Tôi có một người bạn, một năm thì bị khó thở hết sáu tháng, đi bịnh viện khám, chữa chạy đông y tây y đủ hết cũng không bớt.Có lần đang trò chuyện anh bị sặc sụa, nghẹt thở, bèn hỏi tôi:– Có cách gì trị chăng? Chắc đây là nghiệp chướng của tôi.Tôi bảo: – Nếu là nghiệp chướng thì cũng phải tìm cho ra nguyên nhân.
Nhất định là có nguyên nhân.
Anh hãy nhớ kỹ lại xem, trong đời này anh có giết qua loài vật nào không và đã giết bao nhiêu?Anh nói:– Có, hồi đó tôi ở quê, nhà rất nhiều chuột.
Ba mẹ tôi phải bẫy chuột và bắt được rất nhiều.
Biết tôi ưa nhận nước chuột nên họ giao tôi đem cả lồng chuột ra dìm xuống sông, tôi đã khiến chuột sặc sụa khống thở được và chết đuối cả… mà hễ chuột chưa chết thì tôi nhất quyết chẳng chịu lấy lồng lên…Có lẽ vì vậy mà giờ mới bị báo ứng như thế này! Anh bạn tôi hằng ngày luôn vị sặc, nghẹt thở… đến dở chết dở sống.
Chư vị thấy có đáng sợ hay không?Tôi kể ra câu chuyện này không phải đề dọa các vị, mà là muốn các vị hiểu rõ để không sát sinh và đừng kiếm sống bằng những nghề sát sinh.
Mong quý vị hãy tự bảo vệ tốt cho mình!Tự thuật của Sư Hải ĐàoLời người dịch: Khi dịch đến chỗ Sư Hải Đào sám hối, xin lỗi con rắn, tôi thật cảm động.
Nhất là hai lời nguyện lớn: “Không bao giờ sát sinh” thì tương đối dễ rồi, còn “Không bao giờ nổi giận”? Với tôi đây là lời nguyện rất dũng mãnh, vì nói được làm được, đòi hỏi rất nhiều lực tỉnh giác!Tôi chỉ biết sơ về Sự Hải Đào, việc làm nổi bật nhất là sư phóng sinh rất mạnh, tôi từng đọc một bài báo tường thuật sư hướng dẫn người phóng sinh (rất ấn tượng), vì buổi phóng sinh có đông người tham dự, cực kỳ trang trọng và vĩ đại.
Trong số thủy tộc được thả còn có các động vật hoang dã và một con bò có mang.
Khi được phóng sinh, nó đã hướng về sư, quỳ xuống cảm tạ… Tôi thấy hình chụp cũng thật cảm động.
Ngoài ra sư còn viết, biên soạn rất nhiều sách về báo ứng phóng sinh.
Mong rằng mẫu chuyện nhỏ tôi dịch về Sư Hải Đào, sẽ đem lợi ích lớn đến cho bạn đọc..