Bắt Đầu 3000 Lượt Rút Thăm, Ta Trực Tiếp Thành Bá Chủ Dị Giới ( Dịch Full )

Chương 267 - Chương 267. Nếu Đã Đến, Thì Đừng Đi

Chương 267. Nếu đã đến, thì đừng đi Chương 267. Nếu đã đến, thì đừng đi

Đi tới ngoài cửa phòng Vũ Linh, Mặc Mặc chuẩn bị gõ cửa, động tác trên tay lại đột nhiên dừng lại.

Mơ hồ Mặc Mặc nghe được tiếng kêu của Vũ Linh, thanh âm này tựa hồ có chút không thích hợp.

Vì thế Mặc Mặc không trực tiếp gõ cửa, mà là lặng lẽ tựa lỗ tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

Rất nhanh, từ trong phòng liền truyền đến thanh âm Vũ Linh thở hồng hộc.

Phản ứng đầu tiên còn tưởng rằng Vũ Linh ở bên trong luyện công, nhưng nghe kỹ, Mặc Mặc tựa hồ liền hiểu được thanh âm này đại biểu cho cái gì, bỗng chốc, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

"Họ thực sự ... Cư nhiên...."

Mặc Mặc vội vàng che đôi môi hồng nhuận của mình, không để cho mình kinh ngạc lên tiếng, hai tròng mắt trừng to, nàng không thể tin được đây là sự thật.

Vũ Linh cùng Tiêu Minh cư nhiên đã tiến triển đến một bước kia.

Theo bản năng Mặc Mặc xoay người muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng một giây sau nàng lại ma xui quỷ khiến lui về.

Chuyện nam nữ, Mặc Mặc ngẫu nhiên ở trong miệng nữ nhân Ám Ảnh nhất tộc nghe được một ít đề tài liên quan, đối với phương diện này vẫn là hơi hiểu một chút, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu.

Mặc Mặc nghĩ thầm, không thể bởi vì vừa rồi nghe được một chút thanh âm liền dùng loại suy nghĩ xấu xa hiểu lầm hai người, vạn nhất chỉ là đang làm chuyện khác thì sao.

Tìm hiểu tình hình đến tột cùng, Mặc Mặc một lần nữa tựa mặt vào cửa.

Nhưng mà, tiếng đánh nhau kịch liệt bên trong vẫn tiếp tục, sự thật chứng minh Mặc Mặc ngay từ đầu cũng không có hiểu lầm hai người bọn họ, mặt Mặc Mặc càng thêm đỏ bừng.

"Thật sự có thoải mái như vậy sao."

Nghe thanh âm hưởng thụ của Vũ Linh, Mặc Mặc hô hấp cũng bất tri bất giác bắt đầu dồn dập, cảm giác thân thể càng ngày càng nóng.

Đúng lúc này, thanh âm trong phòng đột nhiên ngừng lại.

Mặc Mặc đang cho rằng hai người đã kết thúc, cửa phòng đột nhiên mở ra.

"A!"

Mặc Mặc tựa vào trên cửa chưa kịp phản ứng, trực tiếp hướng trong phòng ngã xuống, nhìn về phía trước, chính là Vũ Linh đang kinh ngạc ở trên giường, lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện Tiêu Minh đang vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm mình.

"Ac, bị phát hiện." Mặc Mặc chột dạ không thôi.

Vốn định nghe thêm một hồi nữa rồi đi, ai ngờ nghe xong liền quên đi, cuối cùng bị Tiêu Minh bắt quả tang, làm cho Mặc Mặc cảm thấy xấu hổ không thôi.

Không đợi Mặc Mặc mở miệng giải thích, ánh mắt lại bất giác di chuyển xuống phía dưới, trong nháy mắt cả khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, thậm chí đỉnh đầu cũng bốc khói.

Nàng chưa từng thấy qua thứ này, sợ tới mức nàng lập tức đứng dậy muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Nhưng đã quá muộn.

Trong khoảnh khắc Mặc Mặc tới gần phòng, Tiêu Minh cũng đã phát hiện ra nàng, vốn tưởng rằng sau khi nàng phát hiện mình cùng Vũ Linh làm chính sự sẽ tự mình thức thời rời đi.

Ai biết được tiểu cô nương này phi thường không thức thời, sau khi phát hiện vấn đề cư nhiên còn lén lút trên cửa nghe lén nửa ngày không đi.

Nếu không có ý định đi, vậy thì ở lại là được rồi.

Một tay đem Mặc Mặc muốn chạy trốn kéo về phòng, trở tay đem cửa phòng đóng lại.

Không lâu sau, trong phòng lại truyền ra thanh âm thở hồng hộc, bất quá lần này thanh âm lại có thêm một đạo.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc.

Cửa phòng Vũ Linh chậm rãi mở ra, Mặc Mặc đầu chậm rãi thò ra, sau khi quan sát bên ngoài không có người, nhanh chóng khoác ga giường lẻn ra, tay chống vách tường khập khiễng trở lại phòng mình.

Không bao lâu sau, Tiêu Minh mặc quần áo xong cũng đi ra khỏi phòng, nhìn cửa phòng Mặc Mặc bên kia, mặt đầy gió xuân đi xuống lầu.

Đi xuống lầu một, Tiểu Bảo đang chơi đùa với Tiểu Mộc nhìn thấy Tiêu Minh, hưng phấn xông lên ôm đùi Tiêu Minh, muốn Tiêu Minh chơi với nó.

"Chủ nhân ngài tỉnh rồi." Tiểu Mộc sau khi nhìn thấy Tiêu Minh cũng cao hứng bay tới bả vai Tiêu Minh.

"Ừm." Tiêu Minh sờ sờ mũi đáp, kỳ thật tối hôm qua hắn căn bản không ngủ.

Lúc này bên kia truyền đến tiếng thái rau, cùng với tiếng nói chuyện của thiếu nữ, nhìn về phía phòng bếp, bên trong có hai bóng người đang bận rộn.

Tiêu Minh rất nghi hoặc, bình thường lúc này ở trong phòng bếp cũng chỉ có một người dậy sớm làm bữa sáng cho mọi người, nhưng nơi đó tựa hồ còn có một người.

"Tiểu Thúy! Đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy thiếu nữ đáng yêu bên cạnh Lily, Tiêu Minh liếc mắt một cái liền nhận ra người này.

Thì ra, trong phòng bếp ngoại trừ Lily ra, còn có một người chính là nha hoàn Tiểu Thúy ban đầu đi theo Vũ Linh.

"Bệ hạ."

"Bệ hạ."

Hai người vốn còn đang nói chuyện nhìn thấy Tiêu Minh lập tức cung kính ân cần hỏi thăm.

Ngươi làm sao lại ở đây, không cần chiếu cố mẫu thân Vũ Linh sao? Tiêu Minh mở miệng hỏi.

Lúc trước khi Vũ Linh đến làm thư ký cho Tiêu Minh, Tiêu Minh đã hỏi Tiểu Thúy có muốn cùng tới đây không, bất quá lúc ấy Tiểu Thúy nói mẫu thân Vũ Linh mang thai đứa con thứ hai, cần nàng đi hỗ trợ chiếu cố, cho nên không có đi theo.

Bây giờ chưa đến vài tháng, sao cô nàng này lại chạy tới.

"Cái này... Phu nhân không cần ta nữa, hì hì. "Tiểu Thúy dùng nụ cười để che giấu chột dạ của mình.

Kỳ thật ngay từ đầu mẫu thân Vũ Linh cũng không cần nàng chiếu cố, dù sao bên cạnh mẫu thân Vũ Linh còn có thiếp thân nha hoàn so với nàng còn chuyên nghiệp hơn.

Nhưng lúc trước, khi Vũ Linh được điều đến bên cạnh Tiêu Minh làm thư ký, Vũ Thành Nghĩa tìm nàng nói chuyện, ngoài mặt là nói.

Vũ Linh đã là thư ký của Tiêu Minh, cũng chính là thuộc hạ của Tiêu Minh, bên người thuộc hạ còn không thể thống thêm một nha hoàn.

Nghe tới nghe lui, Tiểu Thúy cũng hiểu được ý của Vũ Thành Nghĩa, không thể để nàng làm kỳ đà cản mũi, tạo cơ hội cho Vũ Linh và Tiêu Minh ở chung một mình mới là thật.

Tiểu Thúy cũng hy vọng tiểu thư nhà mình có thể tìm được một phu quân tốt, cảm thấy mình đi theo cùng một chỗ sẽ làm cho tiểu thư nhà mình không thể buông tay động chân, vì thế liền rất phối hợp tìm một lý do không đi theo.

Mà ngày hôm qua Vũ Linh biến hóa tự nhiên không thể gạt được ánh mắt của Vũ Thành Nghĩa, mắt thấy chuyện của Vũ Linh và Tiêu Minh thành công, liền chạy đi nói cho Tiểu Thúy có thể trở về hầu hạ Vũ Linh.

Biết được tin tức, Tiểu Thúy đương nhiên vô cùng cao hứng, trời còn chưa sáng đã mang theo một đống nguyên liệu nấu ăn đến từ sớm, tính toán bồi bổ cho Vũ Linh, tranh thủ để nàng sớm mang thai.

Tiểu Thúy làm nha hoàn bên người Vũ Linh, trên người có lệnh bài đặc biệt Tiêu Minh đưa ra, cho nên rất thoải mái đi vào trong tòa thành, sau khi gặp Lily vừa mới rời giường, liền đến phòng bếp cùng nhau chế biến bữa sáng.

Bất quá tài nấu nướng của Tiểu Thúy hiển nhiên không bằng Lily, cho nên còn cần Lily chỉ dạy, lúc Lily ứng tuyển là do Tiểu Thúy phỏng vấn, ngay cả quy củ hầu hạ người sau này cũng do Tiểu Thúy dạy.

Đối với thỉnh cầu của Tiểu Thúy tự nhiên sẽ không cự tuyệt, cho nên vừa rồi Tiêu Minh mới có thể nghe được tiếng trao đổi trong phòng bếp.

"Được rồi." Tuy rằng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Tiểu Thúy không nói thật, nhưng Tiêu Minh cũng không nghĩ nhiều.

Hơn nữa trong tòa thành có Tiểu Thúy hỗ trợ, Lily sau này cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều.

"Vậy các ngươi tiếp tục làm đi, ta đi ra ngoài một chuyến."

Chào hỏi xong, Tiêu Minh liền xoay người rời đi.

Đôi mắt to của Tiểu Thúy chớp chớp nhìn chằm chằm Tiểu Bảo bám trên đùi Tiêu Minh cùng Tiểu Mộc trên vai.

Đối với một thiếu nữ thanh xuân như nàng mà nói, lực sát thương của Manh Sủng rất lớn, mỗi lần nhìn thấy đều muốn đi lên ôm nó vào trong ngực hung hăng vuốt ve một phen.

Thẳng đến khi Tiêu Minh mang theo chúng nó biến mất trong tầm mắt, Tiểu Thúy mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Lily nói:

"Lily, chúng ta tiếp tục chuẩn bị bữa sáng đi."

"Được."

Bình Luận (0)
Comment