Tiêu Minh cùng Bạch Vũ Thần vừa đi ra khỏi đại điện, đã có hai gã binh lính dắt hai Cự Xỉ Hổ đi tới trước mặt bọn họ.
"Minh Vương bệ hạ, đây là Cự Xỉ Hổ do Bạch gia chúng ta bồi dưỡng, thực lực thuộc về tồn tại thượng thừa trong yêu thú tam giai." Bạch Vũ Thần vuốt ve đầu Cự Xỉ Hổ khoe thú cưng của mình.
Gia tộc bình thường cũng không có thủ đoạn thu phục yêu thú, hai con này của hắn cũng là ba mươi năm trước khi săn giết yêu thú thu được con non, sau đó lại hao phí đại lượng nhân lực tài lực mới bồi dưỡng bọn chúng trưởng thành.
Hiện tại trở thành tọa kỵ của hắn và Bạch An Bình, bất quá Tiêu Minh vội vàng muốn đi Nam Bắc thành, cho nên hắn mượn tọa kỵ của Bạch An Bình tới dùng.
Tiêu Minh lại lắc đầu, nói:
"Đẳng giai quá thấp, muốn ngồi bọn chúng đi Nam Bắc thành, một cái qua lại liền một ngày trôi qua, quá chậm trễ thời gian."
"Ách..." Bạch Vũ Thần không nói gì.
Thế lực gia tộc bình thường có thể lấy không ra tọa kỵ cao cấp này, Bạch Vũ Thần vốn còn tưởng rằng Tiêu Minh sẽ lộ ra vẻ mặt hâm mộ, sau đó tìm Bạch Vũ Thần đòi một con.
Bạch Vũ Thần cũng có thể thuận thế tặng một con cho Tiêu Minh, mượn chuyện này kéo gần quan hệ.
Kết quả Tiêu Minh ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt một cái, còn ghét bỏ đẳng giai quá thấp tốc độ không đủ nhanh.
"Chẳng lẽ bệ hạ chuẩn bị chạy bộ tới?." Bạch Vũ Thần trong lòng toát ra một ý nghĩ lớn mật.
Với thực lực đỉnh phong vương cảnh của hắn và Tiêu Minh, tốc độ di chuyển tự nhiên không thể so sánh với yêu thú cấp ba.
Chỉ cần chạy một khoảng cách xa như vậy, sẽ rất mệt mỏi.
Vừa chuẩn bị tâm lý cùng Tiêu Minh chạy bộ, một bóng đen thật lớn hướng hắn che lấy.
Bạch Vũ Thần ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Tật Phong Điểu hôm qua đem Trần gia lão tổ chém thành hai nửa xuất hiện ở trên bầu trời, cũng hướng bọn họ bên này đáp xuống.
Theo Tật Phong Điểu tới gần, yêu lực khủng bố cũng theo sát đập vào mặt.
Đồng tử Bạch Vũ Thần co rụt lại, ngày hôm qua hắn nhìn thấy Trần gia lão tổ vương cảnh sơ kỳ bị nó một kích giết chết, bởi vì khoảng cách quá xa, không cách nào nhìn ra thực lực chân chính của Tật Phong Điểu, nhưng cũng có thể sơ bộ phán đoán ra Tật Phong Điểu này có thực lực cấp bậc Yêu Vương.
Hiện tại sau khi cảm nhận được khí tức của Tật Phong Điểu, suy đoán lúc trước của Bạch Vũ Thần cũng được chứng thực, nhưng làm hắn ngoài ý muốn nhất chính là, khí tức Tật Phong Điểu này so với yêu vương hắn gặp phải trước kia còn cường đại hơn không ít.
Bạch Vũ Thần không kịp suy nghĩ nhiều, theo không gian giới chỉ trên ngón tay quang mang chợt lóe, Quan Đao của Bạch Vũ Thần xuất hiện trong bàn tay.
Vừa mới giơ quan đao lên liền hướng Tật Phong Điểu bay tới chém tới, cánh tay lại bị Tiêu Minh bắt lấy, ngăn cản.
"Bệ hạ?" Bạch Vũ Thần khó hiểu nhìn về phía Tiêu Minh, không hiểu vì sao lại ngăn cản mình, chẳng lẽ Tiêu Minh biết yêu thú này.
Tiêu Minh chỉ nhàn nhạt giải thích: "Yên tâm đi, nó sẽ không công kích ngươi. ”
Bạch Vũ Thần dừng công kích, Tật Phong Điểu cũng rất nhanh ở trước mặt bọn họ đáp xuống.
Thấy Tật Phong Điểu quả thật không có ý muốn công kích bọn họ, Bạch Vũ Thần mới thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Quan Đao đánh giá Tật Phong Điểu trước mắt.
"Nó... Không phải là tọa kỵ của Minh vương bệ hạ chứ. "Bạch Vũ Thần chú ý tới đệm sau lưng Tật Phong Điểu, nhịn không được hỏi.
Tiêu Minh giơ tay lên, Tật Phong Điểu vốn cao ngạo lập tức cọ xát trên bàn tay Tiêu Minh.
Tiêu Minh vừa vuốt ve đầu Tật Phong Điểu vừa lơ đãng nói:
"Đây là tiểu sủng vật bình thường ta nuôi nhốt ở hậu viện, cũng không tệ lắm chứ?"
"Cái này đâu chỉ là không tồi a, đây quả thực là cool ngầu" Bạch Vũ Thần trong lòng đang hò hét.
Trong hai mắt toát ra tinh quang, không ngừng đánh giá Tật Phong Điểu trước mắt, yêu thú hệ phi hành, thực lực cấp bậc Yêu Vương, đây có thể nói là tọa kỵ mà võ giả thế gian tha thiết ước mơ.
Nếu có thể, hắn thật hy vọng Tiêu Minh có thể cho hắn một con, bởi vì Tật Phong Điểu này thật sự quá phù hợp với tâm ý của hắn.
Bất quá Bạch Vũ Thần lại không mở miệng, dù sao da mặt hắn cũng không dày như vậy, cho dù thật sự mở miệng, Tiêu Minh lại dựa vào cái gì cho hắn một con.
Cho dù chịu cho, loại Tật Phong Điểu cấp bậc này, đều là tồn tại có thể gặp không thể cầu, Tiêu Minh có thể lấy ra được một con cũng đã rất khó tin, làm sao có thể còn có con thứ hai chứ.
Một phút sau.
Bạch Vũ Thần ngơ ngác ngồi trên lưng chim.
Nhìn phía sau đi theo hơn trăm con Tật Phong Điểu, Bạch Vũ Thần dùng thanh âm run rẩy hỏi: "Những con Tật Phong Điểu phía sau... Không phải cũng vậy..."
Tiêu Minh liếc mắt nhìn phía sau, rất bình tĩnh gật gật đầu: "Xem như vậy, bọn chúng đều là tiểu đệ của Tiểu Phong. ”
Tiểu Phong là tên Tiêu Minh đặt cho thủ lĩnh Tật Phong Điểu, lúc trước Tiêu Minh cũng chỉ thu phục một mình nó.
Về phần Tật Phong Điểu phía sau, dưới sự trợ giúp của Tiểu Phong phối hợp với thuần thú sư Minh quốc đã hoàn toàn thu phục.
Nếu như là yêu thú trưởng thành bình thường, muốn thu phục, độ khó có thể so với lên trời, nhưng có thủ lĩnh chủng tộc của chúng hỗ trợ, hết thảy liền đơn giản hơn rất nhiều.
Vì thế toàn bộ bộ tộc Tật Phong Điểu này liền trở thành phương tiện giao thông thuận tiện cho Minh quốc.
Cho dù đó là nhân viên đưa đón hoặc truyền tải thông tin hoặc điều tra địa hình, chúng đóng một vai trò rất quan trọng.
Bạch Vũ Thần trầm mặc không nói, hắn biết, mình lại đánh giá thấp Tiêu Minh.
Tuy rằng không cảm giác được đẳng giai của hơn trăm con Tật Phong Điểu ở phía sau, nhưng nhìn hình thể thấp nhất đều ở tam giai trở lên, cao nhất có ngũ giai, hơn nữa Tật Phong Điểu thực lực ngũ giai còn có tám con.
Ngẫm lại vừa rồi mình lấy hai con yêu thú lục địa tam giai khoe khoang trước mặt Tiêu Minh, khuôn mặt già nua của Bạch Vũ Thần liền nhịn không được đỏ lên.
"Hả?"
Bạch Vũ Thần đột nhiên phát hiện Tật Phong Điểu đi theo phía sau tựa hồ còn có bóng dáng khác.
Bất quá Bạch Vũ Thần chỉ cho rằng những hộ vệ đi theo, không có suy nghĩ nhiều.
Bắc Nam thành, trong đại sảnh trống rỗng.
Bạch Khởi ngồi ở trên đại sảnh, nhìn lá thư trên tay thô to.
Hai bên hắn là hai võ giả Mộc nguyên tố tu vi cấp bậc Thiên Võ Cảnh, hai tay đặt ở trên người Bạch Khởi, đem sinh mệnh khí tức của Mộc nguyên tố vận chuyển đến trên người Bạch Khởi.
Mặc dù không cách nào gia tăng sinh mệnh cho Bạch Khởi, nhưng có thể ít nhiều giảm bớt tốc độ ăn mòn của truyền thừa đối với Bạch Khởi.
"Tiểu tử thúi này, cư nhiên cùng người ta luận võ, còn thua, thật sự là mất hết mặt mũi Bạch gia chúng ta." Sau khi đọc nội dung, Bạch Khởi tức giận không thể tha thứ.
Võ giả truyền khí tức sinh mệnh hai bên thấy thế vội vàng khuyên nhủ: Lão gia bình tĩnh, đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể. ”
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh, nghịch tử này, lớn như vậy còn làm ra nhiều trò ngu xuẩn như vậy cho ta, lần trước ta hẳn là trực tiếp đánh chết hắn. ”
Vốn Bạch Khởi còn có thể miễn cưỡng chống đỡ truyền thừa ăn mòn sống thêm một hai năm nữa, nhưng bởi vì lần trước man quốc xâm lấn, sử dụng lực lượng chém đầu Man Vương, dọa lui man quân, dẫn đến ăn mòn tăng thêm, hiện tại nhiều nhất còn có thể kiên trì mấy tháng.
Kết quả Bạch Vũ Thần vẫn không để cho hắn bớt lo, cư nhiên tính toán bội bạc động thủ với Minh Quốc đã cứu mạng hắn, vì thế trực tiếp bị Bạch Khởi đánh một trận.
Cũng cảnh cáo Bạch Vũ Thần, nếu dám làm ra chuyện bội bạc, tuyệt đối tự mình đi đánh chết hắn.
Về sau Bạch Khởi cũng đặc biệt chú ý đến chuyện này, cho nên đặc biệt phái người đi giám sát.
Vừa mới bắt đầu nhìn thấy Bạch Vũ Thần dùng phương thức luận võ cùng Minh quốc giải quyết hòa bình, Bạch Khởi còn rất vui mừng, cảm thấy Bạch Vũ Thần coi như động não.
Nhưng nhìn xuống, lại phát hiện Bạch gia bọn họ lại thua?
Bạch gia có bí pháp tăng lên thể chất từ thời hoàng triều, các loại thiên tài địa bảo hắn thu thập, còn có truyền thừa gia trì, kết quả còn thua, làm sao có thể làm cho hắn không giận.
Cái này còn không bằng ngay từ đầu đem vương vị nhường cho Minh quốc luôn đi, cũng không đến mức mất mặt như vậy.