống rỗng, như thế nào đều nhớ không nổi.


"Không có việc gì, chờ lát em qua đó xem chút, nếu không có việc gì liền trở lại." Lâm Hạ ngồi xuống ôm lấy đại bạch hổ đang nôn nóng.

Đại bạch hổ thật lớn, giống một con thú bông cỡ bự vậy, ôm vào thực thoải mái, Lâm Hạ nhân cơ hội này ở trên người đại bạch hổ sờ soạng mấy cái.

Đại bạch hổ bị sàm sỡ khiến thân thể mẫn cảm run rẩy, ngăn không được da mặt nóng lên, còn may có lông mao che lại mới không bị phát hiện.

Haizz! Có một anh chồng nhỏ chủ động thật là làm hổ ưu sầu, xem ra hắn thật sự phải nghĩ biện pháp cùng Lâm Hạ đi làm mới được.

Lâm Hạ không thể rời bỏ hắn, hắn nếu không đi Lâm Hạ không có biện pháp công tác cho tốt làm sao bây giờ?
Đột nhiên, Lâm Hạ cảm thấy trong lòng ngực trống không, vừa cúi đầu liền thiếu chút nữa sợ tới mức lui ra sau ba bước.

Đại bạch hổ không thấy đâu, trên mặt đất xuất hiện thêm một Cục Bột Trắng, mà một Cục Bột Trắng khác còn ở trên sô pha kinh hô.

Đại bạch hổ tiềm năng bị kích phát, tìm về năng lực biến lớn nhỏ kích thước thân thể.

"Ngao ô!" Đường thúc thúc sẽ biến thân!
"Ngao!" Đại bạch hổ thành công thu nhỏ lại phe phẩy cái đuôi bám ở trên đùi Lâm Hạ, ngửa đầu hai mắt sáng lấp lánh, phảng phất đang nói "Em xem anh có lợi hại không!"
"Thực giỏi." Lâm Hạ khích lệ đại bạch hổ, đại bạch hổ thu nhỏ xong hết thảy đều dễ làm.

Ôm hai Cục Bột Trắng, Lâm Hạ quyết định lái xe đi làm.

Hai Cục Bột Trắng quá bắt mắt, vẫn là lái xe qua cửa hàng tiện hơn.

Nhìn thấy đại bạch hổ có thể biến thân thay đổi kích thước, Lâm Hạ suy đoán dị tộc là có thể biến thân.

Anh gửi tin nhắn hỏi Trần Minh Kiệt, Cảnh Nhiên có phải hay không cũng có thể biến thân.

"Cảnh Nhiên, anh có thể biến thân sao?" Trần Minh Kiệt nhìn thấy tin nhắn liền hỏi con nhện đang dùng tám chân giúp hắn đấm lưng.

"Ti ti." Có thể.

Nhện lớn vừa nói vừa thu nhỏ lại một chút, cuối cùng biến thành một con nhện cỡ bình thường, chui vào trong quần áo Trần Minh Kiệt.

"Sắc nhện, anh sờ nơi nào thế hả!" Trần Minh Kiệt thẹn quá thành giận.

Nhện lớn vẻ mặt vô tội bám ở viên hồng anh trước ngực Trần Minh Kiệt, Trần Minh Kiệt rống to làm tám chân hắn đem viên hồng đào nhô lên kia sờ đến càng thêm cứng rắn.


Ti ti, hắn cái gì cũng không biết......!
Cách một lúc lâu, Lâm Hạ mới thu được Trần Minh Kiệt hồi âm, nói Cảnh Nhiên cũng có thể biến thân.

Nhưng biến lớn nhỏ là có hạn chế, lớn nhất chỉ có thể là hình thể lớn nhất hiện tại, nhỏ nhất có thể biến về hình thể nhỏ lúc mới sinh ra.

Trần Minh Kiệt hôm nay lại không có đi làm, từ khi cùng Cảnh Nhiên ở chung, hắn đã xin nghỉ thật nhiều ngày rồi.

Trần Minh Kiệt hướng Lâm Hạ hạ quyết tâm, hắn ngày mai nhất định phải đi làm!
......
Lâm Hạ lúc đến sủng vật cửa hàng, Vương Tử Ngọc cùng Trần Diệu Quang đã tới.

Nhìn thấy Lâm Hạ lái xe qua đây, bọn họ còn hơi hơi kinh ngạc một chút.

Bởi vì ngày thường Lâm Hạ đều là đi bộ tới, anh ở cách địa sủng vật cửa hàng không xa, bởi vậy Lâm Hạ rất ít lái xe lại đây.

Nhưng khi trên xe nhảy xuống hai Cục Bột Trắng, bọn họ liền minh bạch Lâm Hạ vì cái gì lái xe tới.

Tiểu bạch hổ dẫn đầu xuống xe, cửa xe mở ra, hắn liền gấp không chờ nổi mà từ trên xe nhảy xuống, dưới chân uy vũ sinh phong, ánh mắt sắc bén, như là nhà vua bễ nghễ thiên hạ.

Tuy rằng trên đầu hắn cột băng vải, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí tràng của hắn.

Làm Lâm Hạ kinh ngạc chính là băng vải quấn trên đầu Cục Bột To là có thể co duỗi, có thể căn cứ hình thể lớn nhỏ điều tiết.

Cục Bột Trắng theo sát sau đó, động tác của nhóc không có khí phác như tiểu bạch hổ, nhưng cũng là ổn định vững chắc mà rơi xuống......!trên người tiểu bạch hổ......!
Tiểu bạch hổ sợ tiểu hổ con móng vuốt đau, liền đem chính mình trở thành đệm lót, dùng thân thể tiếp được tiểu hổ con, sau đó cõng tiểu hổ con vào cửa.

Tư thế này, khí tràng này, xác định các ngươi không phải tới nhận thầu sủng vật cửa hàng à? Vương Tử Ngọc thái dương tràn đầy hắc tuyến.

"Lâm ca......" Lâm Hạ ở bên ngoài đỗ xe xong mới tiến vào, liền nhìn thấy Vương Tử Ngọc muốn nói lại thôi.

"Một con khác gọi là Đại Bạch, một người bạn nhờ anh chăm sóc chiếu cố một đoạn thời gian." Lâm Hạ không muốn cùng bọn Vương Tử Ngọc giải thích quá nhiều, bởi vì anh biết bọn Vương Tử Ngọc năng lực tiếp thu rất mạnh, nhiều thêm một Cục Bột Trắng bọn họ cũng có thể rất nhanh tiếp thu.

"Em muốn biết......!Con nào là An An, con nào là Đại Bạch." Vương Tử Ngọc cũng không giống Lâm Hạ có thể phân biệt được hai con Cục Bột Trắng và Đại Bạch lớn lên giống nhau như đúc, vạn nhất gọi sai liền xấu hổ.

"Hoạt bát một chút chính là An An, trầm ổn một chút chính là Đại Bạch......" Lâm Hạ nói, nhưng vừa thấy hai cục lông xù xù vừa đến đã chơi đuổi nắt bóng, anh rất muốn thu hồi lời nói mới rồi.


"Trên đầu quấn băng vải kia chỉ là Đại Bạch."
"Thế nếu trên đầu Đại Bạch không có băng vải thì sao?" Vương Tử Ngọc nghĩ đến rất xa.

"......" Lâm Hạ trầm mặc một hồi, chậm rãi nói "Vậy để hắn vẫn luôn quấn lấy đi."
Vương Tử Ngọc khôn kéo ngửi được một tia hương vị bát quái, nhưng bát quái chuyện của ông chủ thì hắn không dám hỏi thăm, chỉ có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ cần cù chăm chỉ đi làm việc......!
"Ngao ô!" "Ngao!" Cục Bột Trắng mang Đại Bạch nhảy loạn khắp nhà, Lâm Hạ đến nơi nào đều có thể nhìn thấy hai cục bông lăn thành một đoàn.

Lâm Hạ mặt không biểu tình mà dùng di động chụp lại, chờ đến khi Đường Ân Lãng khôi phục ký ức, cho hắn xem bộ dáng ngu xuẩn bán manh lúc nà.

Đến lúc đó, Đường Ân Lãng biểu tình nhất định thực xuất sắc.

"Buổi sáng tốt lành!" Mạt Lị lại tới nữa, nó vừa vào cửa liền hướng Lâm Hạ chào hỏi.

"Buổi sáng tốt lành, Mạt Lị!" Lâm Hạ cấp Mạt Lị một cái mỉm cười.

"Sớm a, ông chủ!" Đầu đỏ theo sát sau đó, một đầu tóc đỏ của hắn khiến sủng vật cửa hàng gia tăng một tầng ánh sáng, giống cây đuốc chiếu sáng sủng vật cửa hàng.

"Sớm a, phải xưng hô với cậu thế nào?" Lâm Hạ nhớ ra anh còn không có hỏi qua tên của đầu đỏ.

"Đầu đất, hắn kêu đầu đất!"
Không chờ đầu đỏ đáp, Mạt Lị giành trước trả lời.

"Ta mới không gọi đầu đất, đồ chim béo!" Đầu đỏ cả giận nói, hắn tính tình cùng tóc của hắn giống nhau, thực dễ dàng một chút liền nổi giận.

"Put up your hand! put up your hand! Đi không thay tên ngồi không đổi họ, đại hiệp ta đây gọi là Vương Gia Minh, năm nay 21, phong lưu phóng khoáng lại soái khí......" Vương Gia Minh đột nhiên hát một đoạn Rap tự giới thiệu.

Lúc Vương Gia Minh hát, Mạt Lị thế nhưng bay đến trên vai hắn, đi theo hắn cùng nhau hát lên, còn đi theo nhịp dậm chân.

Nhìn bộ dáng Mạt Lị có tiết tấu mà dậm chân, Lâm Hạ cảm thấy Mạt Lị động tác cùng nhân vật trong trò chơi Luban giống nhau, không hề cảm thấy không hợp.

Chủ sủng hai người kẻ xướng người hoạ tới một đoạn Rap, thật sự khiến bọn Lâm Hạ sợ ngây người.

Không nghĩ tới, Vương Gia Minh thoạt nhìn nghịch ngợm, đọc Rap thế nhưng còn rất có hương vị.

"Rất tuyệt!" Lâm Hạ đi đầu cho bọn hắn tràng vỗ tay.

"Cảm ơn!" Có người khen hắn, Vương Gia Minh có vẻ có chút ngượng ngùng.

"Wow, huynh đệ hát đến không tồi a!" Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong! Vương Tử Ngọc chụp bả vai Vương Gia Minh nói.

Hắn còn tưởng rằng Vương Gia Minh chỉ biết hát "Nếu ta là DJ, ngươi còn yêu ta sao", không nghĩ tới hắn còn sẽ Rap, thật quá khốc.

Hai người tuổi xấp xỉ, lại là cùng cái họ, Vương Tử Ngọc đối Vương Gia Minh thân cận không ít.


"Không có gì không có gì, tùy tiện hát chơi mà thôi." Vương Gia Minh khiêm tốn mà nói.

"Cậu là một rapper sao?" Vương Tử Ngọc đối với Vương Gia Minh rất hứng thú, kéo hắn ngồi xuống nói chuyện phiếm.

"Không tính là rapper, chỉ là hứng thú mà thôi......" Vương Gia Minh biểu hiện đến khiêm tốn lại khách khí, ngược lại càng làm cho người cảm thấy hắn có thực lực.

"Đầu đất, đừng giả bộ, kỳ thật ngươi trong lòng sướng muốn chết!" Mạt Lị nhìn không được, vạch trần hắn.

"Đồ chim béo, ở bên ngoài có thể hay không cho ta mặt mũi a!" Bị Mạt Lị đả kíchd, Vương Gia Minh liền ngồi không được, lập tức nguyên hình bại lộ.

Hắn đột nhiên đứng lên vén tay áo muốn bắt lấy Mạt Lị, nhổ lông đem nó đi hầm.
Hôm nay liền ăn món vẹt khoai tây!
"Phành phạch......" Mạt Lị lập tức bay đến trên đèn treo, Vương Gia Minh muốn bắt cũng bắt không được nó.

"Bắt không được bắt không được!" Mạt Lị dậm chân hướng Vương Gia Minh kêu, bộ dáng kia đặc biệt kiêu ngạo.

"Aaa......" Vương Gia Minh phát điên, thực tức giận nhưng lại không có biện pháp bắt được Mạt Lị.

Lâm Hạ buồn cười, nhưng không có ngăn cản.

Bởi vì anh nhìn ra được, Vương Gia Minh cùng Mạt Lị ở chung phương thức chính là như vậy.

Ồn ào nhốn nháo, một lời không hợp liền dỗi lẫn nhau.

"Huynh đệ, cậu còn có thể hát bài khác không?" Vương Tử Ngọc tâm ngứa, hắn cũng muốn học hát Rap.

So với dòng nhạc tương đối lưu hành ở Hoa Quốc, thì dòng hip-hop xem như quần thể nhạc nhỏ.

Nhưng theo càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi tiếp xúc đến dòng nhạc hip-hop, quần thể này ngày càng mở rộng.

Nhưng đối với phần lớn người mà nói, hip-hop đối bọn họ mà nói vẫn là tồn tại thần bí.

Vương Tử Ngọc là một người trẻ tuổi, đối với dòng nhạc hip-hop cảm thấy hứng thú, nhưng hắn bên người không có ai hát Rap, rất ít có cơ hội tiếp xúc đến thể loại này.

"Có chứ, tới tới tới, tôi cho cậu nghe một ít bài tôi hát." Vương Gia Minh lấy ra di động cấp Vương Tử Ngọc nghe bài hắn đã ghi âm.

Vương Tử Ngọc nghe, đôi mắt càng ngày càng sáng, đối Vương Gia Minh sùng bái chi tình bộc lộ ra ngoài.

Lâm Hạ rất ít nghe âm nhạc thể loại này cũng bị hấp dẫn, vốn dĩ đang chơi đùa với Đại Bạch cùng Cục Bột Trắng cũng thò qua hóng, đi theo tiết tấu rung đùi đắc ý.

"Ngao!" "Ngao ô!" "Chít chít!" "Meow meow!" "Gâu gâu!"
Nhóm động vật trong sủng vật cửa hàng động vật đều điên theo giọng hát của Vương Gia Minh rồi, Lâm Hạ cũng cảm thấy chính mình cũng muốn điên rồi.......

Bình Luận (0)
Comment