Bất Công

Chương 94


Giáng sinh năm nay khí trời sáng sủa, vạn dặm không mây, bầu trời một màu xanh thẳm, phản chiếu trên mặt nước, đẹp tựa tấm gương tương phản ngọc thạch tinh tế.
Trần Kiết Nhiên chuẩn bị thi giáo tư chứng, Trần An An cũng vừa thi xong, cuối tuần có thể thả lòng hai ngày mới tới tuần thi cuối cùng, mà ngày 25 tháng 12 trùng hợp là cuối tuần.
Mấy năm qua mẹ con nàng sống ở Lâm Uyên, giáng sinh chưa một lần ra ngoài, ngay cả xung quanh Lâm Uyên trông thế nào cũng chưa từng dạo chơi, thế là Cố Quỳnh đề nghị: "Khí trời tốt như vậy, không bằng nhân cơ hội ra ngoài một chút."
"Đi đâu?" Trần Kiết Nhiên có chút động tâm.
Mấy năm qua công việc ổn định, sinh hoạt không túng quẫn như trước, tích góp tiền, ngoại trừ quỹ dành cho việc học của Trần An An cũng như tình huống khẩn cấp, thì trong tay vẫn còn dư chút đỉnh, không cần vất vả sinh tồn, có thể sử dụng để hưởng thụ chút ít xa xỉ, ví dụ như du lịch.
Cố Quỳnh suy nghĩ một chút, chuyển hướng về Trần An An: "An An muốn đi đâu?"
"Ừm..." Trần An An chống cằm, nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ.
"Không bằng đi công viên trò chơi mới mở ở Lâm Uyên được không?" Trần Kiết Nhiên kiến nghị: "An An chưa từng đi tới công viên giải trí."
"Công viên giải trí a? Không được, không được." Trần An An lắc đầu, đột nhiên mắt sáng lên: "Có, mẹ! Lần trước chúng ta xem ti vi, nhìn thấy quảng cáo khách sạn suối nước nóng, không phải mẹ nói rất muốn tắm suối nước nóng sao?"
Đề nghị này rất hợp ý Cố Quỳnh.
Lâm Uyên ngoại trừ là thành phố không đêm, thì còn là một nơi có vị thế đẹp, phía Tây tựa núi, Đông giáp biển, nổi tiếng nhất là du lịch biển, đáng tiếc thân thể Trần Kiết Nhiên không tốt, tuy Lâm Uyên nằm ở vùng khí hậu nhiệt đới, nhưng cuối tháng 12 gió biển vẫn rất lạnh, thổi liên tục hai ngày, người khoẻ mạnh cũng sẽ bị bệnh, hơn nữa nàng không biết bơi, cũng không thích biển.
Tắm suối nước nóng thật sự là địa điểm hoàn hảo, thả lỏng cơ thể, lại không hại người, tốt hơn nữa chính là, đó là nơi Trần Kiết Nhiên yêu thích.

Khi Trần An An nói ra mấy chữ suối nước nóng mắt Trần Kiết Nhiên chợt loé hào quang, Cố Quỳnh không bỏ qua một khắc.
Phía Tây được núi bao quanh, Lâm Uyên không thiếu suối nước nóng.
"Vừa hay, Tây Sơn mới mở một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng." Cố Quỳnh vui vẻ, trưng cầu ý kiến Trần Kiết Nhiên: "Giáng sinh năm nay, chúng ta đến đó du lịch, được không?"
Trong lòng Trần Kiết Nhiên rục rà rục rịch, gật đầu nói tốt.
Ba người hiếm khi có dịp ăn ý với nhau như vậy.
Trần An An lần đâu tiên được đi du lịch, trở nên hưng phấn, ngày hôm sau tới trường, bạn học rủ nàng khi nào thi xong sẽ cùng nhau đi ăn đồ nướng nàng cũng không đi.
"Tại sao không đi?" Bạn học hỏi nàng.

"Hôm đó sinh nhật mẹ mình, mình sẽ đến Tây Sơn du lịch, tắm suối nước nóng."
"Oa, nghe cậu nói, mình cũng muốn đi tắm suối nước nóng."
Tiết vừa rồi là tiết địa lý, Cù Lập Tu cầm giáo án bước ra, vừa lúc nghe thấy rõ ràng, đứng cạnh các nàng nghe trò vui: "Suối nước nóng? Lâm Uyên có suối nước nóng sao? Lão sư còn cho rằng Lâm Uyên nổi tiếng nhất là du lịch biển đây."
"Cù lão sư, thầy cũng quá không có kiến thức? Không biết Lâm Uyên có suối nước nóng, không phải quá có lỗi với môn học của mình sao?" Bạn học cười cười nói.
Cù Lập Tu còn trẻ, không tới ba mươi tuổi, lại ôn nhu gần gũi, cho nên học sinh đều không sợ hắn chút nào, chuyện gì cũng dám bông đùa, thậm chí còn có lần hẹn hắn cuối tuần chơi game.

Lão sư chơi game với học sinh? Điều này khiến phụ huynh sốt sắng chạy tới trường mắng Cù Lập Tu một trận, nói hắn làm lão sư mà không nên thân.
"Lão sư cũng là người, không thể cái gì cũng biết đúng chứ? Câu kia nói thế nào? Đệ tử không cần không bằng, sư không cần hiền với đệ tử..." Cù Lập Tu rung đùi đắc ý, chọc cho mấy học sinh xung quanh đều cười ha hả, mới nói: "Vì lẽ đó thầy mới đến đây thỉnh giáo, bây giờ trò là lão sư, thầy là học sinh."
Bạn học kia bùng nổ tự tin, một mạch kể rõ ràng về nuối nước nóng ở Tây Sơn, không quên chỉ chỉ Trần An An: "Cậu ấy chuẩn bị tới đó tắm suối nước nóng."
"Ồ?" Cù Lập Tu vui vẻ hứng thú: "Trần An An, khi nào trò đi? Còn nữa đi ở chỗ nào?"
Trần An An nghĩ nói chuyện này với Cù Lập Tu cũng không sao, hắn là lão sư nàng yêu quý, lại là bạn học cũ của mẹ, thế là kể tường tận chi tiết cho hắn biết.
"Hãy chơi thật vui, đúng lúc thi xong nên thả lỏng một chút." Cù Lập Tu tươi cười nói.
Bạn học nhìn lão sư hứng khởi cũng bận bịu nói tiếp: "Em cũng nói với bạn ấy như vậy!"
...
Ngày 23 tháng 12 Trần Kiết Nhiên bắt đầu chuẩn bị sắp xếp hành lý, vừa căng thẳng vừa hưng phấn, đông lấy một thứ tây lấy một món loạn xạ như con ruồi mất đầu, cũng không nắm được phải mang bao nhiêu đồ, hay mang theo những gì, xới phòng ngủ loạn cào cào, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Cố Quỳnh không ngờ Trần Kiết Nhiên xưa nay yêu thích sạch sẽ cũng sẽ có lúc rối loạn như vậy, vui vẻ khom lưng, nhặt những thứ Trần Kiết Nhiên ném xuống đất, trên giường, giúp nàng lấy đồ trong ngăn kéo, trên bàn.

Cố Quỳnh là thiên kim tiểu thư, vốn dĩ không biết làm việc nhà, bây giờ lại có thể thu dọn quần áo gấp gọn gẽ vuông vức, đều là vì ở lại nhà Trần Kiết Nhiên quá lâu luyện ra.
Từ khi Trần Kiết Nhiên ngầm thừa nhận cô có thể tới ở chung, Cố Quỳnh bắt đầu ít khi trở về nhà mình, bất luận là biệt thự cạnh biển hay khu nhà xa hoa, cũng không thư thái bằng căn nhà cũ ngay cả thang máy cũng không có này.


Nhà có đẹp thế nào, trang trí tráng lệ bao nhiêu, tắt đèn nhắm mắt lại cũng chỉ chiếm không gian một cái giường, đối với Cố Quỳnh, ngủ với ai mới là chuyện quan trọng nhất.
Mỗi đêm miễn là được ôm Trần Kiết Nhiên, giống như nắm giữ tất cả yên vui hạnh phúc trong đời, dù đổi lấy một toà kim sơn, Cố Quỳnh cũng không thèm.
Sống cùng Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh không nỡ giống như lúc trước không hiểu chuyện xem nàng là bảo mẫu mà sai khiến, mặc kệ bên ngoài hô mưa gọi gió, thì khi bước vào căn nhà này chính là chó săn của Trần Kiết Nhiên, trải giường, rửa chén, Cố Quỳnh tự giác làm, không cần Trần Kiết Nhiên lên tiếng.

Có lần Khương Tân Nhiễm gọi video tán gẫu, nhìn thấy Cố Quỳnh cột tạp dề trên cổ, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vội vã kéo Cố Nhược đến xem cùng.
"Được đó, A Quỳnh, đồ ngốc nhà em cuối cùng cũng coi như tỉnh táo, chị đây cũng yên lòng." Khương Tân Nhiễm trêu chọc.
Sắc mặt Cố Nhược vẫn như cũ, chỉ là Cố Quỳnh thông qua màn hình điện thoại đều có thể nhìn thấu trong đôi mắt kia toát ra vẻ mặt đến xem cuộc vui, trực tiếp cúp máy.
Vì lẽ đó bây giờ Cố Quỳnh có thể xếp quần áo đều tăm tắp là điều dễ hiểu.
"Cậu đến rất đúng lúc." Trần Kiết Nhiên cầm trên tay bộ áo ngủ cũ gấp gọn do dự: "Cố Quỳnh, mình mang hai bộ đồ ngủ đủ chưa?"
Các nàng lên kế hoạch ở lại suối nước nóng hai buổi tối, theo lý thuyết thì hai bộ đồ ngủ là đủ, nhưng có cần chuẩn bị thêm một bộ dự phòng không?
"Đúng rồi, còn nữa!" Trần Kiết Nhiên thả bộ đồ ngủ xuống, lại với lấy hộp cứu thương mở ra cho Cố Quỳnh xem: "Mình chỉ mang theo thuốc say xe, thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm, còn có thuốc dạ dày...Thế này đã đủ chưa? Còn thiếu gì không?"
"Còn nữa..." Trần Kiết Nhiên thả hộp thuốc xuống, kéo Cố Quỳnh tới phòng bếp, mở tủ lạnh: "Mình chuẩn bị thức ăn nhanh, chân gà cho cậu và An An ăn trên xe, có điều lúc nãy mình quên cho muối, sau đó lại cho thêm một muỗng muối, cậu nếm thử, xem có mặn quá không?"
Cố Quỳnh thấy nàng như bà lão hay quên lại nói không ngừng, cười rộng đến mang tai, lại nghe mấy chữ "Cậu và An An", thế là khuếch tán đến mức không ức chế được.
Trong lòng Trần Kiết Nhiên, từ lúc nào đã đặt Cố Quỳnh và Trần An An ở cùng một vị trí.
Hôm nay là lần đầu tiên Cố Quỳnh biết việc này.
Ý cười nơi đáy mắt thâm trầm, nhẹ nhàng tới gần, từ phía sau bao lấy Trần Kiết Nhiên, bàn tay vuốt vuốt lưng nàng: "Không cần quá lo lắng."
Cô biết, Trần Kiết Nhiên lần đầu ra ngoài với danh nghĩa du lịch, trong lòng không tránh khỏi bất an.
"Có mình đây."
Trần Kiết Nhiên nghe câu này, vừa êm tai lại ôn nhu, nhịp tim trở nên chân thật, yên ổn.

Đúng vậy, có Cố Quỳnh ở đây, nàng có gì phải sợ chứ?
Cố Quỳnh làm việc đều đâu vào đấy, cô tìm giấy bút, liệt kê danh sách những thứ cần chuẩn bị, sau đó giúp Trần Kiết Nhiên thu thập từng thứ.
Thuốc và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đều không cần mang theo, trợ lý đã liên hệ với khách sạn sắp xếp chu toàn, ba người chỉ cần chuẩn bị quần áo là được.
Cố Quỳnh nghiêm túc tuyển chọn bên trong tủ quần áo gần như cùng một màu hoặc là màu xám của Trần Kiết Nhiên, lựa lựa chọn chọn kết hợp để Trần Kiết Nhiên thử.

Trần Kiết Nhiên nhìn vào gương ngại ngùng, mấy bộ đồ này xưa nay nàng đều mặc tuỳ tiện, lúc này cũng có thể để Cố Quỳnh ngắm nghía giống như thưởng thức.
"A Nhiên, tủ đồ của cậu quần áo màu xám và màu đen có hơi nhiều."
Trần Kiết Nhiên cười gượng: "Đỡ bẩn."
"Cũng nên mặc đồ có màu sắc một chút, cậu trắng như vậy, nhất định sẽ càng đẹp hơn."
Trần Kiết Nhiên cười lúng túng, sung sướng lâng lâng trong lòng, khoé môi nâng cao muốn chạm đến trời.
Cố Quỳnh hình dung về nàng, không những đẹp mà còn là "Càng đẹp hơn", Đổi lại là người khác chắc hẳn cạy miệng cũng không nói ra được, mà Trần Kiết Nhiên cũng không tin.
Cố Quỳnh luôn có khả năng tìm thấy điểm đẹp mắt trên người Trần Kiết Nhiên, cơ hồ có thể xem là một dạng thiên phú.
Cuối cùng hai người xếp đầy một rương quần áo, cho tới Trần An An, nàng trong độ tuổi thiếu nữ, muốn tự mình chuẩn bị hành lý.
Ngày 24 tháng 12, Trần An An tan học liền xuất phát, hai giờ đồng hồ, ngồi trên xe ăn chân gà, cười cười nói nói một hồi thì đến nơi.
Sau khi vào núi phong cảnh vô cùng tốt, thảm thực vật không thể bắt gặp nơi thành thị, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót, Trần Kiết Nhiên mở cửa sổ xe ra xem, ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu.
Không khí trong lành mát mẻ xuyên vào đại não, tinh thần thoải mái, đôi mắt bị cọ rửa đến trong suốt.
"Dì Cố, có phải chúng ta cất hành lý rồi thì có thể đi tắm ngay không?" Trần An An hưng phấn hỏi.
"Con muốn đi lúc nào thì chúng ta đi lúc đó."
"Tắm suối nước nóng có mặc quần áo không? Hay là để mình trần xuống?" Trần An An lại hỏi: "Con có thể vừa tắm vừa ăn trứng suối nước nóng không?"
"Đương nhiên có thể." Cố Quỳnh nở nụ cười: "Tắm suối nước nóng chính là rửa ráy, người bình thường nào có ai mặc đồ đi tắm?"
Sau lưng Trần Kiết Nhiên nhất thời lạnh lẽo.
Mình trần...
Vạn nhất nàng và Cố Quỳnh ngâm cùng một ao, như thế chẳng phải là...

Đáng tiếc thời gian không đợi người, Trần Kiết Nhiên chưa kịp suy nghĩ nhiều, xe đã dừng trước cửa khu nghỉ dưỡng.
"Chào quý khách, hoan nghênh!" Nhân viên đứng sẵn ở cửa tiếp đón.

Trong núi nhiệt độ thấp, Trần Kiết Nhiên kéo cửa xe, một luồng hơi lạnh xông vào.
Người phục vụ mở cửa xe ở vị trí đối diện Trần Kiết Nhiên ngồi, Cố Quỳnh nghe âm thanh có chút quen tai, vẫn chưa nghĩ nhiều, lại nghe giọng nói kích động: "Cố tổng!?"
Cố Quỳnh ngẩng đầu, cau mày.
Là Chu Tiểu Vũ.
"Sao em lại ở chỗ này?"
"Nhà em ở Tây sơn a!" Chu Tiểu Vũ cao hứng đỏ mặt, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt Cố Quỳnh khó coi: "Em được nghỉ hè, phải về chăm lo việc trong nhà, thuận tiện tìm việc làm thêm, không ngờ mới làm một tuần liền gặp chị! Thật sự quá hữu duyên!"
Trần Kiết Nhiên vẫn chưa xuống xe, ngẩng đầu nhìn người phục vụ không quan tâm đến nàng chỉ lo tán gẫu với Cố Quỳnh.
Rất trẻ trung, rất năng động, rất khiến người ta yêu thích.
Nhìn qua hẳn là người quen của Cố Quỳnh.
"Quen sao?" Trần Kiết Nhiên hỏi.
Cố Quỳnh cứng đờ gật đầu, giới thiệu với Trần Kiết Nhiên: "Em ấy chính là Chu Tiểu Vũ."
Hai mắt Trần Kiết Nhiên đột nhiên mở lớn, quỷ dị nhìn kỹ Chu Tiểu Vũ.
Thì ra đây là cô nữ sinh rất giống nàng trong truyền thuyết.
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-10-12 23:37:46~2020-10-13 20:53:15 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: DetectiveLi, xuyên hoa áo Đại thúc 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Con mèo cuộc sống hạnh phúc 10 bình; thiêu nha là thật sự 2 bình; trăng ra Đông Sơn 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.

Bình Luận (0)
Comment