Bạch Vũ Thần mặc khải giáp màu xanh, tay cầm đại quan đao hai thước, cưỡi cự xỉ hổ tam giai, hăng hái, hắn ở Nam Bắc thành ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cục đã đến lúc bày ra thực lực.
Binh lính Nam Bắc thành quanh năm chiến đấu với Man quốc ở biên cảnh, hơn nữa bình thường huấn luyện cũng chưa từng lười biếng, tự nhiên không phải quân đội Tống quốc từ trong đại thành lúc gấp gáp chắp vá ra có thể so sánh.
Đột nhiên, Bạch Vũ Thần phát hiện, Tiêu Chiến, Tiêu Vũ dưới sự yểm hộ của một đám võ tướng bắt đầu rút lui về phía sau, Bạch Vũ Thần tự nhiên sẽ không để cho bọn họ thực hiện được.
Cưỡi Cự Xỉ Hổ, chạy như điên về phía Tiêu Chiến, Tiêu Vũ.
Binh đối binh, tướng đối tướng, vương đối vương, mục tiêu của Bạch Vũ Thần chỉ có một, hai đại vương của Tống quân, chỉ cần giết hai con gà này, là có thể trực tiếp chấm dứt chiến đấu trước thời hạn.
Binh lính Tống quốc chắn trước mặt hắn, toàn bộ bị hắn dễ dàng quét ngang, mỗi một lần quan đao đều mang đi tính mạng của hơn mười binh lính.
"Không tốt, mục tiêu của hắn là Đại Vương, đại vương các ngươi chạy trước, ta tiến lên ngăn cản hắn."
Chúng võ tướng Tống quốc, thấy Bạch Vũ Thần là cao thủ vương cảnh đỉnh phong hướng về phía bọn họ chạy tới, tất cả đều hoảng sợ, vội vàng bước nhanh hơn, một ít trung thần thậm chí ôm giác ngộ tử vong, lựa chọn lưu lại kéo dài thời gian.
Trong đó có Triệu Nhật Thiên gần đây liên tiếp đánh thắng ở Tống quốc, bởi vì liên tiếp chiến thắng, nhiều lần lập công, đặc biệt được Tống quốc phá lệ ban phong làm Tống quốc thường thắng tướng quân.
"Ta là Tống quốc Thường Thắng tướng quân Triệu Nhật Thiên, hôm nay ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng lại tiến thêm nửa bước."
Triệu Nhật Thiên một thân long đảm, mặc dù thực lực bản thân chỉ có Linh Vũ cảnh đỉnh phong, nhưng đối mặt với Bạch Vũ Thần tản ra uy áp khủng bố hồn nhiên không sợ hãi, hai chân ép chặt vào bụng ngựa, cưỡi bạch mã liền hướng Bạch Vũ Thần vọt tới.
Phanh!
Phốc phốc!
Bạch Vũ Thần vừa mới vung quan đao chém chết một gã võ tướng, quan đao hướng xuống phía dưới, mà Triệu Nhật Thiên lúc này xuất hiện, Bạch Vũ Thần liền trở tay vung lên trên.
Triệu Nhật Thiên vừa tới gần, Quan Đao của Bạch Vũ Thần liền đi tới gần, bất quá cũng may Triệu Nhật Thiên phản ứng cũng coi như đủ nhanh, kịp thời thu hồi trường thương bảo vệ trước ngực, ngăn cản một kích phản công này.
Trả giá đắt chính là, Triệu Nhật Thiên hai tay trực tiếp gãy xương, hơn nữa lực trùng kích cường đại chấn đến lục phủ ngũ tạng dịch chuyển, miệng phun ra máu tươi, bay ra mấy trăm thước sau đó rơi vào trong quân đội Tống quân, sinh tử không rõ.
Từ đầu đến cuối, Bạch Vũ Thần nhìn cũng không có nhìn hắn một cái, phảng phất ở trong mắt hắn hết thảy đều là con kiến hôi.
Tốc độ của cự xỉ hổ tam giai vượt xa tốc độ chạy của chiến mã, Bạch Vũ Thần đảo mắt đã đuổi kịp Tiêu chiến, Tiêu Vũ, nâng quan đao lên muốn chém xuống.
Coong!
Một thanh trường kiếm ngăn cản công kích của Bạch Vũ Thần.
"Hả! Ưng Nhãn? Nhiều năm không gặp, thực lực của ngươi tăng lên không ít a." Bạch Vũ Thần sau khi thấy rõ người tới, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, bởi vì hắn quen biết người này.
Người này chính là tâm phúc của nguyên Đại vương tử, Ưng Nhãn, từ sau khi nguyên đại vương tử bị Tiêu vương hại chết, liền biến mất nhiều năm, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này. (Như đã đề cập trước đó, không nhớ lật lại để xem kết thúc chương 17 và đầu chương18).
"Có thể cho ta một cái mặt mũi, buông tha cho hai người bọn họ" Ưng Nhãn ngoại trừ đôi mắt giống như diều hâu của hắn ra, toàn bộ mặt tử khí nặng nề.
Như thế nào, lúc trước chủ tử đã chết, ngươi liền lui ẩn mà, ta lúc trước còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu trung thành đây, như thế nào nhanh như vậy liền đổi chủ tử mới? Bạch Vũ Thần không để ý tới thỉnh cầu của Ưng Nhãn, tràn đầy trào phúng nói.
Cao thủ Vương cảnh trong tứ đại gia tộc, mạnh nhất cũng chỉ có lão tổ Lập gia, Vương cảnh hậu kỳ, ba nhà còn lại đều là thực lực vương cảnh trung kỳ hoặc sơ kỳ.
Mà trước khi Ưng Nhãn biến mất cảnh giới cũng đã đạt tới Vương cảnh đỉnh phong, hiện tại thực lực so với lúc trước còn cường đại hơn.
Bạch Vũ Thần lúc trước còn kỳ quái, lúc trước Đại Chu có tứ đại vương cảnh gia tộc cao thủ xuất chiến, lại chậm chạp không bắt được Trung thành, thì ra là Tống quốc có Ưng Nhãn gia hỏa này hỗ trợ, như vậy hết thảy liền nói thông.
Ưng Nhãn lại thuận thế ngăn cản mấy chiêu của Bạch Vũ Thần nói: "Ta và bọn họ bất quá chỉ là tạm thời hợp tác mà thôi."
Nguyên đại vương tử của Đại Chu tên là Tiêu Đế, Ưng Nhãn là hộ vệ bên người hắn, Tiêu Đế chăm lo thiên hạ, cố gắng vì nước, nếu tương lai có thể trở thành quốc vương Đại Chu thì sẽ là minh chủ khó có được.
Đáng tiếc quý tộc Chu quốc tham nhũng đã lâu, không ai hy vọng Tiêu Đế là người công chính bất minh, thượng vị sẽ nghiêm tra tham nhũng.
Vì thế liền lấy Tiêu Vương cầm đầu, đối với Tiêu Đế các loại bài trừ chèn ép, cuối cùng thậm chí hèn hạ đến mức hạ độc trong thức ăn.
Tiêu Đế trước khi chết, dùng hết một hơi cuối cùng dặn dò Ưng Nhãn không nên cố gắng báo thù, mà là để cho hắn đi tìm một quốc chủ tốt vì nước vì dân hảo hảo đi theo, sáng tạo ra một quốc gia có thể làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp.
Bởi vì với thực lực của Ưng Nhãn lúc ấy, quả thật có thể giết chết các lộ tham quan do Tiêu vương cầm đầu, nhưng uy nghiêm bất khả xâm phạm của hoàng thất, không có khả năng ngồi yên mặc kệ.
Đến lúc đó một hồi đại chiến tự nhiên không thể tránh khỏi, cuối cùng sẽ rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương, Tiêu Đế không muốn nhìn thấy vương thất Tiêu gia bởi vì Ưng Nhãn mà suy bại, cũng không muốn Ưng Nhãn bởi vì chuyện này mà chết.
Tiêu Đế mặc dù bị người hại chết, điều đầu tiên nghĩ đến cũng không phải báo thù, lòng dạ như thế, thế gian hiếm có.
Mà Ưng Nhãn cũng không muốn vi phạm di nguyện trước khi chết của Tiêu Đế, buông tha báo thù, lựa chọn lui ẩn, bắt đầu vân du thiên hạ.
Kết quả mấy tháng trước, Ưng Nhãn trở về một vòng Vân Du vừa vặn gặp được Tiêu Chiến cùng Tiêu Vũ bị Tiêu Vương phái người đuổi giết, liền thuận tay cứu hai người bọn họ.
Sau một hồi nói chuyện, Ưng Nhãn biết được là quốc vương đột nhiên bị ám sát, Tiêu vương kế vị thành công, Tiêu Chiến, Tiêu Vũ cũng biết Ưng Nhãn là hộ vệ của Tiêu Đế.
Tiêu Chiến, Tiêu Vũ liền khuyên Ưng Nhãn giúp bọn họ lật đổ Vương quốc Đại Chu do Tiêu vương cai trị, đồng thời hứa hẹn chỉ cần sau khi bọn họ lên ngôi tất nhiên sẽ nghỉ ngơi dưỡng dân cung kiệm ái dân.
Ưng Nhãn tự nhiên sẽ không hoàn toàn tin lời quỷ của bọn họ, nhưng suy nghĩ một chút, để cho hai người bọn họ làm quốc vương cũng tốt hơn tên Tiêu vương giả dối ác độc.
Vì thế Ưng Nhãn mang theo tâm tư công báo thù riêng của mình liền đồng ý trợ giúp hai người bọn họ, hơn nữa trợ giúp bọn họ xuất kỳ bất ý nắm được Trung thành.
Nguyên bản Ưng Nhãn còn muốn tự tay giết chết Tiêu vương, bất quá sau đó biết được Tiêu vương tự sát, liền tính toán sau khi giúp bọn Tiêu Chiến lên làm quốc vương liền rời đi, tiếp tục vân du, kết quả không nghĩ tới lúc này lại giết ra thế lực Bạch gia.
Ầm ầm!
Quan đao nặng tới mấy trăm cân, dài hai thước, nhưng trong tay Bạch Vũ Thần lại dị thường linh hoạt, hành vân lưu thủy, thế đại lực trầm.
Vẻn vẹn chỉ một kích, liền chấn chết Bảo Mã dưới thân Ưng Nhãn ngay tại chỗ, đánh Ưng Nhãn rơi xuống đất, Bạch Vũ Thần nắm chặt cơ hội bổ thêm hai đao, Ưng Nhãn xuất kiếm ngăn cản.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Lực đạo cường đại đè ép đến dưới chân Ưng Nhãn đều giẫm ra hai cái hố sâu, tuy rằng bộ dáng có chút chật vật, nhưng cũng không bị thương đến Ưng Nhãn mảy may.
"Ưng Nhãn, tuy rằng chúng ta đều là vương cảnh đỉnh phong, nhưng ta đã ngộ được hai thành cảnh giới hoàng đạo, mà trải qua giao thủ vừa rồi, ta biết ngươi bất quá mới ngộ được một thành mà thôi, ngươi không có khả năng là đối thủ của ta, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn rời đi, không nên ở đây ngăn cản đường ta đi."
Bạch Vũ Thần thử thuyết phục Ưng Nhãn rời đi, tuy rằng Ưng Nhãn không phải là đối thủ của mình, nhưng trong thời gian ngắn là khó phân thắng bại, tiếp tục kéo dài, mục tiêu của mình là Tiêu Chiến, Tiêu Vũ đã sớm chạy xa.
"Ồ, phải không?" Ưng Nhãn không vội vàng, hai chân rút ra khỏi hố.
Đột nhiên, hai mắt Ưng Nhãn tỏa sáng, thân hình chợt lóe, động tác cực nhanh, Bạch Vũ Thần thậm chí chỉ có thể bắt được tàn ảnh của hắn.
Hả!.
Phốc phốc.
Ưng Nhãn một kiếm đâm ra, Bạch Vũ Thần cư nhiên không kịp ngăn cản, bị Ưng Nhãn ở bên hông mình vẽ một vết thương, máu tươi bắt đầu không ngừng tràn ra.
Bạch Vũ Thần không thể tin nhìn hai mắt Ưng Nhãn trước mắt cùng trường kiếm đều tỏa sáng.
Đây là võ kỹ gì, cư nhiên một kiếm có thể đả thương ta?
Hai mắt Ưng nhãn tỏa sáng, cùng kiếm quang sinh ra cộng hưởng, phảng phất một người có thể nhìn thấu vạn vật thế gian, một người có thể chém vỡ vạn vật thế gian.
"Kỹ xảo này là lúc ta du lịch hoàng triều có cơ duyên ngộ ra, "Phá chi kiếm ý" thế gian vạn vật đều có sơ hở, ta có thể thu hết vào mắt."