Hắn hiếu kỳ hỏi: “Trấn áp người bên dưới Đan trận có tác dụng cụ thể gì
không?”
Nguyệt Chỉ tiếp tục câu chuyện.
“Như vậy có thể giúp Đan trận ổn định hơn.”
“Nhưng người bị trấn áp bên dưới, không chỉ một tia tiên lực cũng không thể
tiếp thu được, mà tiên lực còn bị rút ra khỏi nội thể, thế nào cũng sẽ trở nên suy
yếu.”
“Thời gian lâu dần, không chỉ tổn hại căn cơ, tuổi thọ cũng sẽ giảm đi rất
nhiều.”
Nhiều tác hại như vậy?
Thành Ca không nhịn được cau mày.
“Không cần nói nữa, chuyện này để ta giúp.”
Theo như hắn thấy, chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
“Hả, đa tạ Khương đại ca!”
Thấy hắn chấp nhận sảng khoái như vậy, Nguyệt Chỉ mừng khôn kể xiết.
Một số Tiên Nữ khác cũng sôi nổi khen ngợi.
“Khương đại ca thật là nhiệt tình mà!”
“Khương đại ca ra mặt, nhất định sẽ không có vấn đề.”
“Không sai, Khương đại ca là một người có xuất thân to lớn quen biết rộng rãi!”
“Lần này tỷ của ngươi được cứu rồi.”
“Mấy việc như cứu Nguyệt Dao ra đối với bọn ta mà nói là khó như lên trời,
nhưng đối với Khương đại ca mà nói chắc chắn là vô cùng dễ dàng.”
Thành Ca được các nàng ấy khen ngợi sắp bay luôn rồi.
Đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ và thân thiết của các Tiên Nữ, Ca đây vô vỗ lên
ngực cam đoan.
“Yên tâm đi, chuyện nhỏ thôi mà.”
“Giờ ta sẽ đến Chấp Luật Tư bảo Phong Lẫm đích thân đến đó hỏi rõ chuyện
này.”
Phong Lẫm là Tôn giả Tiên quan tam phẩm.
Còn Nguyệt Dao chỉ là Tiên quan cửu phẩm.
Theo như Thành Ca thấy, đây thật ra chính là hạt nhân làm con muỗi nổ tung,
không phải chỉ là chuyện hít thở thôi sao?
“Không được đâu, chuyện này không thuộc quyền quản lý của Chấp Luật Tư.”
Nguyệt Chỉ lo lắng xua xua tay.
Bạch Nguyên cũng giải thích nói: “Đúng vậy, đối với việc Nguyệt Dao bị xử
phạt là chuyện của Thiên Đan Tư bên kia, không hề thông qua Chấp Luật Tư.”
Thành Ca hơi bất ngờ.
“Ý là chuyện này chỉ có thể đến tìm Thiên Đan Sư?”
“Đúng vậy, Khương đại ca có biết Đạo Tôn của Thiên Đan Tư không?”
“Chỉ cần Đạo Tôn của Thiên Đan Tư mở lời, chuyện này nhất định có thể xoay
chuyển!”
Thành Ca giật giật khóe miệng.
Hắn quen biết cái khỉ.
Cửa chính của Thiên Đan Tư mở ở phía nào hiện nay hắn còn không rõ.
“Ha ha ha…”
Yên Dĩ ở một bên không nhịn được bật cười ra tiếng.
“Thật sự thì các ngươi lúc gấp gáp cái gì cũng có thể làm được, lại có thể hy
vọng vào hắn - một tên khách qua đường hữu danh vô thực tại Thiên Cung.”
“Nhìn bộ dạng kia của hắn cũng biết được hắn không có khả năng quen biết cấp
cao Thiên Đan Tư gì đấy, vốn dĩ không có quan hệ với bên đó.”
“Chi bằng các ngươi xin hắn xông vào đấy, giết hại cướp người ra ngoài còn
đáng tin hơn.”
Nàng nhìn Thành Ca từ trên xuống dưới một lượt.
“Cái khác thì hắn không thể nhưng về phương diện sức lực chiến đấu có lẽ vẫn
đáng để tin cậy hơn.”
Trong lúc nhất thời Thành Ca cũng không thể phân biệt được lời này của nàng
là đang hạ thấp mình nhiều hơn hay là đang khen mình nhiều hơn.
“Đề nghị đánh vào bên trong này trái lại có thể căn nhắc.”
Làm theo lời nói này sẽ càng giảm bớt việc.
Dù sao hắn cũng là chuyên gia tiêt diệt môn phái, nếu như Thiên Đan Tư kia
không chịu phối hợp, vậy cùng lắm là xem bọn hắn như các tông môn trước đây
san bằng hết là được rồi.
Nhìn thấy hắn xoa xoa cầm thật sự có dự định làm như vậy, Bạch Nguyên và
Nguyệt Chỉ cùng các Tiên Nữ khác kinh hãi.
“Không được đâu, tuyệt đối đừng làm như vậy.”
Giết chết Thương Liễm Chí Tôn thôi đã phiền phức như vậy rồi mà hắn còn
muốn đến Thiên Đan Tư giết sạch toàn bộ?
Suy xét một xem chút trái tim của bọn ta có năng lực để chịu đựng hay không
đi.
Bọn hắn vội vã ngăn cản Ca lại, cố gắng xóa bỏ suy nghĩ đại náo Thiên Cung
của hắn đi.
“Như vậy thì toàn bộ cao thủ của Thiên Cung sẽ cùng tham gia, toàn bộ bọn ta
cũng xong đời luôn.”
“Khương đại ca, hay là thôi đi…”
“Đúng vậy đúng vậy, hay là thôi đi, tâm ý của ngươi bọn ta nhận thấy rồi.”
“Tuyệt đối đừng chọn loại phương thức chiến đấu như vậy…”
Nhìn thấy biểu cảm vô cùng sợ hãi của các nàng ấy, Thành Ca chỉ có thể thu lại
bản lĩnh.
“Vậy xem ra chỉ có thể dẹp đi thôi.”
Nhận thấy chuyện này rắc rối như vậy, hắn cũng lười rước thêm phiền phức.
Vừa định trở về động phủ tráng lệ của mình, Yên Dĩ không ngoài dự đoán xông
ra.
“Chậc chậc, sao vậy, không làm được?”
Lang nữ này còn cố ý cười nhạo hỏi: “Không phải vừa rồi còn nói quen biết
rộng rãi lắm hay sao, một nơi rộng lớn như Thiên Đan Tư mà ngươi cũng không
biết đến?”
Trên thực tế thì nàng quan tâm đến chuyện này như vậy cũng có lý do riêng.
Với tác phong của Khương Thành, nếu hắn thật sự muốn thì chắc chắn sẽ nghĩ
ra mọi cách để làm thành chuyện này, cứu người kia ra.
Nhưng hắn lại không quen biết cấp cao của Thiên Đan Tư, không thể nói
chuyện với bên đó.
Cho nên cuối cùng rất có khả năng sẽ xảy ra xung đột.
Một khi đã đánh nhau, máu chảy thành sông…
Đến lúc đó nhất định hắn sẽ không được Thiên Cung chấp nhận, và “Thiên
Tâm” của hắn chắc chắn cũng sẽ đến mức thấp nhất.
Như vậy thì Tà Tiên giới sẽ thắng cuộc đánh cược kia.
Khương chưởng môn rõ ràng biết đây là cách khích tướng, nhưng hắn kiêng kị
nhất chính là bị người khác nói mình “Không làm được”.
“Ngươi thật sự đem hết sức mình để xúi giục ta đại náo Thiên Cung à.”
Ca đây thong thả nhìn Yên Dĩ một cái, thật ra đã nhìn thấu một chút tâm tư kia
của nàng.
“Thật sự nghĩ rằng ta ngoại trừ chủ động chiến đấu ra thì không còn cách nào
khác giải quyết chuyện này?”
Vốn dĩ Yên Dĩ và hắn không phải là một nhóm, đương nhiên sẽ không nói lời
dễ nghe.
“Đương nhiên ta không tin.”
“Nếu như ta làm được, sau này ngươi sẽ phải làm hộ vệ tùy thân cho các nàng
ấy trong thời gian một trăm triệu năm, bảo vệ các nàng ấy không phải chịu bất
cứ tổn hại.”
Với tư cách là “Công chúa” của Tà Tiên giới, làm hộ vệ cho một đám Tiên Nữ
của Thiên Cung, chính là vô cùng nhục nhã.
Yên Dĩ lại không cảm thấy tức giận một chút nào.
Nàng ung dung thản nhiên hỏi ngược lại: “Vậy nếu như ngươi không làm được
thì sao?”
Thành Ca thờ ơ nói: “Nếu như ta không làm được thì ta sẽ nghĩ cách giảm
Thiên Tâm của mình xuống thấp nhất, giúp các ngươi thắng lợi.”
Yên Dĩ không hề biết Thành Ca không có Thiên Tâm, căn bản không có cách
nào từ chối điều kiện như vậy.
Ánh mắt của nàng lập tức sáng lên, nóng lòng hét lớn: “Được, ta đồng ý, nói lời
giữ lời!”
Đối với người không hề có hứng thú cứu người như nàng, thậm chí còn chủ
động thúc giục Nguyệt Chỉ.
“Nhanh chóng đến phía trước dẫn đường đi, ngược lại ta muốn xem xem hắn
làm sao làm được.”
“Hả?”
Nguyệt Chỉ không hiểu tại sao hai người này lại phấn khởi rồi.
Mà bởi vì lời nhận xét kia của Yên Dĩ, lòng tin của nàng đối với Khương
chưởng môn cũng không còn đủ nữa.
Dường như Khương đại ca không hề quen biết người của Thiên Đan Tư.
“Khương đại ca, hay là thì vẫn là thôi đi vậy, không cần phiền đến ngươi
đâu…”
Em gái này lại có thể không tin tưởng hắn như vậy.
Khương Thành cảm thấy cho dù không có Yên Dĩ, bản thân cũng nhất định phải
cứu vãn tư cách làm màu mà bắt tay hành động.
“Yên tâm đi, ta tự có cách!”
Dưới yêu cầu mãnh liệt của hắn và Yên Dĩ, cuối cùng Nguyệt Chỉ và Bạch
Nguyên cũng đi trước dẫn đường, tiến về phía Thiên Đan Tư.
Còn Khương chưởng môn cùng Yên Dĩ đi theo ở phía sau cũng không nhanh
không chậm.
Mặc dù Thiên Cung cực lớn, nhưng dưới sự chiếu sáng của Chủ tinh, cho dù
hoang dã cũng có Tinh trận đặc thù.
Từ Lạc Yên Hồ đến Thiên Đan Tư cũng mất thời gian nửa ngày.
Bốn người đến trước cổng Cung khí thế hùng vĩ, Nguyệt Chỉ có chút lo lắng.
“Thật sự, thật sự muốn vào đó sao?”
Hai nàng chẳng qua chỉ là Tiên quan bát phẩm mà thôi, hơn nữa còn ở bộ phận
thấp nhất không hề quan trọng như Vũ Tần Tư và Cầm Lạc Tư.
Lỡ như bị Thiên Đan Tư giữ lại với tội danh tự tiện xông vào, không chừng sẽ
là rắc rối rất lớn.
Tại Thiên Cung, những Tiên quan sát biên giới như các nàng khi làm việc đều
phải cẩn thật dè dặt.
Thế mà còn chưa đợi hai người bọn nàng bỏ cuộc rút lui, Thành Ca đã bước một
bước lớn xông vào cổng.
“Ha ha ha, nói là quen biết rộng rãi các ngươi còn không chịu tin, bây giờ vừa
đến đã gặp phải người quen rồi.”