Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới ( Dịch Full )

Chương 22 - Chương 22. Trận Chiến Đầu Tiên

Chương 22. Trận chiến đầu tiên Chương 22. Trận chiến đầu tiên

" Những mũi tên này là từ đâu bắn ra ah"

" Cứu mạng ah, ta trúng tên rồi, nhanh cứu...."

PHÔC, một tên sơn tặc lời còn chưa nói hết, đã trực tiếp bị mưa tên không ngừng bổ giết.

Trong phạm vi ngàn mét sơn tặc bị mưa tên tập kích loạn thành một đoàn, sơn tặc may mắn bên ngoài phạm vi cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây ngốc, sững sờ đứng nguyên tại chỗ không biết làm sao.

" Tấn công"

Tiêu Minh không cho đối phương thời gian phản ứng, lúc này hạ lệnh để cho 3000 thân binh Tiêu Minh lựa chọn lúc trước dẫn đầu công kích.

3000 thân binh lúc trước Tiêu Minh chọn lựa không những huyết mạch không kém, tại trong mấy ngày được Vũ Thành Nghĩa dựa theo nội dung quyển “luyện thể thuật” tiến hành huấn luyện cường độ cao, cộng thêm Tiêu Minh cung cấp cho đại lượng dược vật phụ trợ, hiện tại thể chất của bọn hắn đã hoàn toàn có thể cùng tinh binh Vương quốc so sánh rồi.

Thiếu hụt duy nhất chính là không ngừng trải qua chiến tranh tẩy lễ mà rèn luyện ra huyết sát chi khí.

3000 thân binh toàn thân trang bị tinh xảo, tay cầm vũ khí tinh phẩm, bất ngờ tại trên sườn dốc như giẫm trên đất bằng hướng bên trên chạy nước rút.

Đợi đến lúc mưa tên trên đỉnh sườn núi kết thúc, 3000 binh sĩ trang bị hoàn mỹ cũng đã vọt lên đỉnh, đối với sơn tặc chưa kịp phản ứng tiến hành công kích đợt hai.

Trong đó, Vũ Thành Nghĩa, Đại Bảo, Vân Dương, Băng Lam bon họ càng trực tiếp hướng về chỗ Hổ tứ Hổ ngũ hai người lao thẳng đến, dự định lấy thủ cấp tướng địch, muốn trước mặt Tiêu Minh biểu hiện tốt một phen.

Lúc trước trên tay Tiêu Minh cầm viên bàn đúng là ra-đa báo động lúc trước rút thưởng được.

Cho nên thời điểm Tiêu Minh vừa đi vào nơi này đã phát hiện sơn tặc tồn tại.

Đi đến một nửa chặng đường thì dừng lại, chỉ là hắn muốn tìm khu vựa ẩn núp nhiều sơn tặc nhất, sau đó dùng " Vạn tiễn lệnh" nhắm thẳng vào khu vực đó.

Trong phạm vi ngàn mét ẩn núp gần 3000 sơn tặc, sau khi trải qua 10 giây mưa tên bắn phá, trực tiếp tại chỗ chết đi mất 7 thành, còn có hai thành sơn tặc mất đi sức chiến đấu.

Chứng kiến binh sĩ xông lên đồ sát đám tiểu đệ đang loạn thành một bầy kia, hai người tự biết đại thế đã mất.

" Tình báo không đúng, Tứ ca ngươi chạy trước đi, ta yểm hộ ngươi, đem tin tức mang về báo cho các huynh đệ, để Đại ca thay đám huynh đệ báo thù.

Hổ ngũ thấy Vũ Thành Nghĩa đám người hướng về phía mình xông tới, thoáng cái đoán được mục tiêu của đối phương là hai người, liền đẩy Hổ tứ ra, một mình muốn ngăn chặn bọn người Vũ Thành Nghĩa.

Hồ Ngũ bất quá cũng chỉ là Thiên võ cảnh sư kỳ mà thôi, làm sao chống đỡ được khí thế của bốn người, một chiêu liền miệng phun máu tươi, máu chảy không ngớt.

Hồ Ngũ cắn răng một cái, từ miệng túi lấy ra hai viên thuốc trực tiếp ném vào miệng đầy máu nuốt vào, thoáng cái linh lực hắn bỗng tăng vọt gấp ba lần.

" Bạo Khí đan"

Vũ Thành Nghĩa nhíu mày, loại đan dược này hắn liếc sơ qua đã nhận ra được, bởi vì Vũ Thành Nghĩa đã từng phục dụng qua loại đan dược này, cái tác dụng phụ kia nếu không phải gặp Tiêu Minh thì đến bây giờ mình vẫn chỉ là một Linh võ cảnh sơ giai tiểu võ giả.

Lúc trước Vũ Thành Nghĩa ăn một viên tác dụng phụ đã lớn vậy rồi, hiện tại nơi này Hổ ngũ ăn hai viên, đến khi tác dụng phụ phát tác, không chết cũng thành tàn phế rồi.

Hổ ngũ phục dụng hai viên đan dược thực lực tăng vọt, thêm ý định không muốn sống ngược lại thành công ngăn lại bốn người Vũ Thành Nghĩa.

" Lão Ngũ"

Nhìn Hổ Ngũ bị bao vây, Hổ tứ khóe mắt muốn nứt toác, hét rống một tiếng sau đó xoay người bỏ chạy, hắn sẽ không lãng phí cơ hội chạy trốn mà Hổ ngũ dùng cả tính mạng đánh đổi cho hắn.

" Tiêu Minh, ta nhất định phải đem ngươi phanh thây xé xác."

Hổ tứ chạy trốn trong tay nắm bức hình Tiêu Vương gửi đến, bộ dáng người trong hình không phải chính là Tiêu Minh ấy ư, lúc này bức hình đang bị Hổ tứ niết đến nhăn nheo, có thể nhìn ra hận ý của hắn đối với Tiêu minh lớn đến cỡ nào.

Trong lúc chạy trốn, Hổ tứ như cảm nhận được nguy hiểm, lập tức dừng bước hướng về sau rút lui hơn mười thước, đồng thời cách không cách không một chưởng đánh về vị trí vừa rồi.

Phịch một tiếng, nguyên bản mặt đất bằng phẳng sau khi bị công kích lập tức bốc lên ánh sáng màu lam chói mắt, một cỗ hàn khí theo lòng đất phóng lên trời, đợi hàn khí tan đi, phía trước rõ ràng cứ như vậy lăng không xuất hiện một tòa băng sơn.

Hổ tứ toát lên mồ hôi lạnh, nếu như không phải bản thân thức tỉnh kỹ năng thiên phú có khả năng biết trước sự tình 3 giây trong tương lai, vừa mới nãy khả năng chính mình đã trúng chiêu này chết ngay tại chỗ.

Thông qua uy lực chiêu thức tính toán, đối phương có thể là một cao thủ Linh võ cảnh trung kỳ.

" Cái này Tiêu Minh đến cùng đào đâu ra nhiều cao thủ đến như vậy."

Hổ tứ trong lòng hoảng sợ nghĩ đến.

XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!

Ba tiếng xé gió đánh úp lại, ba đạo băng tiễn do Hàn Băng tạo thành đánh thẳng đến sau ót Hổ tứ, nhưng Hổ tứ cũng không thèm quay đầu, liên tục nhẹ nhàng tránh né ba kích trí mạng này.

PHỐC PHỐC PHỐC.

Ba đạo băng tiễn do Hàn Băng hình thành sắc bén vô cùng, đâm vào núi đá không chút dừng lại trực tiếp chui vào trong, để lại ba cái lỗ tối đen như mực.

Nhìn ba lỗ nhỏ do ba mũi tên bắn thủng trước mắt này, Hổ tứ nở nụ cười, bởi vì trong nháy mắt đối phương ra tay, hắn cảm ứng được đẳng cấp tu vi của đối phương.

" Linh võ cảnh hậu kỳ."

Hổ tứ dần dần quay người lại, nhìn người tới nói:" Vừa mới ta còn tưởng rằng là vị Thiên võ cảnh cường giả nào đến chặn đường ta, không nghĩ tới lại là cô gái nhỏ ngươi tự chui đầu vô lưới."

Lúc này cách cặp mắt Hổ tứ 200m đúng là Vũ Linh, trên tay cầm vũ khí cấp truyền kỳ [ Băng tuyết kiếm ] mà sáng này Tiêu Minh mới đưa cho nàng, trước mắt hoán hổi trở thành trạng thái Hàn Băng cung.

Thanh Hàn Băng cung này rõ ràng không có dây cung, nhưng chỉ cần Vũ Linh duỗi ra bàn tay trắng noãn như ngọc trên không trung bày ra tư thế kéo cung, dây cung cùng băng tiễn có thể tự xuất hiện.

Vũ Linh không có thời gian nói nhảm, mà tiếp tục tiến hành xạ kích hướng Hổ tứ bắn tới, mỗi lần kéo cung đều bắn ra ba mũi băng tiễn, Mỗi băng tiễn được vũ khí truyền kỳ cấp gia trì, uy lực cũng đạt tới Linh võ cảnh đỉnh phong.

Nhưng hết lần này đến lần khác gặp Hổ tứ có kỹ năng thiên phú như vậy, quỹ tích mấy mũi tên hắn đều có thể thấy trước 3 giây, sớm có thể tránh né, mặc kệ Vũ linh xạ kích tần xuất nhanh đến như nào, thủy chung cũng không cách nào bắn trúng mục tiêu.

" Tụ lực"

Lập tức thấy Hổ tứ vọt đến khoảng cách không tới 50m trước mặt mình, Vũ Linh bắt đầu điều động lực lượng vũ khí chứa đựng men theo băng tiễn bắn ra.

Nếu ngươi thành thật ở bên cạnh phụ thân của mình có lẽ có thêm vài ngày sống tốt, nhưng không nghĩ tới ngươi lại có thể ngu ngốc đến nỗi tự mình đến chặn đường ta, Đại vương tử chỉ nói muốn ngươi sống, nhưng cũng không có nói ta không thể làm cái gì với ngươi, hiện tại bắt ngươi lại, mang về cho ngươi hảo hảo nếm thử hùng phong của nam nhân."

Hổ tứ khuôn mặt dâm tà phóng tới Vũ Linh, hiện tại chỉ cần nhìn Vũ Linh dung mạo tuyệt sắc, hạ thể tựu một hồi nhiệt huyết sôi trào.

Nhìn thấy Vũ Linh khổ cực phát ra mũi tên cuối cùng, Hổ tứ cũng lấy ra Lang nha bổng, muốn một kích đánh tan mũi tên cuối cùng này, tiện thể bắt lấy Vũ Linh.

Nhưng ngay tại lúc Lang nha bổng sắp tiếu xúc với mũi tên băng to lớn này, Hổ tứ lần nữa biết trước tình hình, lập tức biến sắc thu thế, quay người hướng phía ngoài chạy đi.

Vũ Linh nhíu đôi mày thanh tú, nàng không biết Hổ tứ có năng lực biết trước tương lai 3 giây, nàng chỉ cảm thấy tên này giống như ca chạch, mỗi lần đều có thể ngay lúc mấu chốt thoát được đòn công kích trí mạng.

Nhưng lần này Vũ Linh sẽ không cho hắn một cơ hội nào nữa, chỉ thấy bàn tay Vũ Linh nắm chặt, miệng nhỏ như anh đào nở ra một chữ:

" Bạo"

Oanh! Băng tiễn cực lớn bị Hổ tứ vừa tránh né được ngay bên cạnh lập tức nổ tung, mặc dù Hổ tứ sớm biết trước 3 giây, nhưng không thể tránh kịp được phạm vi tổn thương của băng tiễn oanh tạc.

Bình Luận (0)
Comment