Bây giờ Bách Chiến lệnh đã ở trong tay Bạch Tinh Đạo Tôn.
Vậy thì người “hiệu lệnh Đoạn Dương Đạo chẳng ai dám không theo” trở thành
hắn rồi.
Các vị Đạo Tôn sau khi trải qua sự kinh hoàng – khó mà tin được – ngưỡng mộ
- đố kị - hận, một vòng biến chuyển tâm lí hoàn chỉnh, cuối cùng cũng không
thể không chấp nhận sự thật.
Sau đó, rất nhiều người trong số bọn họ đã đưa ra sự lựa chọn.
Có người trực tiếp bay khỏi Ma Ngộ tông.
Khương Thành không còn Bách Chiến lệnh nữa, hắn không thể nào hiệu lệnh
Đoạn Dương Đạo nữa rồi, ở đây cũng chẳng cần phải nán lại nữa.
Nhưng lại càng có nhiều người vẫn là lựa chọn chuyển sự nịnh nọt sang Bạch
Tinh Đạo Tôn, đoàn kết chặt chẽ xung quanh hắn.
Rất nhanh, người được tung hô nịnh hót đã biến thành Bạch Tinh Đạo Tôn.
Chuyện này khiến cho Lâm Tịnh Đạo Tôn và Minh Già Đạo Tôn ở cạnh bên
khó chịu vô cùng nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.
Đó là quyết định của Khương chưởng môn, bọn họ ngoại từ tôn trọng ra thì
cũng chỉ có chấp nhận.
Sau đó bọn người Bạch Tinh Đạo Tôn đi khỏi, tin tức Khương Thành không còn
Bách Chiến lệnh nữa cũng truyền ra ngoài một cách nhanh chóng.
Sau khi biết được tin này, Nguyên Kha Đạo Thánh, Ngân Thuyên Đạo Tôn và
mấy người của Đoạn Thiên Minh đang nấp ở một nơi sâu liền ngẩn người ra.
“Tình huống gì vậy?”
“Sao hắn lại tặng Bách Chiến lệnh cho người khác chứ?”
Bọn họ lúc này còn đang lo nghĩ làm thế nào để có thể lấy được Bách Chiến
lệnh về tay cơ mà.
Vì thế bọn họ đã phái nội ứng trà trộn vào Ma Ngộ tông một cách khó khăn.
Trước mắt vẫn chưa có đầu mối, dự định sẽ là một nhiệm vụ nặng nề khó khăn
trong thời gian dài mà làm.
Thậm chí còn âm mưu ăn trộm, li gián, hạ độc, giương đông kích tây, mỹ nhân
kế gì đó cả một loạt kế sách để đoạt bảo.
Kết quả lại nghe Bách Chiến lệnh đã được tặng mất rồi…
Cảm thấy bọn họ ở phía sau mưu tính nhiều như vậy cũng chẳng bằng người
khác nịnh nọt vài câu?
Chuyện này khiến người ta sao mà đỡ nỗi đây chứ?
“Não hắn có vấn đề à?”
“Ta nghi ngờ tin tức này có bẫy.”
“Phải, rất có khả năng là tung quả mù cho chúng ta.”
“Không thể nào có một tên ngu xuẩn đến thế được.”
“Có được Bách Chiến lệnh, ai không lo giữ gìn bảo quản cho thật tốt cơ chứ,
còn sợ bị cướp mất nữa kìa.”
Nguyên Kha Đạo Thánh cũng nghĩ hoài nghĩ mãi mà không hiểu được.
Chuyện thế này ngoại trừ bản thân Khương Thành ra thì cũng chẳng có ai có thể
lí giải nỗi.
“Xảy ra chuyện không bình thường, chắc chắn có vấn đề.”
“Bạch Tinh Đạo Tôn đó, lẽ nào cũng có mối quan hệ đặc biệt gì đó với hắn?”
“Rất có khả năng.”
“Đúng, rất có khả năng Bạch Tinh Đạo Tôn đó là người của hắn, giống như kiểu
Lâm Tịnh Đạo Tôn vậy.”
“Chuyện này chắc chắn là một cái bẫy nhắm vào chúng ta.”
“Cố ý để chúng ta nghĩ hắn không còn lệnh bài nữa, thực tế thì có lẽ Bạch Tinh
Đạo Tôn đã ngầm trả lại Bách Chiến lệnh cho hắn rồi, chỉ còn đợi chúng ta đâm
đầu vào lưới mà giết sang đó thôi.”
“Thật vậy.”
“Chắc chắn là như vậy rồi.”
Nếu như Thành ca nghe được những lời này, hắn nhất định sẽ rất ngán ngẫm
cho mà xem.
Ta thật sự đã cho hắn tấm lệnh đó rồi, hắn cũng không phải là người của ta.
Các ngươi cứ yên tâm mà mạnh dạn đến đánh ta đi nào!
“Điều tra thật kĩ tên Bạch Tinh Đạo Tôn đó.”
Cuối cùng Nguyên Kha Đạo Thánh quyết định làm rõ mọi chuyện, hoàn toàn
chắc chắn Bách Chiến lệnh kia đang nằm trong tay Bạch Tinh Đạo Tôn rồi đến
lúc đó hẳn tìm Khương Thành cũng chưa muộn.
“Có phải ngươi điên rồi không?”
“Một Bách Chiến lệnh tốt như vậy, lại đi tặng cho người khác làm gì cơ chứ?”
Lệnh bài đó rõ ràng chẳng phải của Phạm Lôi Đạo Tôn nhưng hắn lại tức lồng
lộn lên.
“Có phải ngươi rảnh rỗi sinh nông nỗi không?”
“Bây giờ cho ngươi hai con đường, hoặc là lấy lại Bách Chiến lệnh đó, hoạc là
mau chóng rời khỏi Đoạn Dương Đạo.”
Hắn rất lo lắng khi không còn lệnh bài nữa, Thành ca sẽ bị báo thù.
“Trước đây ngươi giết chết nhiều người như vậy, bây giờ lại không còn lệnh bài,
ngươi còn có thể tự bảo vệ mình thế nào nữa?”
“Một mình ngươi chết thì không sao, đến lúc đó bọn ta ai cũng sẽ bị ngươi làm
cho liê lụy.”
Tam Nhãn Hổ cũng hờn trách.
“Ca, ta còn tưởng sau khi ngươi nắm giữ Bách Chiến lệnh thì sẽ làm chút đại sự
gì đó ở Đoạn Dương Đạo.”
“Cứ mãi đợi đến khi ngươi xuất quan, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau đi làm
màu.”
“Sao ngươi lại tặng nó mất rồi?”
“Cho dù có muốn tặng thì tặng ta cũng được rồi…”
Nhìn dáng vẻ hắn đấm ngực giậm chân, làm như Thành ca đã tặng món đồ vốn
dĩ phải thuộc về hắn đi vậy.
Thành ca không vui trừng mắt hắn một cái.
“Ca tự có tính toán, tặng Bách Chiến lệnh đi là một kế hoạch lớn hơn…”
“Ngươi thì có thể có kế hoạch gì chứ?”
Yên Dĩ khinh thường cắt ngang lời hắn.
“Lần đầu tiên ta nghe thấy có người tặng bảo vật để mình yên thân lập mệnh
cho người khác đấy.”
“Ý nghĩa của Bách Chiến lệnh đó ở Đoạn Dương Đạo hoàn toàn chẳng thua
kém gì Thiên Đạo chí bảo cả.”
“Ngươi nghe thấy có ai đi tặng Thiên Đạo chí bảo chưa?”
Thành ca nhún vai: “Ta thật sự đã nghe qua.”
Hơn nữa còn là chính miệng Tiên Mẫu liên tiếp tặng mười món Thiên Đạo chí
bảo nói cho hắn.
Nghĩ đến thế, Thành ca lại tự đắc.
Cách cục của mình cũng chẳng kém gì người phụ nữ đó!
“Xì, lại khoác lác.”
Yên Dĩ hiển nhiên cũng chả thèm tin hắn.
Mà cũng vào ngay lúc này, Lâm Tịnh Đạo Tôn đột nhiên xông vào.
“Không hay rồi.”
“Bạch Tinh Đạo Tôn đến rồi!”
Khương Thành có phần không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Hắn xảy ra chuyện rồi?”
“Cầm Bách Chiến lệnh chẳng phải là gặp thần đánh thần, ngầu vô đối à?”
Lâm Tịnh Đạo Tôn lắc đầu cực mạnh.
“Hắn không có chuyện gì cả, sống rất tốt, bên cạnh còn có 24 Đạo Tôn đi
cùng…”
“Vậy hắn còn chạy lại đây làm gì chứ?”
Lâm Tịnh Đạo Tôn khóc lóc thảm thiết, cứ như bị người ta đấm thẳng vào mũi
vậy.
“Hắn đến giết ngươi đó!”
“Cái gì?”
Phạm Lôi và Yên Dĩ đứng bật dậy.
“Giết tiểu tử này?”
“Hắn cầm Bách Chiến lệnh còn chưa đến ba ngày mà đã lấy oán báo ân rồi ư?”
“Thế này cũng nhanh quá rồi chăng?”
Thành ca có phần buồn bực.
“Hắn thế này là muốn làm ầm đến đâu đây?”
Cũng chẳng cần phải đợi hắn ra hỏi, bên ngoài đã vang lên tiếng mắng chửi.
“Khương Thành, cút ra đây là nhận cái chết này!”
“Ra đây nhận chết!”
“Người của Thiên Cung đến Đoạn Dương Đạo ta giở thói ngang ngược, ta sẽ
khiến ngươi mãi mãi không thể quay về nữa.”
Đám người Khương Thành ra bên ngoài điện thì thấy Bạch Tinh Đạo Tôn đang
nằm trên một cái giường rồng.
Hai ben trái phải có 12 Đạo Tôn xếp thành hình chữ “nhất”.
Đội hình này đúng là uy phong đến mơ hồ.
Toàn bộ 24 Đạo Tôn này đều là lần trước đến Ma Ngộ tông nương nhờ Khương
Thành.
Lúc đó ai nấy đều nịnh nọt Khương chưởng môn uy vũ, Khương chưởng môn
phơi phới các thứ, còn bây giờ ai nấy đều nhìn với ánh mắt hoặc là dữ dội hoặc
là cười lạnh không thôi.
“Hừ, Khương Thành, ngươi cuối cùng cũng coi như không tiếc mà ra đây rồi!”
“Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Minh Già Đạo Tôn chắn trước cửa bị chọc tức tối vô cùng, mở mồm quát mắng:
“Cái thứ lòng dạ xấu xa Bạch Tinh nhà ngươi, ngươi còn có thể có chút lương
tâm hay không hả?”
Thành ca khua tay.
“Chút ý tố chất nào, tốt xấu gì thì cũng đường đường là một Đạo Tôn, phải
phong độ lên.”
Khai sáng cho Minh Già xong, hắn mới quay sang 25 người đối diện thở dài
một hơi.
“Các ngươi thế này là muốn ầm ĩ kiểu gì?”
“Không phải ta bảo các ngươi rời khỏi Ma Ngộ tông sao?”
Bạch Tinh Đạo Tôn nghe thấy lời này thì từ từ nhếch mép.
“Hứ, Khương Thành, ngươi hoàn toàn không nhận ra được thanh thế hay sao?”
Trong mắt hắn mang theo sự chế nhạo không chút che đậy, so với hôm nịnh hót
trước đó hoàn toàn một trời một vực.
Thành ca lại chẳng phiền, bất kì ai phản bội hắn đều chẳng có kết thúc gì tốt đẹp
cả.
Hắn thậm chí còn có hứng thú hơn mà hỏi: “Lời này hiểu thế nào?”
Bạch Tinh Đạo Tôn hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy sau khi ta có được Bách
Chiến lệnh rồi, đầu tiên sẽ làm gì nào?”