Tính danh: 【 không 】
Chủng tộc: Tinh linh tự nhiên hệ Thực vật
Cảnh giới: Lục giai
Huyết mạch tiềm lực: truyền kỳ
Kỹ năng thiên phú: 【 khống mộc thuật 】【 tinh linh chi vũ 】
Hậu Thiên thiên phú: 【 không 】
Tiêu minh nhìn tinh linh điềm đạm đáng yêu chỉ bằng ngón tay cái trước mắt có chút im lặng, rõ ràng chính ngươi công kích người ta trước, hiện tại bộ dạng lại như ngươi bị người ta khi dễ là sao?.
Tinh linh hệ tự nhiên sinh ra trong tự nhiên, ngoại trừ tinh linh hệ Thực vật trước mắt còn có tinh linh hỏa hệ, tinh linh thủy hệ, cùng với đại tinh linh các loại..., đều trải qua vô số thời đại, trời đất dưỡng dục mà thành.
Phần lớn tinh linh đều tương đối đơn thuần thiện lương, tuy nhiên không thích thân cận với nhân loại, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động công kích nhân loại.
Tiêu Minh một tay túm lấy mái tóc trên đầu tinh linh nhấc lên, đem nó treo cách mặt mình 2 cm, hung dữ nhìn chằm chằm nó nói:
" Nói, tại sao lại đánh nén ta " Tiêu Minh cũng không cùng nàng khách khí, nếu không phải thực lực Tiêu Minh đủ mạnh mà nói..., hiện tại cũng không có cách nào đứng đây thẩm vấn nó rồi.
" Đừng! Đừng ăn ta, thịt ta ăn không ngon đâu, hu hu hu hu ...." Tinh linh hệ thực vật này cũng không trả lời vấn đề của Tiêu minh, mà dùng đôi cánh tay mền nhũn nhỏ bé của nàng dốc sức liều mạng đẩy đôi má Tiêu Minh, hơn nữa quay đầu không dám nhìn Tiêu Minh, sau đó sợ hãi khóc lớn.
Như vậy khiến Tiêu Minh càng bó tay rồi, nhìn nàng một bên thút thít nỉ non một bên từ trong miệng túi nhỏ lấy ra đủ loại thiên tài địa bảo hướng mình đánh tới, tựa như muốn dùng tiền đập chết hắn vậy.
Tiêu Minh nhìn thiên tài địa bảo đã quen nên không bị lay động, nhưng hắn rất hiếu kỳ, cái túi này như thế nào lại chứa được vật phẩm so với cô ta còn lớn hơn vài lần ah.
" Này này, ngươi đừng khóc có được không, ta không ăn ngươi, có thể hay không trả lời vấn đề của ta" Tiêu Minh nói xong liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khối tiên thú khẩu phần lương thực nhét vào cái miệng nhỏ nhắn đang khóc lớn kia.
"Ô ô ô. . . A.... . . Bẹp bẹp" Đột nhiên bị Tiêu Minh lấy tiên thú khẩu phần lương thực nhét vào miệng, tiểu tinh linh vô ý thức nhai nhai, lập tức hai mắt sáng lên, chóp chép vài cái liền toàn bộ nuốt xuống.
Ăn hết tiên thú khẩu phần lương thực tiểu tinh linh rốt cục cùng dừng khóc, lấy ra cái khăn tay mini từ túi áo lau miệng tiện thể chùi đi nước mũi, sợ hãi đã thối lui hơn phân nửa.
Nhưng vẫn có chút lo lắng nhìn Tiêu Minh hỏi " Ngươi thật sự không ăn ta sao? "
Tiêu minh thấy hữu hiệu tranh thủ nói: " Đúng vậy, ta ăn ngươi làm gì, một chút thịt như vậy, không đủ nhét kẽ răng "
" Đúng đúng đúng, ta một chút cũng không dễ ăn ah, ngàn vạn dừng nên ăn ta, bằng không sẽ bị đau bụng" tiểu tinh linh dốc sức liều mạng gật đầu biểu thị tán thành.
" Vậy ngươi có thể hay không nói cho ta biết ngươi tại sao lại ở đây đánh nén ta như vậy" thấy đối phương đã tỉnh táo lại, Tiêu Minh liền bắt đầu tiếp tục vấn đề khi trước.
" Ách... Cái này..." Tiểu tinh linh cúi đầu, ngón trỏ hai bàn tay nhỏ bé loạn chuyển, không dám chính diện trả lời vấn đề của Tiêu minh.
" Nói mau, nếu không ta sẽ đem ngươi ăn hết" Tiêu Minh thấy nàng lầm bà lầm bầm trực tiếp hung dữ nói.
" Ah, đừng ăn ta, ta nói, ta nói "
Trải qua tiểu tinh linh giảng giải Tiêu Minh rốt cục cũng hiểu rõ tinh linh hệ tự nhiên một mực trung lập này tại sao chủ động công kích mình rồi.
Nguyên lai tiểu tinh linh này ra đời tại trăm năm trước, trong trăm năm qua nàng một mực sinh sống và lớn lên trong Hắc Ám sâm lâm, cũng không hiện thân hay chủ động tiếp cận bất cứ sinh vật nào.
Nhưng cũng tại một tháng trước, tại đây đột nhiên xuất hiện một Ác ma hình người cường đại, đối phương săn giết yêu thú cường đại khắp nơi trong rừng rậm rồi nuốt hết.
Vốn chuyện này cũng không liên quan gì đến tiểu tinh linh, nàng cũng không muốn quản chuyện này, thầm nghĩ im lặng ẩn mình trong cây cối làm một cái Mỹ Tiên tử là được rồi.
Nhưng cũng tại ba ngày trước con Ác Ma kia không biết dùng thủ đoạn gì, rõ ràng phát hiện chỗ ẩn thân của nàng, sau đó điên cuồng đuổi bắt nàng, muốn nuốt sống tiểu tinh linh.
Nhưng cũng may tiểu tinh linh quen thuộc nơi đây, nhanh chóng chạy trốn, lại có thể điều khiển cây cối xung quanh yểm trợ, nhẹ nhàng trốn thoát.
Nhưng Ác Ma hình người không có ý định buông tha cho nàng, trong ba ngày này một mực truy tìm khí tức tiểu tinh linh không ngừng đuổi bắt.
Tiểu tinh linh tức giận cuối cùng quyết định ở chỗ này thiết hạ bẫy rập tiêu diệt hắn.
Kết quả vừa vặn trông thấy Tiêu Minh ở đằng kia đồ sát yêu thú, tiểu tinh linh cho là Tiêu Minh cùng Ác Ma hình người kia là cùng một nhóm, liền cố ý lộ ra khí tức hấp dẫn Tiêu Minh tới quyết định trước tiêu diệt Tiêu Minh rồi nói sau.
Vì vậy liền có một màn phát sinh vừa rồi.
Tiêu Minh thông qua [ Chân thực chi nhãn ] xác nhận tiểu tinh linh không có lừa gạt mình, liền buông lỏng mái tóc trên đầu nàng nói.
" Ta và tên Ác Ma hình người mà ngươi nói không phải cùng một nhóm, ta đến từ Xuất Thiết Thành, cũng có thể nói là thành chủ Xuất Thiết Thành."
" Vậy tại sao ngươi phải đồ sát những yêu thú kia vậy?" tiểu tinh linh xoa xoa đầu có chút không tin nói.
Tiêu Minh bất đắc dĩ thở dài " Không có biện pháp, nếu như tùy ý để bọn chúng tại đây tiếp tục sinh sôi nảy nở mà nói..., đợi lúc mùa đông tiến đến như vậy con dân của ta sẽ gặp nạn, với tư cách là thành chủ của Xuất Thiết Thành ta chỉ có thể ưu tiên an toàn của bọn hắn.
" Vậy được rồi, ta tin tưởng ngươi " Tiểu tinh linh nghe Tiêu Minh giải thích lại hồi tưởng thời điểm mùa đông hàng năm yêu thú trong rừng rậm đều cả đàn cả lũ ra ngoài đi săn nhân loại vô tội, có khi nàng còn có thể trông thấy một số yêu thú ngậm phần tay chân còn lại của nhân loại trở về.
Tiểu tinh linh không thuộc về nhân loại cũng không thuộc về yêu thú, nhưng đã sống trên trăm năm nàng cũng hiểu được quy luật mạnh được yếu thua của cái thế giới này, có khi chính nàng cũng sẽ bắt giết một ít yêu thú cướp lấy yêu hạch của chúng để hấp thụ.
Nghĩ đến chính mình lúc trước hiểu lầm Tiêu Minh, chủ động công kích hắn, tiểu tinh linh có chút áy náy nói:
" Thực xin lỗi, là ta sai rồi " hơn nữa nàng từ trong túi áo nho nhỏ kia lấy ra một viên yêu hạch to cỡ đầu nàng giơ lên trước mặt Tiêu Minh" Đây là hai ngày trước tên gia hỏa đáng ghét kia giết chết một yêu thú cường đại ta thừa lúc hắn không chú ý đoạt được, tặng cho ngươi ah."
" Lục giai yêu hạch!" Khi yêu hạch vừa xuất hiện Tiêu Minh liền cảm nhận được khí tức thuộc về lục giai yêu thú.
Tiêu Minh con mắt nhắm lại, thông qua tiểu tinh linh miêu tả, hắn đại khái có thể suy đoán ra Ác Ma kia có lẽ là Ma tộc hoặc là đọa lạc giả rồi.
Hiện tại thực lực đã có thể nhẹ nhõm giết chết lục giai yêu thú, nếu cứ mặc kệ hắn, để cho hắn tiếp tục ở đây săn nuốt yêu thú, như vậy hậu quả không thể lường được.
Nghĩ tới đây Tiêu minh liền bất động thanh sắc đem viên yêu hạch kia thu lại, vừa hay có thể dùng trên khôi lỗi cao cấp của ta.
Cũng nói với tiểu tinh linh: " Nói cách khác ngươi đến bây giờ vẫn còn bị đối phương đuổi giết roài? "
" Đúng vậy, khả năng không bao lâu nữa hắn sẽ tìm được đến nơi này rồi, tiếp tục như vậy mà nói ta cũng chỉ có thể ly khai khu rừng rậm này thôi" tiểu tinh linh thở dài đáp.
Hiện tại nàng đang bị Ác Ma hình người kia ngăn ở bên ngoài Hắc Ám sâm lâm, nếu như tiếp tục chạy trốn nàng cũng chỉ có thể chạy ra khỏi Hắc Ám sâm lâm đi đến khu vực đất chết.
Nhưng nàng biết rõ đất chết không có đến một ngọn cỏ, nếu như muốn xuyên qua đất chết tiến đến một khu rừng rậm khác, trên thổ địa không có cây cối hoa cỏ yểm trợ, nàng sẽ bại lộ, rất nhanh sẽ khiến cường giả nhân loại chú ý sau đó lại lọt vào môt vòng đuổi bắt mới.
Hơn nữa trong một vùng đất hoang tinh linh hệ thực vật rất khó phát huy toàn lực, đến lúc đó khả năng liền cơ hội chạy cũng không có.
Nhưng hiện tại nghĩ thứ này cũng vô dụng rồi, hiện tại trước mắt đã bị tên cường giả này bắt được, nhưng nhìn bộ dạng hắn cũng không xấu ah, hơn nữa còn có bánh khô ăn rất ngon