Báo Ứng Hiện Đời

Chương 162



Tốt nghiệp phổ thông xong, được người giới thiệu, tôi vào làm phục vụ bàn tại một nhà hàng có tên là “Quán Nhậu Long Hổ”.

Quán nhậu này là một nơi thuộc vùng thâm sơn cây cối sầm uất, có rất nhiều dã thú.

Ông chủ quán họ Vi, được xem là vua kinh doanh vì ông mưu trí, khéo tính toán đầu tư, nhờ vậy mà hái được lắm tiền, ông treo bảng bán thịt thú rừng, chào hàng bằng mấy từ “đặc sản thôn quê” quyến rũ, thực khách tìm tới đông nghịt.Quán càng mở rộng, quy mô.

Tiệm lão Vi càng phát tợn, khắp xa gần đều biết tiếng.

Quán có món đặc biệt tên “Long Hổ Đấu”, gồm thịt đại mãng xà nấu chung với mèo rừng mà đặt thành, và chẳng mấy chốc biệt danh này thành tên gọi của quán.Cứ kiều đó, mèo rừng và mãng xà khắp vùng phụ cận đều gặp họa ương.


Do ông chủ Vi luôn thu mua giá cao hơn người, nên nhiều dân làng hám tiền sẵn sàng liều mạng xông lướt hiểm nguy, mò vào chốn thâm sơn vắng bóng người để tìm hàng cung ứng cho lão chủ.

Cái sân phía sau tiệm ngày nào cũng nồng nặc mùi máu tanh, tiếng rên la thảm thiết không ngừng vang vọng vào tai.Một hôm lão Vi mua được con mãng xà khủng dài sáu mét, mập độ một tấc rưỡi, có vảy óng ánh sắc hoàng kim pha chút bạc.

Nghe nói đã có rất nhiều người mất mạng vì tìm bắt con mãng xà này, nhìn vóc dáng đồ sộ của nó có thề đoán nó là vua mãng xà.Con mãng xả nằm mê man một ngày mới tỉnh lại.

Lão Vi tiến đến gần lồng sắt nói:– Ha! Ngó bộ ngươi đỉnh đạc uy phong, nên ta tạm thời chưa giết, cho ngươi lưu mạng sống thêm mấy ngày nữa.Mãng xà hình như nghe hiểu, nó ngóc đầu lên cao, đột nhiên há to miệng phun ra một bãi nước miếng hôi tanh nồng nặc vào mặt lão chủ, do lão không kịp đề phòng, chỉ biết hét to một tiếng thảm thiết, rồi quay mình bỏ chạy.

Chúng tôi nghe lão rống cũng vội chạy tới, dùng nước sạch rửa mặt cho lão.

Nước miếng mãng xà có tính ăn mòn tiêu hủy cao, nếu như cứu chữa không kịp, chắc chắn sẽ lưu thẹo, lở lói.Lão Vi đùng đùng nổi giận, nhấc ngay nồi nước nóng giội vào chuồng mãng xà, trút giận xong rồi, lão hung tợn nói:– Nếu chẳng phải do tốn tiền mua mi cao giá, thì ông đây đã băm vằm mi ra cho hả giận! Hừ! Giờ ông sẽ cho mi sống không bằng chết, rồi nửa tháng sau sẽ làm thịt, đem mi ngâm rượu mừng sinh nhật 40 của ông!Từ ngày đó trở đi mãng xà bị nhốt đơn độc trong chiếc lồng to nơi góc vườn, không cho ăn uống, thỉnh thoảng ông còn ngược đãi hành hạ chửi mắng nó om sòm, ngày nào cũng cho giết mổ đồng loại nó, còn lột da xẻ thịt các con vật ngay trước mặt nó để thị uy.Bảy, tám ngày trôi qua, con đại mãng xà vẫn không khuất phục, hễ thấy lão chủ là giương mắt thịnh nộ, há mồm nhe nanh.

Mỗi lần đến gần lồng nó, ai cũng đều có cảm giác bất an khủng khiếp.Lại mấy ngày nữa trôi qua, bỗng xảy ra chuyện: Con đại mãng xà trong lồng không cánh mà bay, chẳng thấy tăm hơi, tung tích…Lão chủ vừa nghe tin này, thì mặt mảy tái nhợt, hai mắt trợn ngược, lão đến bên cái lồng nhìn trừng trừng, quan sát…Thấy lồng vẫn còn nguyên vẹn không có chút tì vết hư hại, chung quanh không có khe hở nào.

Lão đoán: “Trừ phi có ai đó cố ý thả nó ra? Nếu không thì chắc chắn con mãng xà khủng này không thề nào thoát”…Lão chủ tức tối quay đi, hằn học nói:– AI? LÀ AI THẢ NÓ RA HỬ? Khôn hồn thú nhận thì không sao, chứ để ông đây mà điều tra ra được thì ông sẽ lột da sống… cho coi!Chúng tôi đều sợ run người, cùng xúm nhau thề thốt là mình không có làm vậy.

Lão chủ mặt mày thiểu não, ông quay lại cái lồng sắt quan sát tiếp tục, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ con đại mãng xà đào thoát: Có hai thanh sắt khe hở tương đối lớn, xem ra mãng xà đã thoát bằng đường này.Chúng tôi bàn tán cả buổi, cuối cùng đành phải thừa nhận hiện thực trước mắt: đúng là thân thể con mãng xà này có tính co giãn biến hóa cực cao, quá giỏi luồn lách; khe hở nhỏ xíu như vầy mà vẫn chui ra được.

Vì muốn tự do, nó có thể kham nhẫn mọi thống khổ ngoài sức tưởng…Lão chủ sau khi “xả xú bắp” – trút thịnh nộ xong – thì ngó bộ đã nguôi ngoai, không còn nói năng gì nữa.

Khoảng hơn hai giờ sáng, chúng tôi ai nấy đang ngủ say sưa thì bị những tiếng thét kinh hoàng làm cho tỉnh giấc.


Tôi giật mình nhổm dậy phóng ra sân quan sát tình hình.Vừa nhìn cảnh trạng, tôi đã hồn phi phách tán.

Dưới ánh trăng sáng, tôi thấy có mấy mươi con mãng xà bò đầy sân, có con trườn từ ngoải cửa sổ vào.

Thuở giờ tôi chưa từng chứng kiến cảnh mãng xà hành động tập thể như vầy.

Bình thường thấy đám mãng xà trong quán đều có vẻ đầu ngu não ngốc, nhưng hiện thời trước mắt tôi, những con đại mãng xà này trông bộ dạng rất khôn ngoan và đang bừng bừng lửa giận, thịnh nộ khó nguôi, khí thế cực kỳ hung hãn…Tôi vội hét lên báo động khắp:– Mau thức dậy, thức dậy chạy mau, bầy mãng xà đang bò vảo nhà kia kìa!Âm vang kinh hoàng của tôi gây náo động cả một vùng.

Chớp mắt, mấy con rắn đã bò tràn lan chung quanh, nhiều con trườn đến bao vây phòng lão chủ, kín tới không còn khe hở nào.Trong quán, mấy bếp sư và hỏa đầu quân vốn giỏi việc, vì họ từng ra tay giết vô số mãng xà, do thạo nghề quen ứng phó nên họ không hãi hùng lắm, dù có chút sợ thoáng qua thì họ cũng nhanh nhẩu chụp khí cụ truy bắt các mãng xà để giết.

Sau một trận đấu đánh dữ dội, đã có mấy người rời nhà, chạy ra sân.

Mãng xà vẫn ung dung tấn công, vài con xông thẳng đến phòng lão chủ, giống như là đến tiếp viện vậy.Xem ra trọng điểm mãng xà muốn tấn công chính là phòng lão chủ.

Do cửa sổ mở nên đã có mấy con tiến vào trong.

Tôi dễ dàng nhận ra con mãng xà chúa từng vượt ngục, vì thân nó màu hoàng kim, lại to lớn nhất trong bầy nên rất dễ phát hiện, đồng thời tôi cũng hiểu ngay: Chính nó hướng dẫn, điều khiển bầy rắn này đến báo thù!Kỳ quái là tôi không hề thấy bóng dáng lão chủ đâu, cũng không nghe tiếng va chạm đấu đá…Tôi gọi to, nhắc nhở mấy người còn đứng trong sân:– Hãy mau lên lầu, chỗ đó an toàn hơn!Bọn họ như sực tỉnh, vội phóng lên cầu thang, ai nấy chạy bán mạng, cùng lao vào phòng như cơn lốc.

Mãng xà đang bắt đầu bò lên, chúng tôi đồng tâm hiệp lực, nương vào thế “cao quánh thấp”, cuối cùng đầy lui được chúng.Khi bầy rắn từ phòng lão chủ thoái lui, vẫn con rắn chúa to lớn màu hoàng kim hiên ngang dẫn đầu, sau đó chúng nhanh chóng biến vào rừng cây rậm rạp phía sau núi.Khi đã chắc chắn là nguy hiểm đã qua, chúng tôi mới xuống tầng dưới.

Thấy hai anh đồ tề Nhan Trung Vĩ và Lý Trường Hữu vẫn chưa ra khỏi phòng.


Hai người này thường ngày chuyên lo việc giết rắn, họ đã giết vô số mãng xà.

Chúng tôi kinh hoàng đến há hốc mồm khi phát hiện cả hai anh gân cốt bị đứt lìa, nội tạng bị xé thủng, thất khiếu lưu huyết, đã chết từ hồi nào.Riêng cửa sổ phòng nhóm nữ phục vụ do đóng kín nên mãng xà không thể vào, nhờ vậy mà bọn họ không ai bị thương, chỉ bị một mẻ sợ “kinh hồn bạt vía” mà thôi.Vậy ông chủ quán Vi ở đâu? Chúng tôi thắc mắc, đồng tiến đến cửa phòng ông.

Bên ngoài là một bãi hỗn độn, cũng không thấy bóng dáng ông.

Chúng tôi hồi hộp, ráng tiến vào trong, thấy càng loạn dữ hơn, nơi đây in đầy vết tích mãng xà giày xéo.

Hơn nữa còn lưu mùi khí tanh nồng nặc.Kỳ quái là vẫn không thấy lão Vi đâu cả.

“Hỏng lẽ lão bị mãng xà bắt cóc hay bị nó nuốt gọn rồi? Thật đáng sợ”… Nghĩ đến đây đầu tôi như tê dại đi, xương sống phát lạnh, nổi ốc khắp mình…Lúc này chúng tôi không hẹn mà đồng chú ý đến một lu to nơi góc tường, lu này cao khoảng 1m5, nắp lu bằng gỗ có tay cầm, nhưng giờ lu đang đậy nắp ngược, nghĩa là tay cầm quay vào trong, thành lu in đầy vết rắn đu đeo, quần thảo… Ắt là lão Vi ở trong đó?Chúng tôi gọi nhỏ:– Ông chủ ơi, mãng xà rút rồi, ông mau ra đi!Gọi hoài mà không nghe động tĩnh gì, chúng tôi có cảm giác không hay, bèn tới gần, run rẩy dỡ nấp lu ra.

Nhìn thấy ông Vi toàn thân co rúm, mặt tái nhợt, mắt trợn lưỡi thè, mười ngón tay bấu chặt vào nắp lu đến chảy máu, ông chết thảm đến chẳng nỡ nhìn.Có lẽ lão Vi vừa thấy bầy mãng xà tiến vào, thì biết mình không xông ra được, liền chui vào lu và kéo nắp đậy lại.

Con rắn chúa thù ông thấu xương, dễ gì chịu buông tha? Nó ôm phẫn nộ cực điểm hợp cùng bầy mãng xà vây quanh lu, dốc toàn lực tấn công…Bầy rắn đã đè chặt nắp lu không cho chút không khí len vào, khiến lão Vi bị chết ngộp trong đó.Chuyện khủng khiếp chưa từng có này nhanh chóng được đồn lan, khắp vùng rồi khắp thôn làng… Riêng dân chúng trong địa phương này chẳng còn ai dám giết rắn nữa.Bảo Quang.


Bình Luận (0)
Comment