Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 63


"Lâm ca, anh đang nói giỡn sao!" Tiểu Béo âm lượng đột nhiên đề cao, vẻ mặt không thể tin được.
Muốn nó giảm béo, này không phải muốn mệnh nó sao?!
"Không nói giỡn, anh là nghiêm túc.

Nếu em bồi Nhị Cẩu giảm béo, Nhị Cẩu mới có động lực." Lâm Hạ nghiêm túc mà nói.

Tiểu Béo giống quả bóng cao su bị xì hơi xụi lơ ở trên sô pha, trưng ra một khuôn mặt như trái mướp đắng, trong lòng cũng khổ không nói nổi.

Nó chỗ nào giống người có nhu cầu giảm béo vậy, nó bình thường cũng không muốn nhúc nhích, chỉ nghĩ nằm ổ trên sô pha đắp chăn ăn uống thả cửa, động cũng không muốn động, càng đừng nói giảm béo.

"Vì Nhị Cẩu em liền thử xem đi." Lâm Hạ lấy Nhị Cẩu làm cớ, không sợ Tiểu Béo không muốn.

Tiểu Béo trong lòng rất rối rắm, một bên là Nhị Cẩu thân như người nhà, một bên là không tình nguyện giảm béo.

Tiểu Béo nghĩ nghĩ, Nhị Cẩu càng quan trọng, vì Nhị Cẩu nó liều mạng.

"Được ạ......"
Nhị Cẩu ăn xong đồ ăn tiểu chủ nhân cho nó, liền nằm bò ra ngủ rồi, nó muốn bảo tồn thể lực lấy sức đấu tranh.

Ngủ ngủ, trong mộng nó xuất hiện đùi gà, hướng đến trên người nó dụ dỗ.

Thơm quá a! Nhị Cẩu muốn cắn một ngụm, không cắn được, còn bị vỗ tỉnh.

"Nhị Cẩu ngươi cũng dám cắn ta!" Tiểu Béo tay thiếu chút nữa bị Nhị Cẩu cắn, còn may nó kịp thời phản ứng lại rút tay kịp mới không bị cắn.

"Gâu?" Nhị Cẩu tỉnh lại mờ mịt nhìn tiểu chủ nhân, không biết vì cái gì đùi gà biến thành tiểu chủ nhân.

"Ngốc muốn chết!" Tiểu Béo ghét bỏ mà nâng Nhị Cẩu nước miếng chảy đầy đất dậy, để nó cùng mình đi.

Tiểu chủ nhân nói Nhị Cẩu vẫn luôn nghe, Tiểu Béo bảo nó đi theo nó liền đi theo, Tiểu Béo đi đến khu vận động của sủng vật.

"Gâu?" Nhị Cẩu nhìn thấy máy chạy bộ, trong lòng có loại dự cảm không ổn, nó cất bước liền chạy.

Nhưng bởi vì quá béo, chưa kịp chạy vài bước đã bị Tiểu Béo túm trở về.


"Gâu!" Nhị Cẩu cảm thấy chính mình bị tiểu chủ nhân phản bội, tiểu chủ nhân sao lại có thể đối đãi với nó như vậy! Nhị Cẩu từ bỏ chống cự, tự sa ngã mà nằm im trên mặt đất.

Tiểu Béo đem Nhị Cẩu kéo trở về sau không lại quản nó, mà là lấy ra đệm lót yoga Lâm Hạ cho nó, trải xong sau đó nằm trên đó.

Bởi vì nó quá béo, chạy bộ ngược lại sẽ tổn thương đầu gối, hơn nữa ít nhất muốn chạy nửa giờ mỡ mới bắt đầu tiêu hao, này đối Tiểu Béo mà nói có chút khó khăn.

Bởi vậy, Lâm Hạ cho nó xem một ít video vận động đơn giản, để nó đi theo làm, hiệu quả khả năng sẽ tốt một chút.

Ở dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Nhị Cẩu, Tiểu Béo mở ra video, học theo chậm rãi động.

"Gâu!" Sen nhỏ, ngươi đây là điên rồi sao?! Nhị Cẩu sủa như điên, cho rằng Tiểu Béo bị trúng tà.

"Tập thể dục làm ta hạnh phúc, la là lá la......!Ta sẽ giảm béo, hey hey......" Tiểu Béo vận động đến gian nan, lại vẫn là làm bộ mình thoạt nhìn vận động rất vui vẻ.

"Gâu......" Nhị Cẩu nội tâm đã chịu cực đại chấn động, nó không thể tin hết thảy trước mắt, sen nhỏ của nó như thế nào sẽ làm ra loại chuyện không thể tưởng tượng này? Sen nhỏ tính nết như thế nào nó còn có thể không biết sao, ngày thường nữ chủ nhân bảo cậu mua bình nước tương cũng đều không muốn đi, càng đừng nói vận động.

Cho nên, Tiểu Béo đang vận động trước mắt này nhất định không phải sen nhỏ của nó!
Nhưng mà, qua mười phút, Tiểu Béo còn đang tiếp tục.

Thật sự cảm thấy không động đậy nổi, Tiểu Béo liền nằm nghỉ một chút, sau đó lại vận động.

Mới vận động mười phút, Tiểu Béo lại cảm thấy mình giống như đã trải qua một thế kỷ, nó đã có không còn ý niệm muốn vận động, nhưng tưởng tượng đến Nhị Cẩu, nó khẽ cắn môi kiên trì tiếp tục, không dám biểu hiện ra một tia không vui.

"Gâu......" Nhị Cẩu chậm rãi dịch bước chân, đi vào máy chạy bộ, kêu sen nhỏ giúp nó mở máy chạy bộ.

Nếu sen nhỏ nỗ lực như vậy, nó như thế nào có thể đứng ở một bên nhìn, nó muốn bồi sen nhỏ cùng nhau vận động!
Tiểu Béo nhìn thấy Nhị Cẩu tự giác chạy đến bên máy chạy bộ, trong lòng thật cao hứng, vui rạo rực đi giúp Nhị Cẩu khởi động máy chạy bộ.

Lâm ca nói không sai, nếu nó vận động, Nhị Cẩu liền sẽ đi theo vận động.

Lâm Hạ trước để Nhị Cẩu thích ứng, liền đem máy chạy bộ điều chỉnh đến tốc độ chậm nhất, cùng đi bộ thong thả tốc độ không sai biệt lắm.

Tuy là như vậy, Nhị Cẩu vẫn là có chút cố hết sức.

"Cố lên a Nhị Cẩu!" Nhìn thấy Nhị Cẩu rất nhanh trượt khỏi máy chạy bộ, Tiểu Béo đang thở hổn hển nhanh nhẹn cổ vũ cho nó cố lên.


Sen nhỏ hô cố lên làm Nhị Cẩu có động lực, sắp tới lúc trượt xuống lại bò lên, đuổi kịp tốc độ máy chạy bộ, còn ngạo kiều mà cho Tiểu Béo một ánh mắt, giống như đang nói ta lợi hại không!
Lâm Hạ núp ở phía sau nhìn hai chủ sủng tự cổ vũ cho nhau, vẻ mặt vui mừng.

Anh đem tin tức tốt này nói cho Tùy đại tỷ, Tùy đại tỷ thật cao hứng, không nghĩ tới đưa Nhị Cẩu đi sủng vật cửa hàng giảm béo, liền ngay cả Tiểu Béo cũng đi theo giảm béo.

Tùy đại tỷ cao hứng nói tối nay phải cho bọn họ ăn tôm to.

Lâm Hạ không có nhận, mà là dặn dò Tùy đại tỷ trở về phải khống chế thực đơn của Tiểu Béo cùng Nhị Cẩu, đừng làm cho bọn họ ăn nhiều hoặc ăn đồ nhiều chất béo.

Lâm Hạ còn gửi cho nàng thực đơn giúp Tiểu Béo cùng Nhị Cẩu giảm béo.

Tùy đại tỷ chấp hành rất nghiêm, lập tức theo thực đơn Lâm Hạ gửi tới đi nấu cơm.

"Nếu Tiểu Béo nháo thì nói làm sao bây giờ?" Tùy đại tỷ lo lắng hỏi.

Tiểu Béo thích ăn thịt cá, đột nhiên cho nó đổi thành món thanh đạm, nó khó bảo toàn không nháo lên, đến lúc đó nó vừa khóc, lấy nàng cùng chồng cũng không có cách.

"Nếu chị thiệt tình vì muốn tốt cho Tiểu Béo, liền đối Tiểu Béo nhẫn tâm một chút, bằng không chúng ta làm hết thảy đều là phí công." Lâm Hạ biết Tùy đại tỷ là miệng dao găm tâm đậu hủ, tuy rằng nàng thường xuyên nói Tiểu Béo, nhưng vẫn là thực cưng chiều Tiểu Béo, từ chuyện Tiểu Béo vẫn luôn ăn que cay chuyện này liền nhìn ra được.

Bọn họ cũng đều biết que cay ăn nhiều không tốt, nhưng vẫn là ngầm đồng ý Tiểu Béo ăn.

Lâm Hạ nói làm Tùy đại tỷ trầm mặc, Lâm Hạ nói không có sai, bọn họ xác thật đối Tiểu Béo không đủ nhẫn tâm, bọn họ dung túng Tiểu Béo làm những cái đó đối chính mình có hại, căn bản là không có vì Tiểu Béo chân chính suy xét qua.

Biết rõ là không tốt, bọn họ không có ngăn lại.

"Nếu lo lắng Tiểu Béo nháo, chị liền cho nó biết có trừng phạt: Nó ăn nhiều bao nhiêu, liền cho Nhị Cẩu ăn hệt như thế." Lâm Hạ tiếp tục nói.

Chỉ vận động để giảm béo là không được, còn phải khống chế khẩu phần ăn, hai bút cùng vẽ hiệu quả mới rõ ràng.

Vì phòng ngừa Tiểu Béo không phối hợp theo thực đơn khống chế, Lâm Hạ nghĩ ra một biện pháp như không có đạo lý trừng phạt.

Nếu Tiểu Béo ăn nhiều, liền cho Nhị Cẩu ăn đồng dạng phân lượng.


Này nhất chiêu thực độc, Tiểu Béo khả năng sẽ bởi vì chính mình ăn uống thoải mái mà hại Nhị Cẩu, cho nên Tiểu Béo phải suy xét rõ ràng trước khi chọn.

Nhưng Lâm Hạ tin tưởng, Tiểu Béo sẽ lựa chọn sức khoẻ của Nhị Cẩu.

Tùy đại tỷ hạ quyết tâm, đốc xúc Tiểu Béo cùng Nhị Cẩu giảm béo, không thể lại mềm lòng.

Giải quyết xong chuyện của Tiểu Béo cùng Nhị Cẩu, tâm tình rất tốt nên Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng xem phim hoạt hình, thuận tiện chờ Đường Ân Lãng qua đây.

Đường Ân Lãng dưới sự thúc giục ăn cơm nhanh của bà ngoại, lấy bánh kem nhỏ xong liền chạy lấy người.

Lái xe nửa tiếng, Đường Ân Lãng đã tới sủng vật cửa hàng.

"Ngao ô!" Cha! Cục Bột Trắng nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngẩng đầu liền thấy Đường Ân Lãng đi vào.

Nó đột nhiên nhảy dựng lên, lúc Đường Ân Lãng tới gần nhảy tới trong lòng ngực hắn.

Còn may Đường Ân Lãng phản ứng nhanh chóng, tiếp được Cục Bột Trắng thình lình nhảy ra.

"Ngoan!" Đường Ân Lãng vừa đi vừa vuốt ve đầu lông xù xù của Cục Bột Trắng, trong lòng cao hứng Cục Bột Trắng đối hắn nhiệt tình đồng thời lại có chút lo lắng Cục Bột Trắng.

"Bất quá lần sau phải chú ý an toàn, vạn nhất cha không phản ứng lại kịp tiếp không được làm sao bây giờ."
"Ngao ô!" Thực xin lỗi, An An quên mất! Cục Bột Trắng cảm thấy ngượng ngùng.

Nhóc cùng ba ba thường xuyên làm như vậy, chỉ cần nhóc làm chuẩn bị, Lâm Hạ liền biết nhóc muốn nhảy đến trong lòng ngực.

Nhưng Đường Ân Lãng không biết, Cục Bột Trắng không hề nghĩ ngợi liền nhảy.

"Không có việc gì, An An đừng làm cho chính mình bị thương thì tốt rồi, bằng không chúng ta sẽ lo lắng." Cục Bột Trắng ngoan ngoãn hiểu chuyện làm người nhịn không được mềm lòng.

"Ngao ô!" An An đã biết! Cái đuôi lông xù xù của Cục Bột Trắng qua lại đảo qua tay Đường Ân Lãng, muốn lấy lòng Đường Ân Lãng.

"Ăn bánh kem nhỏ đi này." Đường Ân Lãng đem Cục Bột Trắng cùng một cái túi đặt ở trên quầy, sau đó mở túi ra, tức khắc mùi thơm bánh kem tràn ngập không khí.
Đó là mùi bánh kem quả hạch.

"Ngao ô!" Thơm quá! Cục Bột Trắng cái mũi dùng sức ngửi, cảm giác nước miếng đã ở trong miệng tràn lan.

Thấy Cục Bột Trắng thèm đến không chịu được, Đường Ân Lãng đem túi mở ra lấy ra hộp bánh kem, ngay sau đó mở hộp lấy ra bánh kem nhỏ.

Tiểu bánh kem có hình cái ly, dùng hộp giấy đóng gói, muốn ăn thì đem giấy xé mở.


"Ngao ô!" Cảm ơn cha! Cục Bột Trắng cảm ơn Đường Ân Lãng, hai ba miếng đã đem bánh kem cuốn vào trong miệng, ăn xong còn liếm liếm khóe miệng.

Đường Ân Lãng liên tục cho cục cưng ăn bánh kem nhỏ, Cục Bột Trắng một hơi ăn mười mấy cái, ăn đã nghiện mới dừng lại.

"Ngao ô?" An An như thế nào ăn nhiều như vậy? Cục Bột Trắng nhìn thấy trong túi một đống hộp giấy, mới phát hiện chính mình ăn thật nhiều.

"Uống nước nào." Lâm Hạ cho nhóc chén nước, Cục Bột Trắng liên tiếp ăn nhiều bánh kem nhỏ như vậy, hẳn là khát nước.

"Ngao ô......" Chén nước này của Lâm Hạ tới thực kịp thời, Cục Bột Trắng cắn ống hút một hơi hút hết.

"Tới đây." Khi Cục Bột Trắng uống nước, Đường Ân Lãng lại lột ra một cái bánh kem nhỏ.

Cái này là cho Lâm Hạ, hắn đem bánh kem nhỏ giơ lên bên miệng Lâm Hạ.

"Cảm ơn." Lâm Hạ hé miệng, một ngụm cắn miếng bánh kem.

Ở trước mặt trẻ con làm như vậy thật ngượng ngùng, nhưng Đường Ân Lãng đều đem bánh kem giơ lên bên miệng, không ăn cũng ngượng ngùng.

Lâm Hạ trong lòng nghĩ, lỗ tai lặng yên đỏ lên.

Một cái bánh kem nhỏ hai ba miếng là có thể ăn xong, Lâm Hạ ăn hai miếng, cuối cùng một ngụm còn thừa một chút, cũng may cùng Đường Ân Lãng tay cách một tầng giấy, bằng không liền ăn đến tay Đường Ân Lãng.

"Ăn ngon!" Lâm Hạ cảm nhận dư vị, trong lòng bắt đầu sinh ra ý tưởng muốn cùng bà ngoại Đường Ân Lãng bà ngoại học làm bánh kem.

Tuy rằng anh cũng sẽ làm bánh kem, nhưng cùng bà ngoại làm so sánh với nhau, chính khác nhau giữa trình độ người bán và người mua.

Nếu có cơ hội, Lâm Hạ muốn cùng bà ngoại Đường Ân Lãng học lấy kinh nghiệm.

"Còn muốn ăn không?" Đường Ân Lãng cũng cảm nhận dư vị, bất quá hắn hồi tưởng lại cảm giác cho Lâm Hạ ăn.

Lâm Hạ đem đầu nghiêng qua, có thể thấy được tóc anh.

Lâm Hạ khi ăn miếng bánh kem cuối cùng, cách một tầng giấy mỏng có thể cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo qua, làm thân thể Đường Ân Lãng chảy qua một cổ điện lưu, cả người tê tê dại dại.

"Trước không cần." Kỳ thật Lâm Hạ còn muốn ăn, nhưng anh không nghĩ để Đường Ân Lãng đút, hy vọng lỗ tai vừa đỏ lên không bị phát hiện.

"Ừ." Đường Ân Lãng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng thực mau lên tinh thần.

Không quan hệ, tương lai còn dài, về sau cơ hội đút ăn còn rất nhiều.......

Bình Luận (0)
Comment