Bảo Vật Của Rồng

Chương 10


Vương quốc - Phiên ngoại · Mầm mống
Arthur từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu sẽ nghiêm túc hoàn thành những nhiệm vụ mà nhà vua đã đặt ra trước đó, cũng sẽ khéo léo nghe theo lời dặn dò của mẫu hậu, xử sự ngày càng giống như những gì một người thừa kế nên làm khiến cho phụ vương yêu thích.

Cậu áo cơm không lo, từ bé đã hưởng thụ đãi ngộ tôn quý không gì sánh được.

Thế nhưng Arthur không hề vui vẻ.

Cậu hiểu rõ lợi thế về ngoại hình của mình, theo thói quen giả vờ mềm mại vô hại để làm nũng, làm bộ ngốc nghếch, chọc cho phụ vương thoải mái, khiến cho anh chị em cực kỳ đố kỵ.

Những đồ chơi nhỏ bé tinh xảo cậu chợt nảy ra ý muốn cách ngày sẽ được đưa tới chất đầy cung điện của cậu.

Arthur được nuôi dưỡng bằng tài lực của cả một đế quốc, bẩm sinh tính cách vốn lạnh nhạt, không có nhiều hứng thú, về sau càng ngày càng trở nên lạnh lùng.


Mãi đến tận khi nhìn thấy người hát rong tuấn tú đẹp trai nheo mắt cười với cậu, Arthur mới cảm thấy trong lòng mình dường như nở ra một đóa hoa.

Nhưng Rồng lại bị đuổi đi.

Lần đầu tiên cậu phản kháng.

Giữa mùa đông tuyết rơi không quá đầu gối, quỳ trước cửa cung điện suốt ba ngày ba đêm, cho đến khi cơ thể chịu không nổi mà ngất đi.

Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên Arthur nhìn thấy là lễ tế Thần Ánh Sáng, mà những người được coi là thân nhân của cậu lại đang nói cười trong yến hội hoàng gia.

Đêm đó, sau khi tiệc rượu kết thúc, phụ thân lần đầu tiên nổi giận với cậu, muốn cậu hiểu rõ ——
Người thừa kế đế quốc hùng mạnh nhất trên đại lục Atlantis không được phép mê muội mất cả ý chí.

Mẫu hậu cũng không nhẹ giọng an ủi cậu nữa, vào ban đêm sau khi phụ vương đi khuất, lấy dây mây đầy gai quất nát đáy lòng chứa đầy mong đợi và khát vọng thầm kín của Arthur.


Anh chị em cười nhạo xì xào bàn tán, ánh mắt như mũi gai nhọn đâm vào sau lưng.

Cung điện tráng lệ, ngột ngạt lạnh lẽo, khảm đầy các loại đá quý đủ màu.

Ánh sáng trắng tinh khiết từ đá mặt trăng chiếu rọi khuôn mặt Arthur.

Từ khi sinh ra, cậu không ngừng học cách trở thành một Thái tử đích thực, nhưng không ai dạy cậu cách bày tỏ những cảm xúc khác.

Bất quá, trải qua việc này, lần đầu tiên cậu khao khát quyền lực, ngay cả trò chơi giả bộ đã sớm nhàm chán trước đây bỗng nhiên tràn đầy lạc thú u ám.

Arthur nhỏ tuổi thở ra một hơi, ánh mắt nặng nề nhìn vào gương.

Vết roi trên lưng đau rát.

Nhưng những đường nét trên khuôn mặt cậu lại cong lên, chậm rãi lộ ra một nụ cười ngọt ngào đáng yêu.

Cậu...!sẽ không từ bỏ..

Bình Luận (0)
Comment