Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1157

Không ngờ Khương Thành lại không phản bác lại giống như những gì mà Dịch

Nguyên Đạo Tôn nghĩ.

Mà thay vào đó lại đồng ý với hắn.

“Chà, xem ra đám đồ tử đồ tôn này của ngươi kiêu ngạo ăn tận vào xương tủy

rồi, không quen khom lưng cúi đầu nhận lỗi.”

Dịch Nguyên Đạo Tôn sửng sốt.

Ngay sau đó ngẩng đầu lên một cách tự hào.

“Đương nhiên!”

“Nếu đã như vậy thì ngươi có thể làm mẫu cho bọn họ xem.”

Thành ca vuốt Tiên Khí Lưu Ảnh trong tay, chậm rãi nói: “Video dạy học ngay

tại chỗ này sẽ cho bọn họ nhìn xem Tổ sư gia bọn họ là quỳ như thế nào.”

“Ngươi!”

“Ngươi sao có thể đê tiện đến vậy?”

Là một trong những lão tổ của Dịch Đan Lưu, một người làm việc độc ác như

Dịch Nguyên Đạo Tôn hắn đây đều phải tỏ vẻ rằng mình chưa từng gặp người

nào cực phẩm như vậy.

Cứ nắm Tiên Khí Lưu Ảnh làm pháp bảo, uy hiếp hết lần này đến lần khác.

Thành ca lại không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Kẻ ác phải cần kẻ ác trị mà, hắn có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với kẻ ác như

hắn ta.

“Dùng rất tốt mà, không phải sao?”

Lắc Tiên Khí Lưu Ảnh trong tay, hắn không cho Dịch Nguyên Đạo Tôn có cơ

hội mặc cả nào cả.

“Hoặc là đáp ứng, hoặc là cá chết lưới rách, ngươi chọn đi.”

Dịch Nguyên Đạo Tôn tức giận đến mức lợi đều đau.

Vừa nãy khi nhìn thấy Khương Thành đến, hắn còn kích động hưng phấn đến

mức gần như vặn vẹo.

Tiểu tử này đã tới sân nhà của hắn rồi thì không phải mặc hắn muốn làm gì thì

làm sao?

Mối thù lần trước nhất định phải báo lại gấp mười lần gấp trăm lần!

Hiện tại, ý niệm này đã bị hắn vứt đến chín tầng mây từ lâu.

Đáng chết, vì sao lại cho mình gặp lại hắn lần nữa?

Một bên hắn truyền âm mắng chửi, một bên lại lề mà lề mề, nhưng cuối cùng

vẫn đáp ứng điều kiện thứ hai.

Là Đế đan sư bát phẩm, hắn vẫn có thể dễ dàng lấy ra mấy trăm bình Đế đan

thất phẩm.

Huống chi, thứ này cũng không phải do hắn trả.

Đương nhiên là do đám người Kim Phi, Chính Hư trả.

Còn nhận lỗi, đó cũng là việc mà đám đồ tử đồ tôn kia làm, cũng không cần hắn

tự mình cúi đầu khom lưng.

Đến nỗi ba quỳ chín lạy, đó là việc mà một mình Bích Anh Thiên Tôn làm.

Dịch Nguyên cách Bích Anh không biết bao xa thì cần gì phải để ý xem hắn có

nhục nhã hay không.

Những người khác mất mặt cũng không sao, chỉ cần bản thân mình không mất

mặt, giữ thể diện cho mình là được.

Cho nên…

Cũng không phải không thể chấp nhận được!

“Ta cảnh cáo ngươi, điều kiện thứ ba ngươi không được quá đáng!”

Điều kiện thứ hai đã phiền toái như vậy, Dịch Nguyên Đạo Tôn thực lo lắng

điều kiện thứ ba sẽ khó như lên trời.

Trước tiên phải đánh tâm lý chiến, tạo áp lực cho Khương Thành.

“Nếu không ta thà rằng liều chết cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi thực hiện

được!”

Mà Khương chưởng môn thì gật đầu.

“Yên tâm đi, điều thứ ba vẫn sẽ không để ngươi xuất huyết, chỉ là cái yêu cầu

rất nhỏ, vô cùng dễ làm, đối với ngươi nó chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức

mà thôi.”

“Thật sao?”

Nét mặt khó coi của Dịch Nguyên Đạo Tôn hơi dịu đi, trong lòng cũng thoáng

buông lỏng.

“Tốt nhất là như thế!”

Khương chưởng môn mỉm cười mà giơ ngón tay thứ ba lên.

“Điều thứ ba là ngươi phải tự tay giết chết Bích Anh để răn đe cảnh cáo.”

“Ngươi nói cái gì?”

Lúc này, Dịch Nguyên Đạo Tôn thậm chí quên truyền âm mà trực tiếp hét lên

ngay tại chỗ.

Làm cho mọi người đang đứng chờ kết quả thương lượng đều kinh ngạc mà lui

về sau mấy bước.

“Tổ sư gia, có chuyện gì vậy?”

Bọn họ không biết hai người bọn họ truyền âm nói cái gì, càng không biết sự

kiện gọi gia gia ở Tiếp dẫn tư lần đó.

“Tiểu tử này vốn dĩ không xứng truyền âm với Tổ sư gia, ngươi cần gì phải

nuông chiều hắn?”

“Đúng vậy, hắn là thứ gì?”

“Tiểu tử ngươi ăn gan hùm mật gấu à, dám chọc giận Tổ sư gia của bọn ta?”

Đám người Lưu Duyên và Thanh Hoán ở phía bên này cũng không chịu yếu

thế.

“Chọc giận Tổ sư gia các ngươi đấy thì làm sao?”

“Ngươi cho rằng Tổ sư gia các ngươi là thứ gì, ở trước mặt Khương chưởng

môn thì ngay cả tư cách xách giày, hắn cũng không xứng!”

“Khương chưởng môn bằng lòng truyền âm cho hắn, đó là vinh hạnh của hắn!”

Nhất thời, hai bên cãi vã dữ dội.

Dịch Nguyên Đạo Tôn không phản ứng bọn họ mà lại lần nữa truyền âm cho

Khương Thành.

“Loại yêu cầu này… ngươi điên rồi à!”

Thành ca vuốt ve Tiên Khí Lưu Ảnh trong tay, thản nhiên nói: “Không đáp ứng

thì nhất phách lưỡng tán, ta không quan tâm.”

Dịch Nguyên Đạo Tôn hít sâu một hơi.

Lạnh lùng nói: “Thiên cung không cho phép giết cho dù một vị Tiên quan nào,

ngươi chẳng lẽ không biết à?”

Năm đó, Dịch Đan Lưu ở Chân giới Đan khai chi tán diệp, truyền thừa không

biết bao nhiêu trăm triệu năm.

Bích Anh và hắn cách nhau vô số thế hệ, cũng không có cảm tình gì.

Nếu hắn bị giết, vị lão tổ như hắn cũng sẽ không cảm thấy quá đau lòng.

Thứ mà hắn không thể chấp nhận được là tự tay hắn phải giết chết Bích Anh.

Đám đồ tử đồ tôn này đều trông cậy hắn che chở mình, chống lưng cho mình.

Kết quả chẳng những không che chở mà còn chủ động “đại nghĩa diệt thân”.

Vậy vị lão tổ như hắn trở thành người thế nào?

Truyền ra ngoài, sẽ bị người đi đường cười nhạo!

“Ta biết, cho nên mới cố ý lấy nó làm điều kiện.”

Tên Bích Anh này, Khương Thành nhất định phải xử lý hắn!

Thành ca không phải là một tên chính nghĩa, ngày thường hắn cũng không hành

hiệp trượng nghĩa khắp nơi, trái lại diệt phái cướp sạch hắn lại làm không ít.

Nhưng nếu việc này đã xảy ra ở trước mặt, hắn sẽ không xem như mình không

thấy được.

Nhìn thấy thảm trạng của Nguyệt Dao và bốn người khác, Bích Anh Thiên Tôn

trong mắt hắn đã trở thành người chết.

“Bích Anh nhất định phải chết, đây là giới hạn cuối của ta!”

Dịch Nguyên Đạo Tôn nghiêm nghị cự tuyệt với thái độ kiên quyết.

“Không được, cái này nhất định không được!”

Giọng nói của Khương Thành cũng lạnh đi.

“Tùy ngươi, ta không phải đang thương lượng với ngươi, mà là đưa tối hậu thư

cho ngươi. Nếu ngươi không giết người này thì hậu quả ngươi tự chịu.”

Dịch Nguyên Đạo Tôn thấy hắn lần này muốn làm thật, trong lòng không khỏi

hoảng hốt.

Lại lần nữa cân nhắc lại hậu quả.

Cuối cùng, hắn rầu rĩ nói: “Muốn giết thì ngươi tự đi mà giết, ta chỉ có thể xem

như không thấy được!”

Khương Thành khinh thường nói: “Nếu để ta tự mình giết thì ta còn cần thông

báo cho ngươi?”

Dựa vào thực lực hiện giờ của Khương Thành, muốn giết Bích Anh cũng chỉ là

chuyện trong nháy mắt.

Hơn nữa hắn cũng không sợ, không quan tâm thiên quy không thể giết Tiên

quan gì đó.

Nhưng lần này, hắn lại nhất quyết muốn đối phương ra tay.

“Ta vốn dĩ chỉ muốn cứu người, sau đó giết Bích Anh.”

“Ai bảo ngươi xuất hiện?”

“Nếu ngươi thích ra mặt làm lão đại như vậy, nhất định phải giúp đám đồ tử đồ

tôn của ngươi, vậy ngươi cũng đừng muốn sống tốt.”

“Ngươi!”

“Làm người lên chừa một đường, cũng là chừa lại đường lui cho ngươi!” Dịch

Nguyên Đạo Tôn uy hiếp.

Khương Thành thản nhiên nói: “Từ lúc xuất đạo cho đến nay, ta làm việc chưa

từng nghĩ đến đường lui.”

Hắn biết đối phương nhất định rất hận mình.

Nhưng mà hắn không quan tâm.

“Tốt! Rất tốt!”

Dịch Nguyên Đạo Tôn nhìn chằm chằm vào Tiên Khí Lưu Ảnh, trong lòng vào

nửa giờ này đã trải qua vô số lần cân nhắc, vô số lần thiên nhân giao chiến.

So với sự đánh giá của những người đi đường, so với sự thất vọng của đám đồ

tử đồ tôn, chuyện dập đầu gọi gia gia bị công khai rõ ràng càng nghiêm trọng

hơn.

Nghiêm trọng hơn gấp mấy trăm lần.

Cuối cùng hung hăng hộc ra một hơi.

“Được, ta đồng ý mọi thứ.”

Hắn lạnh lùng vươn tay phải ra.

“Giao Tiên Khí Lưu Ảnh ra!”

Khương Thành lắc đầu.

“Ngươi nghĩ ta lần đầu tiên đi đánh nhau?”

“Làm xong ba điều kiện kia trước, ta sẽ tự giao cho ngươi.”

Dịch Nguyên Đạo Tôn tức giận nói: “Lỡ như ngươi đổi ý…”

“Ngươi có thể lựa chọn hao tổn, nhưng kiên nhẫn của ta có hạn.”
Bình Luận (0)
Comment