Edit & beta: Hoa Tuyết
Yến Tấn Khâu bước vào hậu viện đã là hai ngày sau, lúc này mặt trời vừa lặn, hắn đứng trong bóng tối nhìn Hoa Tịch Uyển đang ngồi dưới tàng cây nghe nghệ nhân khẩu kỹ biểu diễn, vẻ mặt biến đổi vài lần, nhưng vẫn đứng tại chỗ không tiến lên.
Nghệ nhân khẩu kỹ đang diễn vở "Bách điểu triều phượng", tiếng hót khác nhau của những loài chim, âm thanh vỗ cánh, thậm chí là tiếng gió thổi trong sơn cốc cũng được biểu diễn rất sống động, còn có nước chảy trong khe núi, âm thanh đàn cá nhảy lên từ trong nước, Hoa Tịch Uyển nhắm mắt lắng nghe những thanh âm này, tựa như thấy được chốn bồng lai tiên cảnh.
Có rất nhiều môn nghệ thuật cổ quý giá đã biến mất theo dòng thời gian, khi ở hiện đại, nàng đặc biệt tôn trọng các lão nghệ nhân luôn vất vả vì nghệ thuật, bình thường rất khó xem được những màn biểu diễn thế này, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, sao nàng có thể bỏ lỡ. Biểu diễn khẩu kỹ là một lão giả đã hơn năm mươi tuổi, khi ông biểu diễn xong, Hoa Tịch Uyển sai hạ nhân đưa đến cho lão giả một chén trà nhuận hầu, chờ ông uống xong nàng mới nói: "Tài nghệ của lão tiên sinh thật sự rất lợi hại, không hổ là truyền nhân khẩu kỹ của thế gia."
Lão giả nghe vậy có chút thụ sủng nhược kinh nói: "Có thể được quận vương phi tán thưởng là phúc khí tám đời của lão hũ." Ông chỉ là một người làm xiếc, chưa bao giờ được khen là khẩu kỹ thế gia. Trên thực tế ông cũng chỉ là một lão già dùng chút tài nghệ đi khắp giang hồ kiếm cơm, ngày thường bị vô số người khinh bỉ, làm sao dám nghĩ đến sẽ có ngày được biểu diễn trước mặt quận vương phi, còn được quận vương phi gọi một tiếng "tiên sinh".
"Lão tiên sinh đừng quá khiêm tốn," Hoa Tịch Uyển cười nói, "Ông biểu diễn rất sống động, đây không chuyện mà người bình thường có thể làm được, nếu lão tiên sinh không chê quận vương phủ quá đơn sơ, ngày sau mời lão tiên sinh thường xuyên đến quận vương phủ biểu diễn một đoạn."
Lão giả nghe vậy lập tức mừng rỡ, rối rít hành lễ nói: "Quận vương phi thích nghe, được tới quận vương phủ biểu diễn là may mắn của lão hủ, sao lại dám ghét bỏ."
Một tên thái giám thấy thế tiến lên đỡ lão giả dậy, Bạch Hạ lại thưởng cho lão giả một túi tiền, bên là một ít bạc: "Lão tiên sinh đã không chê thì ngày sau xin mời người thường xuyên đến quận vương phủ biểu diễn, quận vương phi nhà chúng tôi thích nhất là xem mấy thứ này." Lão giả cầm túi tiền ước lượng, thấy không nhẹ lại bái tạ Hoa Tịch Uyển và Bạch Hạ một phen mới theo gã sai vặt ra khỏi viện. Mới vừa đi tới hành lang, bỗng thấy gã sai vặt dẫn đường phía trước quỳ xuống, ông cũng không dám ngẩng đầu lên, đoán phía trước chắc là có quý nhân đi đến, liền quỳ xuống theo.
"Đứng lên đi, quận vương phi đã thích lão tiên sinh này biểu diễn thì các ngươi nhớ đưa người về cẩn thận."
Lão giả nghe ra giọng nói này là của một người còn trẻ, lúc đứng dậy chỉ thấy một nam nhân toàn thân khoác áo bào trắng đẹp đẽ cao quý đứng trong bóng tối. Tuy ông đã lớn tuổi thế nhưng đôi mắt còn rất tốt, chỉ nhìn sơ một cái đã thấy người thanh niên này tuấn tú không tả được, ông vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai trẻ tuổi anh tuấn như vậy.
Chờ ra sân nhỏ, gã sai vặt cười nói: "Lão tiên sinh ngài vận khí thật là tốt, người vừa rồi bảo bọn ta cẩn thận đưa ông về nhà chính là quận vương gia của chúng ta, ngày sau ông sẽ gặp nhiều mắn mắn rồi."
"Quận vương gia?" Lão giả kinh ngạc nhìn sang gã sai vặt, sau khi thấy hắn gật đầu khẳng định, mới run rẩy nói: "Trời ạ, lão già ta đây hôm nay lại có thể gặp được may mắn như thế." Nói xong, lấy trong túi ra một thỏi bạc kín đáo đưa cho gã sai vặt, thấy mình nói gì gã sai vặt cũng không chịu nhận lấy, ông mới vui vẻ cất bạc vào.
Chờ sau khi ngồi trên xe ngựa của quận vương phủ về nhà, lão giả mới vuốt ve túi tiền trong tay áo, vẻ vui mừng trên mặt là sao cũng không giấu được, vị quận vương phi kia mi thanh mục tú, mắt sáng mũi thon, là một người quý khí sang trọng. Còn quận vương gia khí chất trên người thật không tầm thường, chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã biết là một người cao quý, hai người này không chỉ có tướng mạo hơn người, mà toàn thân cũng quý khí hiếm thấy, thật không hỗ là quận vương và quận vương phi, khí chất thật không tầm thường.
(*Mi thanh mục tú: chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt)Dưới bóng cây, Hoa Tịch Uyển khẽ híp mắt nhìn Yến Tấn Khâu đang đi đến bên này, nàng đem cây quạt trong tay bỏ lên bàn, bưng chén canh đậu xanh lên chậm rãi uống, khi Yến Tấn Khâu đến gần cũng không bỏ chén canh xuống.
Yến Tấn Khâu thấy Hoa Tịch Uyển không để ý đến mình, lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn nàng uống hết nửa chén canh đậu xanh mới nói: "Đã lâu rồi chúng ta chưa tiến cung thăm hoàng tổ mẫu, ngày mai nàng theo ta đi một chuyến được không?"
Hoa Tịch Uyển đặt chén xuống, nhận lấy chén trà Hồng Anh đưa đến súc sạch miệng, rồi lấy khăn lụa chậm rãi lau miệng, nói: "Quận vương gia đã ra lệnh, thiếp đương nhiên vâng theo."
"Ta đã nói rồi, giữa chúng ta không cần chú trọng lễ nghi," Yến Tấn Khâu vẫy tay với Mộc Thông đứng phía sau, cầm lấy hộp gỗ đàn hương trong tay hắn nói, "Vài ngày trước nàng nói thích vải vóc của nước Thục, ta đã sai tú nương mấy đêm liền làm khăn tay, nàng xem thử có thích không, nếu thích ta lại bảo họ làm cho nàng mấy bộ váy áo."
Hoa Tịch Uyển nhận cái hộp trong tay hắn, mở hộp ra liếc nhìn chiếc khăn lụa trong hộp, rồi nhìn Yến Tấn Khâu gật đầu cười nói: "Làm phiền quận vương gia chu đáo như vậy." Xong cũng không nói có thích hay không, đã đem cái hộp bỏ qua một bên.
Tầm mắt Yến Tấn Khâu đảo qua cái hộp bị ném một bên, liếc nhìn mấy nha hoàn và gã sai vặt xung quanh, sau khi phất tay cho bọn họ lui ra, mới thở dài nói: "Tịch Uyển, có đôi khi ta thật sự không hiểu được suy nghĩ của nàng."
Nghe thế, Hoa Tịch Uyển cũng không tức giận mà lại thấy buồn cười: "Có đôi khi suy nghĩ của ta và chàng thật giống nhau."
Vẻ mặt Yến Tấn Khâu khẽ run, hơi dời tầm mắt nói: "Ta và nàng là vợ chồng son, có chuyện gì không thể nói ra?"
Hoa Tịch Uyển trầm ngâm nhìn hắn, một lúc sau đột nhiên cười nói: "Vậy chàng muốn nói gì, ta nhất định sẽ chăm chú lắng nghe."
Bầu không khí lập tức trầm mặc lại, một lúc sau, Yến Tấn Khâu đưa tay vén mấy sợi tóc mai bên tai nàng ra sau, thở dài nói: "Chúng ta hãy sống với nhau thật vui vẻ, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà khiến tâm trạng không thoải mái, không chỉ làm sứt mẻ tình cảm, mà đối với ta và nàng cũng không tốt."
Bàn tay trên gương mặt nàng có chút ấm áp, Hoa Tịch Uyển ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười ôn nhu của nam nhân này, khóe miệng dần lộ ra nụ cười: "Được."
Yến Tấn Khâu đưa tay vòng ra sau nàng, ôm thắt lưng nàng bế lên, sau đó... hai chân lảo đảo một cái.
Hoa Tịch Uyển xoay người từ trong ngực hắn nhảy xuống, cười híp mắt nói: "Vẫn là để ta tự đi đi." Người đời đều biết Hiểu quận vương chỉ yêu văn, không thích võ, người thường ngày không thích võ như hắn làm sao có thể dễ dàng ôm ngang một người bế lên?
Nàng quay đầu lại liếc nhìn bọn nha hoàn và mấy gã sai vặt đứng phía xa, để mặc Yến Tấn Khâu nắm lấy tay mình, sau đó dưới nụ cười hơi ngượng ngùng của đối phương, nàng vô cùng chu đáo nói thêm: "Bế không nổi cũng không sao, tuy rằng nhìn ta có vẻ gầy, nhưng thực chất vẫn có chút nặng."
Yến Tấn Khâu: "..." Dù đối phương đã an ủi nhưng hắn vẫn cảm thấy không được thoải mái lắm, nhất là khi đối phương lại cười đến không thành thật như thế.
Bọn hạ nhân phục vụ trong viện phát hiện quận vương gia lại quay về nội viện nghỉ ngơi, còn tặng đến rất nhiều thứ cho quận vương phi. Mà quận vương phi vẫn sống nhàn nhã phóng túng như trước, giống như chuyện quận vương gia phải ngủ trong thư phòng mấy ngày chưa từng tồn tại.
Mấy người Mộc Thông Bạch Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao chủ tử có mâu thuẫn, thì đối với hạ nhân bọn họ cũng không phải là chuyện tốt, hiện tại hai người đã hòa thuận tốt đẹp như ban đầu, quả thực không gì tốt bằng.
Số lần Hoa Tịch Uyển tiến cung cũng không nhiều, một là vì thân phận bọn họ có nhiều điều cần cấm kỵ, hai là vì nàng cũng lười âm thầm đấu đá với mấy người trong cung. Nhưng bất kể thế nào, ngoài mặt vẫn phải biểu hiện thật tốt, tựa như hoàng hậu và thái hậu, rõ ràng không có cảm tình với nhau, thế nhưng trong những trường hợp quan trọng tuyệt đối phải thể hiện bộ dáng mẹ chồng nàng dâu hòa thuận vui vẻ.
Phúc Khang cung của thái hậu luôn mang lại cho Hoa Tịch Uyển sự xa hoa lộng lẫy, nàng nhìn cung nữ dẫn đường đi phía trước, nhớ tới vị thái hậu lúc nào cũng luôn tỏ ra hài lòng với mình, lại nghĩ tới vị hoàng hậu lúc nào cũng nói những lời ẩn chứa cạm bẫy, trong lòng chỉ có thể thầm thở dài một tiếng.
Vừa đến nội thất, quả nhiên hoàng hậu đã có mặt, không chỉ có bà, thái tử và thái tử phi cũng ở đây. Hoa Tịch Uyển liếc nhìn Yến Tấn Khâu, rồi tiến lên vài bước nói: "Tịch Uyển gặp qua hoàng tổ mẫu, mấy ngày không gặp, sắc khí của hoàng tổ mẫu hình như lại tốt hơn, chẳng lẽ là vì cháu dâu không đến làm phiền hoàng tổ mẫu, cho nên hoàng tổ mẫu mới có thần khí sinh lực như vậy?"
"Haizz, ai gia thật thương nhớ người cháu dâu tốt như con," Thái hậu bị mấy lời của Hoa Tịch Uyển dụ dỗ tươi cười, không đợi Hoa Tịch Uyển hành lễ với hoàng hậu đã kéo nàng đến trước mặt mình, sau khi khen ngợi một trận mới nói với Yến Tấn Khâu bên cạnh, "Ta thấy Tịch Uyển hơi gầy hơn trước, xem ra là người làm phu quân như con không tận tâm rồi"
"Hoàng tổ mẫu, quận vương gia rất tốt với cháu dâu, chỉ là gần đây trời quá nóng, cháu bị ăn ít đi. Quận vương gia vì muốn cháu dâu ăn nhiều hơn, đã hận không thể đem tất cả các món ngon trong phủ cho cháu ăn, ngài không thể nghĩ oan cho chàng, nếu không khi trở về chàng không đợi cháu thì phải làm sao?" Hoa Tịch Uyển níu tay áo bà, đỏ mặt giải thích, "Vậy lúc đó cháu dâu chỉ có thể tìm hoàng tổ mẫu than khóc thôi."
"Nó dám," Thái hậu cười híp mắt, sai hạ nhân lấy ghế cho Yến Tấn Khâu, sau đó nói với hoàng hậu, "Nhìn bọn hậu bối tình cảm mặn nồng, ai gia cũng vui vẻ theo."
Hoàng hậu biết thái hậu đang ám chỉ tới thái tử và thái tử phi tình cảm không tốt, miễn cưỡng cười nói: "Mẫu hậu nói phải."
Thái tử phi hâm mộ liếc nhìn Hoa Tịch Uyển, lại nhìn về thái tử bên cạnh, trong lòng vừa lúng túng vừa khổ sở, đành gục đầu xuống.
Thái tử ngẩng đầu nhìn Hoa Tịch Uyển vài lần, nhưng ngại có thái hậu và Yến Tấn Khâu ở đây, nên hắn không dám thể hiện không quá lộ liễu. Thế nhưng ánh mắt của hắn cứ liên tục liếc nhìn xung quanh Hoa Tịch Uyển, khiến đuôi mày của Yến Tấn Khâu hơi chau lại.
"Thái tử điện hạ," Yến Tấn Khâu đột nhiên lên tiếng, "Nghe nói nhiều ngày nay thái tử điện hạ đã theo Chung thái phó học tập, không biết Chung thái phó có quá nghiêm khắc không?"
"Aizz," Thái tử thở dài, lại thấy hoàng hậu nhìn mình chằm chằm, nên miễn cưỡng cười nói: "Chung thái phó tài học* uyên bác, bổn điện hạ theo ông đã học tập được không ít điều hay." Nghĩ đến Chung thái phó mặt mày nghiêm túc, thái tử điện hạ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.
(*tài học: tài năng và học vấn)"Chung thái phó tinh thông cầm kỳ thư họa, người thường muốn thỉnh giáo ông cũng không thể, điện hạ có thể được Chung thái phó dạy bảo là chuyện rất tốt," Yến Tấn Khâu chắp tay nói với hắn, "Ngày sau nếu thần đệ có điều gì không biết, xin điện hạ chỉ giáo nhiều hơn."
"Ha ha, khách khí, khách khí." Thái tử cười gượng hai tiếng, hắn lại đi chỉ giáo cho một Yến Tấn Khâu tài học hơn người, đây quả thực là một chuyện cười.
Hoa Tịch Uyển yên lặng chuyển tầm mắt đi, ở trước mặt Yến Tấn Khâu, chỉ số thông minh của thái tử đặc biệt thấp, khiến nàng không đành lòng nhìn. Nàng lén quan sát sắc mặt của hoàng hậu, quả nhiên thấy bà dù cố tươi cười nhưng cũng không thể áp chế hết vẻ tức giận. Rõ ràng hoàng đế và hoàng hậu đều là người rất thông minh, tại sao chỉ số thông minh của thái tử lại giống như tiến hóa ngược vậy?
Hoàng hậu vừa muốn nói gì đó, kết quả bị thái hậu mở miệng cắt đứt: "Được rồi, đường huynh đệ các người đều là đứa trẻ ngoan, không cần khách sáo với nhau. Hai ngày trước điện Trung Tỉnh vừa đưa đến chỗ ta một ít huyết yến, ta để cho nhà bếp làm một chút, các người cũng cùng nhau nếm thử mùi vị đi."
Vừa nói xong, đã có mấy cung nhân bưng mấy khay đồ ăn bước ra, trên mỗi khay có một chén nhỏ tinh xảo cỡ nắm tay người lớn. Hoa Tịch Uyển nhìn vào chén huyết yến vừa nhận được, không kìm lòng được nhếch mày nhìn sang hoàng hậu.
Khi hoàng hậu nhìn thấy chất lượng của huyết yếu đã chưng, lập tức biến sắc, quỳ xuống trước thái hậu.
Hoa Tịch Uyển vốn đang ngồi trên cái ghế nhỏ trước mặt thái hậu, thấy hoàng hậu quỳ xuống liền vội vàng đứng dậy lui đến đứng cạnh Yến Tấn Khâu.