Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 92


"Thực phong cách!" Thanh âm nhè nhẹ xuyên thấu qua khẩu trang, truyền tới trong tai, làm hổ cảm thấy giống như bị một chậu nước lạnh băng tạt vào.

Thấm tâm lạnh, thực băng lãnh những cũng rất thoải mái.

"Ngao ô?" Cục Bột Trắng ngẩng đầu, thấy được một người cao cao gầy gầy đi đến trước mặt nhóc.

Hắn đeo một cái khẩu trang màu đen, trên mắt đeo kính râm, đầu đội mũ lưỡi trai.

Thấy Cục Bột Trắng nhìn về phía hắn, hắn liền đem kính râm hạ xuống, lộ ra một đôi mắt hồ ly mang theo ý cười.

"Chào nhóc, chú là Liễu Thời Hoán." Liễu Thời Hoán cong lưng, mặt ghé sát vào Cục Bột Trắng, cười tủm tỉm tự giới thiệu.

Cục Bột Trắng cảm thấy thời điểm Liễu Thời Hoán ghé sát vào mình, trái tim nhóc giống như đình chỉ nhảy lên, nín thở trừng lớn hai mắt.

"Làm sao vậy, bị dọa tới rồi?" Liễu Thời Hoán cười cười, con nhà anh họ thật sự là quá đáng yêu, thật làm người ta muốn ôm một cái.

"Ngao ô!" Ba ba mau tới! Cục Bột Trắng la hoảng lên, khiếp sợ đến vội vàng lui lại sau, thiếu chút nữa ngã xuống khỏi ngựa gỗ.

Còn may Liễu Thời Hoán tay mắt lanh lẹ, đem Cục Bột Trắng bắt được.

"Nhìn thấy chú liền khiếp sợ như vậy sao?" Liễu Thời Hoán thấp thấp cười một tiếng, đem Cục Bột Trắng ôm vào trong ngực.

Rốt cuộc ôm được Cục Bột Trắng, xúc cảm cùng trong tưởng tượng giống nhau như đúc!
"Ngao ô?" Người thật sự là Thời Hoán ca ca? Bị Liễu Thời Hoán ôm vào trong ngực Cục Bột Trắng vẫn không nhúc nhích, nhóc hiện tại cảm thấy giống như đang nằm mơ.

"Là thật sự." Liễu Thời Hoán cười nói, từ lúc hắn bắt đầu nhìn thấy Cục Bột Trắng, ý cười bên khóe miệng hắn chưa từng tắt đi.

"Ba ba cháu đâu?"
"Ngao ô......" An An không biết......!Cục Bột Trắng thẹn thùng đến không dám quay đầu, nhóc oa ở trong ngực Liễu Thời Hoán, không thấy được Lâm Hạ ở đâu.
Mới vừa nói xong, Lâm Hạ cùng Mông Chính vội vã lại đây, bởi vì bọn họ nghe được tiếng kêu sợ hãi của Cục Bột Trắng, làm cho bọn họ cho rằng có chuyện xảy ra.

Chờ bọn họ lại đây, liền nhìn thấy một nam nhân hoá trang thần bí ôm Cục Bột Trắng.

"Liễu Thời Hoán!" Mông Chính kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt trừng đến giống như chuông đồng, rõ ràng thực khiếp sợ.

Hắn tin tưởng vững chắc người này là Liễu Thời Hoán, hắn tìm hiểu Liễu Thời Hoán rất kĩ, đối vỡi thân hình Liễu Thời Hoán cùng động tác đặc biệt quen thuộc.

Nhưng hắn lại không thể tin được, Liễu Thời Hoán sao có thể xuất hiện ở chỗ này!

Lâm Hạ là bình tĩnh nhất, nhưng cũng có chút kinh ngạc.

Tuy rằng anh biết Liễu Thời Hoán hôm nay tới, nhưng không nghĩ tới Liễu Thời Hoán sẽ trực tiếp đi đến sủng vật cửa hàng, chẳng lẽ là muốn cho bọn anh một kinh hỉ?
"Suỵt!" Liễu Thời Hoán ngón trỏ phóng tới bên miệng, làm cái động tác yên lặng khiến Mông Chính bình tĩnh một chút.

"Ah......" Mông Chính hiểu ý, nhanh chóng im lặng.

Tuy cả người vẫn rất kích động, nhưng hắn lại không thể hô lên, chỉ có thể nghẹn, mặt đều nghẹn đỏ.

Liễu Thời Hoán đem khẩu trang tháo xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc với mấy người Lâm Hạ.

"Chào mọi người!" Liễu Thời Hoán cười cùng hai người chào hỏi, một đôi mắt hồ ly khi cười rộ lên có vẻ đặc biệt câu nhân.

Trái tim Mông Chính bị cái ánh mắt câu nhân này làm cho tim bang bang đập liên hồi, mẹ ơi, có người câu dẫn con trai mẹ này!
"Chào cậu, tôi là Lâm Hạ." Lâm Hạ đáp lại.

Vừa dứt lời, Cục Bột Trắng đột nhiên từ trong lòng Liễu Thời Hoán nhảy đến trên người Lâm Hạ.

"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca, chờ An An một chút! Cục Bột Trắng đầu chôn ở trong ngực Lâm Hạ, hướng cái mông tròn vo đối diện mọi người, hiển nhiên là đang rất thẹn thùng.

"Được." Liễu Thời Hoán gật đầu.
Cục Bột Trắng bảo Lâm Hạ dẫn nhóc đi mặc quần áo, nhóc thực buồn bực, quần áo mới vừa cởi ra không bao lâu Thời Hoán ca ca liền tới rồi.

Còn may nhóc cưỡi ngựa gỗ đặc biệt phong cách, cấp Thời Hoán ca ca lưu lại một ấn tượng tốt.

Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đi rồi, chỉ còn lại có Liễu Thời Hoán cùng Mông Chính đang không biết làm sao.

"Thần......!thần tượng, chào anh!" Mông Chính muốn tự vả mình một cái quá, như thế nào liền nói lắp thế này!
"Chào cậu." Liễu Thời Hoán không dấu vết đánh giá Mông Chính, Mông Chính thoạt nhìn thực tuổi trẻ, ăn mặc giống một sinh viên.

Người rất cao hình thể cũng lớn, thoạt nhìn giống người phương bắc.

Một người to con thế nhưng sẽ thẹn thùng, thật là thú vị, còn là fan của hắn nữa.

Liễu Thời Hoán đôi mắt hơi hơi nheo lại, trong mắt ý cười càng đậm, muốn trêu cậu.

"Cậu tên là gì?"
Liễu Thời Hoán đột nhiên ghé sát vào Mông Chính khiến cậu sợ tới mức lui ra sau, Liễu Thời Hoán từng bước ép sát, thẳng đến khi Mông Chính dựa vào trên kệ để hàng, tuyệt ( kỳ) vọng ( đãi) mà nhắm mắt lại, hai chân run run rẩy rẩy.


"Ha ha......" Liễu Thời Hoán nhịn không được nở nụ cười, tiểu hài tử này chơi quá vui.

Nghe được tiếng cười Mông Chính mở to mắt, vẻ mặt quẫn bách.

Hu hu hu, thần tượng học xấu, nhưng vẫn rất đáng yêu nha......!
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng mặc xong quần áo được Lâm Hạ ôm lại đây.

Liễu Thời Hoán nhìn thấy Cục Bột Trắng cố ý vì hắn thay quần áo đẹp, trong lòng ấm áp, có chút cảm động.

"An An thật đẹp trai." Liễu Thời Hoán nhìn chăm chú vào Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng bị nhìn đến rất ngượng ngùng, nhịn không được quay mặt đi, vùi vào trong lòng Lâm Hạ.

Ngao ô, Thời Hoán ca ca ánh mắt quá liêu nhân!
"Hôm nay nó rất thẹn thùng." Lâm Hạ buồn cười mà nói.

"Vậy ạ? Thật là vinh hạnh của tôi." Liễu Thời Hoán nâng lên chân trước của Cục Bột Trắng, hôn một cái, tựa như lễ nghi hôn tay.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng thanh máu không còn, toàn thân nóng lên, da đều hồng rồi, còn may có lông mao ngăn trở.

Mông Chính ghen tị mà nhìn Liễu Thời Hoán hôn móng vuốt Cục Bột Trắng, rất muốn dùng móng vuốt của mình thay thế móng vuốt Cục Bột Trắng......!
"Đi ra sô pha ngồi đi." Lâm Hạ thấy mọi người đều đứng liền bảo tất cả đi ra sô pha ngồi rồi lại nói.

Liễu Thời Hoán đeo một cái ba lô to, bên trong là quần áo cùng đồ dùng của hắn, đeo lên rất nặng.

Lâm Hạ vừa nói như vậy, hắn liền vui vẻ đồng ý.

"Em giúp anh cầm!" Mông Chính hai mắt tỏa sáng, gắt gao nhìn chằm chằm ba lô to của Liễu Thời Hoán.

Hắc hắc, đến lúc hắn biểu hiện rồi!
Liễu Thời Hoán muốn cự tuyệt, Mông Chính lại không cho hắn kịp lên tiếng, một tay xách ba lô lên hỏi.

"Để bên trong hay là bên ngoài?"
"Để trên sô pha đi, lễ vật ở bên trong." Liễu Thời Hoán bất đắc dĩ mà nhìn Mông Chính to con một tay nhẹ nhàng xách theo ba lô của hắn, chỉ có thể chậm rãi từ từ đi theo phía sau Mông Chính.

"Ngao ô......" Ba ba, Thời Hoán ca ca chuẩn bị lễ vật, chính là An An cái gì cũng chưa chuẩn bị......!Cục Bột Trắng lén lút cùng Lâm Hạ nói, khuôn mặt nhỏ tràn đầy rối rắm.


"Không có việc gì, sẽ có cơ hội tặng lại lễ vật." Lâm Hạ nhẹ giọng nói.

Anh nói có cơ hội là thời điểm Liễu Thời Hoán rời đi, Liễu Thời Hoán có công việc của mình, không có khả năng ở mãi Giang Thành, đến lúc đó lại khẳng định phải chuẩn bị lễ vật.

Muốn đưa cái lễ vật gì, hiện tại liền bắt đầu nghĩ đi, không thể chờ đến khi Liễu Thời Hoán đi rồi mới chuẩn bị, như vậy một chút tâm ý đều không có.

Lâm Hạ sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, may mà Cục Bột Trắng nhắc nhở anh, bằng không anh sẽ không nghĩ đến việc này.

Đi ra sô pha ngồi xong, Lâm Hạ đi chuẩn bị đồ uống cùng trái cây, lưu lại hai người một hổ nhìn nhau.

Liễu Thời Hoán ngồi ở trên sô pha, Mông Chính ngồi ở trên ghế phụ, cùng Liễu Thời Hoán cách một cái bàn.

Hắn không dám quang minh chính đại nhìn Liễu Thời Hoán, chỉ dám thường thường trộm ngắm.

Liễu Thời Hoán đối với ánh mắt thực mẫn cảm, Mông Chính nhìn lén hắn biết đến, nhưng hắn làm bộ không biết gì.

Bị nhìn lén nhiều, có thể làm lơ được thì làm lơ.

Thực mau Lâm Hạ dùng khay bưng đồ uống cùng trái cây lại đây.

"Đồ uống tới."
"Cảm ơn." Liễu Thời Hoán cầm lấy một ly nước dừa, nhẹ nhàng nhấp một cái ngụm nhỏ.

Sau khi cái ly rời đi, ngoài miệng hắn dính vệt nước màu trắng ngà, hắn theo thói quen tính vươn đầu lưỡi màu hồng phấn liếm liếm, một cái động tác bình thường khi hắn làm lên mị hoặc vô cùng, làm cho Lâm Hạ cùng Mông Chính "không thuần khiết" suy nghĩ bậy bạ.

A a a, muốn cong! Không đúng, bọn họ vốn dĩ chính là cong......!
Cục Bột Trắng ngây thơ thấy một màn như vậy, nhớ tới chính mình ngày thường ăn cái gì luôn là dùng móng vuốt tới sát miệng, cùng Liễu Thời Hoán so sánh với nhau, một chút đều không ưu nhã.

"Đúng rồi, em mang quà cho mọi người." Liễu Thời Hoán với lấy ba lô của mình, kéo khóa ra, lấy ra hai cái hộp đóng gói hoàn mỹ.

Hai cái hộp bên ngoài dùng giấy bọc quà màu sắc tươi sáng, một cái là ấn theo hoạ tiết phim hoạt hoạ, một cái khác là hình ô vuông.

Khi lấy hộp quà ra, Liễu Thời Hoán mày nhíu một chút.

Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng cũng chưa nhìn thấy, ngược lại là Mông Chính vẫn luôn quan sát hắn chú ý tới.

"Cái này là của An An, cái này là của anh họ Lâm Hạ." Liễu Thời Hoán thật đúng là ngượng ngùng kêu Lâm Hạ là chị dâu, không có nam nhân nào muốn bị người khác kêu như vậy.

Liễu Thời Hoán tự hỏi, quyết định gọi giống Đường Ân Lãng, cũng gọi Lâm Hạ là anh họ.

Lâm Hạ lớn hơn so với hắn, gọi anh họ cũng rất thích hợp.

Nhưng vì cái gì không trực tiếp kêu anh Lâm Hạ, Đường Ân Lãng tỏ vẻ không muốn.


"Cảm ơn!" "Ngao ô!" Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng tiếp nhận lễ vật, ở dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Thời Hoán mở hộp ra.

"Ngao ô?" Đây là cái gì? Liễu Thời Hoán đưa cho Cục Bột Trắng chính là một món đồ chơi giống như cái máy tính nhỏ, bên trong có nước, còn có thật nhiều vòng tròn đủ mọi màu sắc, vị trí bàn phím có hai cái nút lớn, bên cạnh hai cái nút to là hai cái nút nhỏ, đằng xa còn có một cái nút nữa.

"Đây là máy chơi game, ấn hai cái nút này là có thể đem vòng tròn đặt vào bên trong san hô." Liễu Thời Hoán nhìn Cục Bột Trắng vẻ mặt mê mang, liền giải thích cho nhóc.

"Ngao ô?" Thời Hoán ca ca, cái nút nhỏ là dùng để làm gì đó? Cục Bột Trắng dùng móng vuốt ấn một chút cái nút lớn, phát hiện vòng tròn trong nước mặt bay lên.

Nhóc đã biết tác dụng của nút to, giờ muốn biết cái nút nhỏ là dùng để làm gì đó.

"Cháu ấn thử xem." Liễu Thời Hoán bảo Cục Bột Trắng trước thử đi.

Cục Bột Trắng nghe lời đè xuống, nháy mắt âm nhạc vang lên.

"Đừng nhìn ta chỉ là một con dê......"
"Ngao ô!" Thật thần kỳ! Cục Bột Trắng kinh hô.

"Trò chơi này có âm nhạc, tùy tiện ấn một cái nút nhỏ nó sẽ ca hát, cái nút nhỏ bên trái là một bài hát, cái nút nhỏ bên phải là một khác bài hát, cái nút xa kia là nút dừng." Liễu Thời Hoán thanh âm thanh lãnh giống như băng tuyết trên cao nguyên, nhưng khi hắn cùng Cục Bột Trắng nói chuyện, trong thanh âm nhiều thêm một tia ôn hòa, làm giọng nói thanh lãnh của hắn mang theo chút ấm áp.

"Ngao ô!" Thật là lợi hại! Cục Bột Trắng ấn một chút cái nút nhỏ, máy chơi game liền thay đổi một bài hát khác.

"Hai con hổ, hai con hổ, chạy rất nhanh......"
Cục Bột Trắng nhận được món đồ chơi mới lạ, liền ngồi ở một bên đùa nghịch.

Lâm Hạ xem xong món đồ chơi của Cục Bột Trắng, mới mở ra cái hộp của mình.

"Anh Lâm Hạ, cái lễ vật này không thể cho anh họ em biết nha, bằng không em không thể sống để đi ra khỏi Giang Thành đâu." Liễu Thời Hoán nói giỡn.

"Nghiêm trọng như vậy?" Lâm Hạ vừa nghe càng tò mò, trên tay tốc độ nhanh hơn, thực mau liền bóc xong.

Liễu Thời Hoán đưa cho anh chính là một quyển album, mở ra liền biết Liễu Thời Hoán vì cái gì nói như vậy.

Album có ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Đường Ân Lãng, có hình thái ấu tể, cũng có nhân hình.

Có soái chiếu cũng có lịch sử đen tối, nhìn ra được lịch sử đen chiếm đa số.

"Cảm ơn!" Lâm Hạ thiệt tình cảm tạ Liễu Thời Hoán đưa cho anh cuốn album này.

Thông qua ảnh chụp, Lâm Hạ giống như thấy được hổ sinh Cục Bột To trải qua.

Lâm Hạ muốn hiểu biết quá khứ Đường Ân Lãng, nhưng không có con đường đi tìm hiểu.

Chỗ ảnh chụp này giống như đưa anh trải qua quá khứ cùng Đường Ân Lãng..

Bình Luận (0)
Comment