Bất An Vu Thất

Chương 11

Chiều tối, Dụ Tễ đưa Ôn Thường Thế tới ba nơi.

Ở công viên vùng ngoại thành xem cây thủy sam mà Ôn Thường Thế tự tay trồng.

Cây thủy sam cũng thuộc hàng cây quý được đặt ở vùng trung tâm, đã hơn 6 năm tuổi, cao cỡ hai tầng lầu, tán lá mọc ra xum xê. Bên cạnh còn có một cái biển nhỏ, phía trên viết: “Ôn Thường Thế, ngày x tháng x năm x.”

“Nhìn không ra nha,” Dụ Tễ ngồi xổm xuống, nhìn nhìn tấm biển rồi quay đầu nói với Ôn Thường Thế: “Anh còn biết bảo vệ môi trường như vậy.”

Ôn Thường Thế nhìn cây thủy sam tựa như đang suy tư gì đó, không nói chuyện.

Tư liệu do Dụ Tễ và Trương Uẩn Chi gắng không rút dây động rừng mà tìm về hắn cũng đã đọc không ngừng.

Có những khoảnh khắc, Ôn Thường Thế cảm thấy gương mặt của kẻ nào đó thực quen thuộc xẹt qua, trí nhớ đang bị dây thần kinh chèn ép lập tức liên kết giống như cách mà người bình thường nhớ lại những ký ức đã qua.

Thế nhưng, phần lớn thời gian hắn đều không thu hoạch được gì.

May mắn chính là, Ôn Thường Thế đã biết người tấn công hắn trước khi rơi xuống biển là ai, nhưng tạm thời còn chưa nói cho Dụ Tễ.

Ra khỏi công viên, bọn họ lại đi một đoạn ngắn, ngồi cáp treo trên lưng chừng núi Mậu Thị ngắm cảnh, rồi từ trên đài viễn vọng chiêm ngưỡng toàn cảnh khách sạn Hoàng Hậu.

Khách sạn Hoàng Hậu chính là nơi Ôn Thường Thế làm giàu.

Mười mấy năm trước, khi Ôn Thường Thế và mẹ của hắn mới đến Mậu thị họ vẫn là những kẻ vô danh. Khi đó hắn mua một khối đất dài nhưng khá hẹp rồi bắt đầu khởi công xây dựng khách sạn Hoàng Hậu. Mãi tới năm sòng bài kinh doanh cá độ của Mậu thị khai trương, Ôn Thường Thế mới lần đầu tiên xuất hiện trước mắt công chúng.

Chỉ nửa năm sau, khách sạn Hoàng Hậu nằm dọc theo bờ Đông Hải của Mậu thị khai trương. Tiệc mở tới mười ngày, ba phòng đánh cược chính, mỗi nơi có 80 bàn đặt cược, khách khứa tham dự nối liền không dứt. Bọn họ đều muốn tới đây để trưng cầu phú quý.

Mười mấy năm sau, phía sườn của khách sạn Hoàng Hậu lại lần nữa được tu sửa, Ôn Thường Thế xảy ra chuyện trước ngày khởi công, hiện tại khung đỡ cũng đã dỡ đi một nửa như thể rất nhanh sẽ hoàn công.

Trên đài ngắm cảnh có ít du khách đang chụp ảnh, Dụ Tễ liền kéo Ôn Thường Thế trốn vào trong góc, muốn Ôn Thường Thế cúi thấp xuống một chút đừng để du khách chụp được.

“Không có ai chụp tôi,” Ôn Thường Thế dán vào bên tai Dụ Tễ nói: “Muốn chụp cũng là chụp cậu.”

Ôn Thường Thế lười đeo nên không màng chuyện Dụ Tễ phản đối, đeo huy chương cầu vồng lên mũ và tay áo của Dụ Tễ.

Nhìn qua, Dụ Tễ giống như một thành viên của ban tuyên truyền bình đẳng giới, mấy người trẻ tuổi đều liếc nhìn cậu vài lần.

Hai người đứng trên đài ngắm cảnh một lát Ôn Thường Thế cũng không có nhớ được cái gì, chỉ cảm thấy có quá nhiều người nhìn Dụ Tễ khiến trong lòng hắn khó chịu, liền kéo Dụ Tễ muốn rời đi.

Dụ Tễ nhìn đồng hồ thấy mới lên đây chưa được mười phút, liền xác nhận lại với Ôn Thường Thế: “Thật sự không có cảm giác quen thuộc sao?”

“Không.” Ôn Thường Thế xụ mặt trả lời, từ phía sau ấn tay Dụ Tễ ẩn cậu về hướng xe cáp treo.

Bởi không rõ ràng lắm tình huống ở Mậu thị, nên Dụ Tễ không dám tùy tiện mang Ôn Thường Thế tới gần tập đoàn Đại Lâu. Chỉ có thể tìm một tiệm cơm Tây ở phía xa xa, nơi có thể nhìn thấy tòa nhà của tập đoàn Đại Lâu, ngồi xuống vừa chọn vài thứ để ăn vừa nhìn về phía toà nhà đằng xa.

Đã sắp hoàng hôn, Dụ Tễ cầm cốc cà phê lên muốn mấy ngụm, trên mặt cũng không biểu lộ cái gì mà nhìn Ôn Thường Thế dường như vẫn đang suy tư, chống cằm hỏi hắn: “Anh ngẩn người làm gì?”

Mới ăn được một nửa, Dụ Tễ nhận được điện thoại của Trương Uẩn Chi.

“Tiểu Dụ, cậu mau về trước đi,” Trương Uẩn Chi đè thấp thanh âm nói chuyện với Dụ Tễ, bên đầu kia có tiếng vọng âm kỳ quái giống như đang ở trong toilet: “Bạch Lộ nói buổi tối không muốn đi chơi, một hai phải mang đồ ăn về cho cậu. Tôi khuyên như thế nào cũng không nghe.”

Dụ Tễ đành phải thuê xe, cùng Ôn Thường Thế nhanh chóng trở về.

Lúc họ về tới bến tàu trời đã tối sầm, nhưng kỳ thật lại tiện cho bọn họ lên thuyền.

Ôn Thường Thế đã một ngày không dùng tới gậy chống, đi cả một ngày cũng thực mỏi mệt trở về liền thay quần áo. Dụ Tễ nhanh chóng nhận được mật báo của Trương Uẩn Chi: “Lên thuyền.”

Dụ Tễ đuổi Ôn Thường Thế vào phòng tắm, lại nhìn gương rồi bới loạn đầu tóc lên hỏi Ôn Thường Thế: “Nhìn tôi như vậy có giống mới ngủ dậy không?”

Ôn Thường Thế hiếm khis lại duỗi tay ra, xoa xoa mái tóc rối loạn của Dụ Tễ khiến nó càng thêm lộn xộn, lại kéo áo ngủ của Dụ Tễ một chút rồi mới nói: “Giống.”

Dụ Tễ nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng rửa mặt, đi đến bên mép giường ngồi được một lát, liền có tiếng gõ cửa.

“Dụ Tễ?” Chu Bạch Lộ gõ cửa, nhẹ giọng gọi tên cậu: “Cậu có khá hơn chút nào không?”

Dụ Tễ chậm rãi bước qua mở cửa cho Chu Bạch Lộ, suy yếu nói: “Có hơi say tàu.”

Chu Bạch Lộ cầm theo một túi giấy lớn đựng đồ ăn, mặt lộ ra vẻ đồng tình bước theo Dụ Tễ vào phòng, đặt túi đồ ăn lên bàn trà mới nói: “Tôi mang cho cậu ít đồ ăn, đều là món dễ tiêu hóa.”

“Cảm ơn,” Dụ Tễ cầm túi bày đồ ra, hương thơm của cháo và điểm tâm bay ra. Dụ Tễ thành tâm thành ý cảm ơn Chu Bạch Lộ, lại xin lỗi: “Thực xin lỗi, hôm nay không đi cùng cô được.”

Chu Bạch Lộ lắc đầu, nhìn Dụ Tễ mỉm cười: “Về sau còn nhiều cơ hội.”

Dụ Tễ còn chưa trả lời, Chu Bạch Lộ lại nói: “Không phải bác Thiệu nói, tháng chín hai nhà chúng ta sẽ cùng đi nghỉ phép sao.”

“Phải không?” Dụ Tễ chưa từng nghe Thiệu Anh Lộc nói qua, cảm thấy kỳ quái hỏi: “Có tôi sao?”

“Đương nhiên,” Chu Bạch Lộ chớp chớp mắt, nói: “Bác còn nói có mẹ và em trai cậu.”

Sắc mặt Dụ Tễ thoáng thay đổi, tận lực ôn hòa nói với Chu Bạch Lộ: “Nhưng mẹ của tôi đã qua đời.”

Bản thân cậu cũng không để ý chuyện gia đình mình được nhắc dến, dù bị nói cũng không có cảm giác gì, người thực sự để ý chính là Thiệu Anh Lộc. Thiệu Anh Lộc luôn muốn ra vẻ một gia đình hòa thuận, con cái thân mật. Bà Thiệu thoạt nhìn cũng xem con của Thiệu Anh Lộc như con của chính mình, quả thực sẽ khiến nhiều người hiểu lầm.

Tuy cũng không tiện nói rõ với Chu Bạch Lộ, nhưng chuyện cùng đi nghỉ phép với mấy người họ Thiệu, Dụ Tễ hoàn toàn không muốn.

Chu Bạch Lộ sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Trong nhà cũng không nói nhiều về chuyện của Dụ Tễ, cô chỉ cho rằng Thiệu Anh Lộc ở bên ngoài có quá nhiều tin tức tình ái nên quan hệ của Dụ Tễ với ông ta không tốt. Lại không biết bà chủ trong nhà kia căn bản không phải vợ cả chân chính.

“Thực xin lỗi,” cô nhìn Dụ Tễ nói lời xin lỗi: “Tôi…”

“Không vấn đề gì,” Dụ Tễ ôn nhu ngắt lời cô: “Tôi hiểu mà.”

“Chả trách cậu lại không ở cùng với bọn họ.” Chu Bạch Lộ nói, lại nhớ tới lúc cô tới nhà lớn của Dụ gia, lúc nhắc đến Dụ Tễ bà Thiệu luôn có vẻ cực kỳ thân thiết, trong lòng chợt lạnh xuống.

“Ai nha, không nói cái này,” cô ngừng vài giây rồi duỗi tay mở nắp hộp cháo ra: “Ban ngày cậu cũng chưa ăn gì đi, mau nếm thử xem. Đây là hàng cháo yêu thích nhất của tôi ở Mậu thị, mấy tháng nay ở Nghi thị không ăn được ngày nào tôi cũng nhớ.”

Dụ Tễ nhớ tới đại gia bị cậu nhốt trong phòng tắm kia bữa tối cũng chưa ăn no, còn đang bận suy nghĩ xem nếu cậu ăn trước thì Ôn Thường Thế liệu có trở mặt hay không, thì điện thoại chợt vang lên. Cậu lấy ra nhìn, là trợ lý sinh hoạt của Thiệu Anh Lộc.

“Cậu cứ nghe điện thoại trước đi,” Chu Bạch Lộ rất hiểu ý.

Dụ Tễ tiếp điện thoại, Lư trợ lý nói: “Tiểu thiếu gia, Dụ lão tiên sinh hôm nay có chuyển biến tốt đẹp, phía bệnh viện liên hệ cho tôi nói ông ấy vẫn luôn muốn gặp cậu. Nhưng cậu không có trong thành phố, cậu xem khi nào tiện thì có thể gọi video với ông ấy một chút.

Dụ Tễ vui đến muốn mạng, cậu chưa từng gọi video cho ông ngoại, ngay cả thấy mặt cũng khó như lên trời, lập tức đáp ứng. Hai người hẹn thời gian, Lư trợ lý nói nửa giờ nữa sẽ gọi lại cho Dụ Tễ.

Chu Bạch Lộ nghe Dụ Tễ đáp lời cũng đoán ra một ít, liền đứng lên nói: “Không quấy rầy cậu nữa, cậu tự ăn đi.”

Dứt lời liền đi ra ngoài.

Dụ Tễ gọi Ôn Thường Thế từ trong phòng tắm ra, kéo đến bên cạnh bàn trà, cao hứng nói: “Anh mau ăn đi, lát nữa tôi phải gọi video cho ông ngoại, anh cứ ngồi trên giường nhưng không được phát ra âm thanh.”

Ôn Thường Thế nhìn thoáng qua đồ ăn bày ra trên bàn: “Cậu ăn đi, tôi không đói bụng.”

“Sao lại không đói bụng,” Dụ Tễ có thể gọi video với ông ngoại nên tâm trạng thực tốt, nhìn Ôn Thường Thế thế nào cũng thấy đáng yêu, cậu cầm một cái muỗng lại bưng chén cháo lên đi đến bên người Ôn Thường Thế, múc một miếng lên làm bộ muốn đút cho hắn: “Ăn một miếng đi, ăn nhiều thông minh.”

Ôn Thường Thế nghiêng đầu, cái muỗng nhựa dán trên môi hắn không được đáp lại, nhìn vừa không hài hòa vừa buồn cười.

“Ăn nhé,” Giọng điệu Dụ Tễ thực ngọt ngào, giống như dỗ con nít mà nịnh Ôn Thường Thế: “Ngoan, hé miệng đi.” Ôn Thường Thế trừng mắt nhìn Dụ Tễ nửa ngày, Dụ Tễ bị hắn trừng đến ngứa ngáy trong lòng, định thả muỗng trở về lại thấy Ôn Thường Thế thực sự hé miệng ăn miếng cháo đã dâng đến tận miệng.

Bộ dáng biệt nữu của Ôn Thường Thế thực sự trông rất buồn cười, Dụ Tễ cầm cái muỗng cười một hồi mới nói: “Anh ăn thật sao. Tôi thua rồi.”

Dụ Tễ ngồi xuống sofa, phát hiện chỉ có một bộ muỗng nĩa liền cầm một bộ bằng kim loại trong phòng.

Theo lý thì Ôn Thường Thế phải dùng mấy thứ tốt, cho nên Dụ Tễ đưa bộ muỗng nĩa kim loại cho Ôn Thường Thế, chính mình thì dùng cái muỗng nhựa vừa được dùng qua kia ăn.

Ăn xong không được bao lâu thì trợ lý Lư gọi video qua đây.

Dụ Tễ nhanh chóng tiếp điện thoại, trợ lý Lư tây trang phẳng phiu xuất hiện. Hắn đứng trong phòng của ông Dụ trong viện điều dưỡng, phía sau có nửa cái bánh xe lăn, xung quanh hình như còn có âm thanh to nhỏ nói chuyện của người già.

“Lão tiên sinh,” trợ lý Lư xoay người, kiên nhẫn nói với ông lão trên xe lăn: “Tiểu thiếu gia tới rồi, ngài xem.”

Hắn xoay camera một chút để Dụ Tễ nhìn thấy mặt Dụ lão gia.

Đôi mắt ông mở rất lớn, môi và tay đều vì bệnh lý mà run rẩy, miệng lẩm bẩm không rõ. Trợ lý Dư đưa camera lại gần sát người ông Dụ, Dụ Tễ cẩn thận lắng nghe kĩ lời ông ngoại nói, ông vẫn luôn lặp lại: “Dụ Tễ đâu, Dụ Tễ đâu, Dụ Tễ làm sao bây giờ.”

“Ấu Di, Dụ Tễ làm sao bây giờ.”

Ông lại nói với trợ lý Dư: “A Lộc, cho ta gặp Dụ Tễ đi.”

Ôn Thường Thế ngồi cách đó không xa, thấy biểu tình trên mặt Dụ Tễ thay đổi.

“Tiểu thiếu gia ở ngay đây.” Trợ lý Lư ngồi xổm bên người Dụ lão tiên sinh, nói với ông.

“Ông ngoại,” Dụ Tễ gọi ông một tiếng, phát hiện giọng nói của mình không quá ổn, liền hít sâu, nhẹ nhàng nói: “Con ở chỗ này, con đang ở bên ngoài. Qua mấy ngày nữa sẽ tới gặp ông.”

Ông Dụ nhìn màn hình, khó khăn mà phân biệt thanh niên trên màn hình.

Di động đặt trước mặt Dụ lão tiên sinh, ông ấy bị biến chứng của bệnh tra tấn đến biến hình, gương mặt bị kéo duỗi càng thêm đáng sợ. Hốc mắt của ông thật sâu mà hõm vào, nước miếng từ khóe miệng nhỏ giọt xuống dưới, người chăm sóc cúi người cầm khăn tay lau khô cho ông.

Mãi tới phút cuối cùng, Dụ lão tiên sinh cũng chưa nhận ra Dụ Tễ.

Cả ngày ông ấy đều muốn gặp Dụ Tễ, ồn ào đến mức Thiệu Anh Lộc đau cả đầu. Nhưng cuối cùng, khi Dụ Tễ thật sự xuất hiện ông lại không nhận ra.

Không thấy được Dụ Tễ, Dụ lão tiên sinh bắt đầu náo loạn, đong đưa tay chân, chụp thật mạnh trên tay vịn xe lăn. Dụ Tễ ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn độn khó khống chế, thấy nhân viên y tế bước vào tiêm thuốc an thần cho ông ngoại cậu.

Trợ lý Lư cầm di động ra hành lang viện điều dưỡng, việc công xử theo phép công mà xin lỗi.

Dụ Tễ còn chưa có phục hồi tinh thần lại, ch3t lặng gật gật đầu hỏi Lư trợ lý: “Khi nào tôi lại có thể gặp ông?”

“Có lẽ phải đợi lão tiên sinh ổn định một chút,” Lư trợ lý cứng ngắc nói, lại như là thuận miệng nhắc tới, “Đúng rồi, tiểu thiếu gia. Thiệu tiên sinh nói trung tuần tháng chín sẽ cùng gia đình Chu tiên sinh cùng đi nghỉ phép. Mời ngài nhớ rõ mà dành thời gian, có thể chứ?”

Dụ Tễ sửng sốt một chút, môi giật giật, nghe thấy chính mình nói: “Có thể.”

Dụ Tễ ngồi trên sô pha rất lâu, rõ ràng đang trợn tròn mắt lại giống như không nhìn thấy tất thảy mọi thứ phát sinh xung quanh. Ngay cả Ôn Thường Thế xuống giường bước lại gần cậu cũng không chú ý tới.

“Dụ Tễ, cậu có ổn không?” Ôn Thường Thế vô tâm nhìn xuống Dụ Tễ.

Dụ Tễ ngẩng đầu, nghĩ nghĩ mới nói: “Ổn chứ.”

“Cậu…” Ôn Thường Thế giống như muốn hỏi Dụ Tễ cái gì, lại nhịn xuống không hỏi. Điều này cùng với tác phong trước sau như một của Ôn Thường Thế thực không phù hợp, nhưng Dụ Tễ cũng không có tâm tình mà suy nghĩ.

Ôn Thường Thế duỗi tay chạm l3n đỉnh đầu Dụ Tễ, với hắn mà nói động tác này đại khái xem như đang trấn an.

“Hôm nay đừng lại khóc.” Ôn Thường Thế thấp giọng nói.

Dụ Tễ nhắm mắt, không muốn thừa nhận: “Cái gì mà lại khóc.”

Cánh tay của Ôn Thường Thế không thu hồi, cũng không cùng cãi cọ với Dụ Tễ. Tay hắn lướt từ trên mái tóc Dụ Tễ rồi chạm tới gương mặt cậu, ngón cái nhè nhẹ chạm lên hàng lông mi đang khẽ run của Dụ Tễ.

“Ông ấy vẫn không nhận ra tôi.” Dụ Tễ đột nhiên nói.

Nỗi đau kéo dài cũng là nỗi khổ riêng, nhịn một chút là qua. Có hy vọng rồi lại thất bại khiến lòng người không chịu nổi, muốn hét lên thật to cũng không thể.

Dụ Tễ hơi ngả người về phía trước, dựa đầu lên eo Ôn Thường Thế, ôm lấy hắn. Ngay sau đó tay Ôn Thường Thế ấn lên vai cậu, Dụ Tễ biết Ôn Thường Thế đại khái là không thích loại tư thế này, muốn đẩy cậu ra. Dụ Tễ giật mình, ngược lại còn vô lại mà ôm chặt hơn nữa.

“Anh vô tình quá đi,” Trong thanh âm của Dụ Tễ mang theo giọng mũi, hai mắt nhắm lại nói, “Tôi khó chịu như vậy anh cũng không chịu dỗ tôi sao?”

Một lát sau, Dụ Tễ nghe thấy Ôn Thường Thế hỏi cậu: “Dỗ như thế nào, cậu nói đi.”

Nghe có vẻ, không vì Dụ Tễ quá thân cận dán lên người mình mà bực bội.

Dụ Tễ cảm thấy Ôn Thường Thế cũng không khác mấy so với trước kia, rất không thích tiếp xúc thân thể, nhưng lại cũng có chút khác, không có trực tiếp đẩy mình ra cũng không nói không được chạm vào.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment