Phanh!
Lần này công kích đánh trúng Vũ Linh, nhưng Bạch Hổ không cao hứng nổi, bởi vì trong nháy mắt khi hắn sắp công kích được Vũ Linh, hắn thấy rõ ràng thân thể Vũ Linh từ một người sống biến thành băng nhân!
Hiện tại băng nhân đã bị hắn đánh nát, nhưng Vũ Linh lại không thấy bóng dáng, đột nhiên, Bạch Hổ cảm nhận được khí tức Vũ Linh, rất nhanh xoay người lại.
Liền thấy những khối băng sương kết đầy trên sân rất nhanh hướng một chỗ tụ lại, thời gian dần qua hiện ra một băng nhân, sau đó băng nhân này dần dần biến thành một người sống.
Mà người sống này không ai khác chính là Vũ Linh rồi.
" Nguyên tố hóa "
Bạch Hổ cùng khán giả toàn trường đều hít một ngum khí lạnh.
Nguyên tố hóa tác dụng rất dễ lý giải, chỉ có thiên phú thức tỉnh hệ tự nhiên mới có thể sử dụng kỹ năng này.
Chính là đem bản thân dung nhập vào bên trong nguyên tố, do đó có thể tránh được công kích chí mạng của địch nhân, nhưng đồng thời kỹ năng này chỉ có đến Thiên Võ cảnh mới có thể sử dụng.
Mà Vũ linh mới chỉ là Linh Võ cảnh trung kỳ vậy mà đã lĩnh ngộ được nguyên tố hóa kỹ năng này, thiên phú như vậy, thật là đáng sợ.
Nhưng Bạch Hổ không kịp giật mình rồi, hiện tại linh lực của hắn đã tiêu hao quá nửa, bản thân không thể cùng Vũ Linh tiếp tục dây dưa.
Ngay tại lúc Bạch Hổ chuẩn bị phát động công kích lần nữa, lại phát hiện bản thân không nhúc nhích được, cúi đầu xem xét hắn mới phát hiện chân mình đã bị đông cứng, đồng thời phụ cận xung quanh còn dâng lên ánh sáng màu lam.
Bạch Hổ biến sắc: " Nàng là cố ý dẫn ta đến đây!"
Một ngón tay Vũ Linh phất lên.
" Băng ngân Vĩnh đống" ( đông lạnh vĩnh viễn)
Lòng đất bỗng dâng lên một cỗ hàn khí kinh người theo ánh sáng màu lam khẽ quét qua, Bạch Hổ giống như không hề có sức lực phản kháng lập tức bị đông cứng trở thành băng điêu.
" Băng ngân vĩnh đống" chiêu này là một trong số chiêu thức mạnh nhất Vũ Linh thông qua bản sao toàn bộ kỹ năng [ Băng nguyên tố ] học được, chiêu này sử dụng cần không ngừng truyền hàn khí xuống phạm vi 5 m dưới chân cho đến khi bạo phát kỹ năng.
Nhưng chiêu này có một khuyết điểm là cần dẫn dụ đối phương tiến vào phạm vi công kích, nếu đối phương phát hiện mà nói.. chỉ cần đối phương không tới gần, ngươi cũng không có biện pháp, còn lãng phí một lượng lớn linh lực.
Cũng bởi như thế cho nên ngay lúc đầu Vũ Linh chỉ dùng hai kỹ năng có phạm vi công kích lớn khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống xuất hiện sương mù, ảnh hưởng ánh mắt cùng giác quan của Bạch Hổ.
Tăng thêm do Bạch Hổ quá gấp gáp muốn đánh cận chiến với Vũ Linh, mà không để ý đến chấn động linh lực cực lớn dưới chân Vũ Linh, mới khiến Bạch Hổ nhanh như vậy đã bị Vũ Linh đánh bại, nếu Bạch Hổ không trúng chiêu này mà nói..., ít nhiều có thể cùng Vũ Linh đánh hơn mười hiệp cũng không thành vấn đề.
Thắng bại đã phân, thi đấu chấm dứt.
Toàn trường phát ra một mảnh kêu rên cùng thanh âm chửi rủa, còn có một số ít vang lên tiếng hoan hô, nhưng rất nhanh đã bị đám người phẫn nộ xung quanh xông lên vây đánh.
Bởi vì người ở chỗ này có quá nhiều người táng gia bại sản, lúc này bọn họ sẽ không nhận lỗi là do mình, ngược lại đổi thừa cho Bạch Hổ bất cẩn mới bị thua cuộc, khiến bọn họ thua sạch tài sản.
Tộc nhân Bạch Hổ nhanh chóng chạy đến sân thi đấu muốn đem Bạch Hổ về chữa thương.
Nhưng nhìn thấy Bạch Hổ đã bị đông cứng thành tượng băng lại không có cách nào, nếu cường hoành phá băng mà nói, làm không tốt bản thân Bạch Hổ cũng sẽ bị vỡ theo, lại không thể hòa tan, bởi vì đợi đến lúc đó Bạch Hổ bên trong sớm qui tiên rồi.
Nếu Bạch Hổ có chuyện gì không may xảy ra thì Thái gia gia hắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, đành chỉ có thể bất lực dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vũ Linh.
Vũ Linh minh bạch ý của bọn hắn, vung cánh tay trắng nõn lên, tản đi toàn bộ hàn khí bao quanh Bạch Hổ, không còn hàn khí chống đỡ, khối băng bao quanh Bạch Hổ cũng hòa tan trở thành nước đá.
Bạch Hổ đã không còn ý thức, ngã xuống trước mặt, được hai người kế bên đỡ lấy, kiểm tra một chút thương thế phát hiện Bạch Hổ chỉ bị chút tổn thương do hàn khí xâm nhập, ngoài ra không nguy hiểm đến tính mạng liền thở phào một hơi, đối với Vũ Linh hành lễ biểu thị cảm kích sau đó đỡ Bạch Hổ rời đi trong những tiếng chửi rủa.
Vũ Linh thì li khai, thi đấu tràng tiếng rên rỉ ngập tràn, nhưng vừa mới đi ra nửa đường, phía trước xuất hiện hai gã nam tử xa lại chặn lại, tu vi đều là Linh Võ cảnh sơ kỳ.
" Vũ Linh tiểu thư ngươi tốt, chúng ta phụng mệnh Đại vương tử mời tiểu thư đến gặp mặt trò chuyện."
Vũ Linh không để ý đến bọn họ trực tiếp lách qua nói:" Ta cùng hắn không có chuyện gì để nói."
Vũ Linh bản thân đối với Đại vương tử không có cảm giác, hôn ước trước kia cũng bởi vì nhóm trưởng lão trong gia tộc muốn ôn bắp đùi Đại vương tử nên khích lệ nàng đồng ý, bởi vì từ khi còn nhỏ đã quán thâu lý niệm, làm cho lúc ấy Vũ Linh nghĩ rất đơn giản, gia tộc bồi dưỡng nàng, như vậy nàng cũng cần vì gia tộc mà làm ra cống hiến.
Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, Vũ Linh cũng thấy rõ chân diện mục của Đại vương tử, thái độ cũng từ không có cảm giác thành chán ghét, lần này mời mình qua đó là vì cái gì Vũ Linh cũng rất rõ ràng.
Trước kia vì mình thiên phú xuất chúng chạy tới cầu hôn, sau đó cũng vì mình trở thành phế nhân mà bội ước, hiện tại cũng vậy, chứng kiến mình một lần nữa khôi phục thực lực lại mặt dày muốn lôi kéo, cho nên nàng hoàn toàn không muốn cùng bọn họ nói nhảm, chậm trễ thời gian.
Nhưng hai người vẫn không thuận theo, không buông tha lại lần nữa ngăn lại trước mặt nàng nói:
" Vũ Linh tiểu thư, Đại vương tử điện hạ nói, lúc trước hắn cùng ngài giải trừ hôn ước đó là bởi vì nhất thời bị ma quỷ xui khiến mới làm ra quyết định hoang đường như vậy, đại vương tử còn nói chỉ cần ngài cùng hắn khôi phục lại hôn ước, hắn lập tức lấy ngài làm vợ, tương lai hắn leo lên vương vị ngài sẽ là Vương hậu, ngài nghĩ lại xem, đây là chuyện bao nhiêu người muốn cũng không được ah"
" Đã vậy cái cơ hội đó hãy để lại cho người khác đi, ta không có thèm."
Vũ Linh khẽ nhíu mày, hai người lại không có ý tứ muốn thả Vũ Linh đi, lần nữa chặn đường đi Vũ Linh, ngữ khí cũng đã có chút bất thiện.
" Vũ Linh tiểu thư, ngươi đừng để bọn ta khó xử, nếu không chúng ta chỉ có thể " Thỉnh" ngài đi qua."
Chữ "Thỉnh" nhấn vô cùng nặng.
Trong lời nói này đã ẩn ẩn có sự uy hiếp, thời điểm hai người nói ra những lời này, cũng lập tức cảm giác sởn hết cả gai ốc, nhiệt độ xug quanh tựa hồ hạ thấp không ít, theo đó dưới chân Vũ Linh bắt đầu kết băng, chậm rãi khuếch tán hướng tới gần hai người, bức hai người không thể không lùi ra sau hai bước.
Mắt Vũ Linh bốc lên hàn quang, miệng anh đào tràn ra hàn khí nói" Còn không nhường đường?"
Hai người không nói gì, bọn họ đều vừa mới chứng kiến Vũ Linh chiến đấu.
Nhưng hai người đều có mệnh lệnh tại thân, không phải không lui, mà không dám lui, bọn họ nếu cứ như vậy trở về, Đại vương tử cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Hiện tại thứ hai người có thể dựa vào cũng chỉ có ám vệ Thiên Võ cảnh sơ kỳ ở đằng sau, chỉ cần Vũ Linh dám ra tay với bọn họ, ám vệ sau lưng cũng có thể quang minh chính đại ra tay với Vũ Linh bắt nàng mang đi, như vậy coi như bọn họ cũng đã lập được công, Đại vương tử điện hạ chắc chắn không để bọn họ thiệt thòi.
Nghĩ tới đây, dũng khí bọn họ tăng lên không ít, đều vận linh khí một bộ tư thế muốn cùng đối trận với Vũ Linh.