Tam Nhãn Hổ rơi vào sự vui sướng điên cuồng, sau khi nhảy thót lên mấy phút
sau mới ngừng lại.
“Ca, luyện đan thuật của ta là do ngươi giúp ta có được đúng không?”
Thành ca không bằng lòng nói: “Không thì sao? Lẽ nào ngươi nghĩ sau khi
ngươi bị giết sống lại thì trở trời được à?”
“Ca, ngươi đúng là ca ruột của ta mà.”
Tam Nhãn Hổ ôm chầm lấy hắn, ráng cả nửa ngày cũng không ra nỗi một giọt
nước mắt.
“Không những đã hồi sinh ta mà có cơ duyên cũng không quên phần ta, thật
không gì nói nỗi…”
“Được rồi được rồi, ca không dễ dụ đâu.”
Cả mặt Thành ca chê hắn đẩy ra.
Nhưng sâu trong lòng vẫn có chút an ủi, tên Hổ yêu này là người của mình mà
còn xếp trong top những người đứng đầu bên cạnh mình.
Để hắn trở thành đế đan sư bát phẩm chắc không phải là chuyện xấu nhỉ?
“Được rồi, chúng ta làm chính sự đi.”
“Chính sự? Chính sự gì?”
Thành ca huơ tay, hắn và Tam Nhãn Hổ biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi xuất hiện trở lại thì đã ở trong cung điện xán lạng màu kim bích.
Cung điện này chính là điểm cuối của “cuộc thi Ngọc Hà.”
Cuộc thi đấu Ngọc Hà lúc này đã bước vào giai đoạn quyết liệt nhất.
Lạc Quân Chí Tôn đến từ Cửu Chuyển Đan tông cách Thiều Quang điện ở phía
trước chỉ còn bảy tám dặm nữa.
Nếu như thuận lợi, nàng sẽ không mất đến ba giờ đồng hồ là đã có thể là người
đầu tiên lên được đỉnh.
Còn người xếp ở vị trí thứ hai chính là vị Độ Phùng Chí Tôn làm đệ tử chân
truyền đã năm mươi tỷ năm của Tử U Cung.
Hắn cách Lạc Quân Chí Tôn về phía sau ba bốn dặm, khoảng cách vẫn khá là rõ
ràng.
Còn sau hắn có mười mấy mét, người xếp ở vị trí thứ ba chính là Tùng Li Chí
Tôn, người đã lấn sang các ngành khác nhau của Hồi Nguyên điện.
Giờ phút này thì ngoại trừ mấy vị đại sư đang giảng đạo và luyện đan ở phía xa
xa kia ra, những người còn lại đều lũ lượt ngừng việc giảng đạo lại, ánh mắt
dường như chỉ tập trung lên ba người này.
“Lạc Quân Chí Tôn dẫn đầu có lẽ không cần phải nghĩ nữa.”
“Trời giúp kì tài mà.”
“Đúng vậy, Cửu Chuyển Đan tông đúng là nhặt được bảo vật mà.”
Đối với Lạc Quân Chí Tôn, tất cả những đại sư ở hiện trường đều không tiếc lời
hay ý đẹp cho nàng.
Dù cho là Thiên Lâm đại sư của Thiên Đan Tư cũng không thể không cảm khái.
“Có cô gái này, Cửu Chuyển Đan tông không chừng thậm chí còn có thể lên đến
tầng lớp đầu.”
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
“Dựa vào thiên phú của nàng ta, chuyện trở thành đế đan sư bát phẩm là chuyện
chắc như đinh đóng cột rồi.”
“Nàng ta cũng có thiên phú rất cao bên khí phù trận, lần lượt đạt được cấp bậc
tứ phẩm, ngũ phẩm.”
“Chiến lực của nàng ấy trong cuộc so tài đã vượt qua con số 4800 rồi, đây hoàn
toàn là chiến lực mà tông sư bát phẩm mới có thể làm được.”
Chưởng giáo và các trưởng lão của Cửu Chuyển Đan tông nghiễm nhiên tự đắc,
nhìn một cách tự hào.
“y, kiểu thi đấu này còn có ý nghĩa gì nữa chứ, căn bản là không cùng một đẳng
cấp mà.”
“Bọn ta cũng không muốn như vậy…”
“Các ngươi nên quan tâm chú ý đến những người khác hơn, ví dụ như ai có thể
có được vị trí thứ hai ha ha ha.”
Mọi người âm thầm cắn chặt răng.
Con mẹ nó, các ngươi thật biết làm màu, thu nhận được một tuyệt thế thiên tài
thì giỏi giang lắm sao?
Sau khi thảo luận đến vấn đề hai người Độ Phùng và Tùng Li ai là người sẽ
đứng vị trí số hai, vấn đề rất nhanh lại được chuyển lên người mấy người Thiên
Đan Tư.
Chuyện này cũng là chuyện đương nhiên.
Thiên Đan Tư đến từ Thiên Cung là thế lực duy nhất ở đây không đến từ Đạo
Tuyệt Chi Địa.
Hơn nữa Thiên Đan Tư dùng tiên lô mà có được ba vị đế đan bát phẩm là cũng
coi như nhiều rồi, có thể nói là đại thụ đón gió, thường phải trở thành đón nhận
sự tập kích.
“y, vị Cư Nhạc Chí Tôn xuất sắc nhất của Thiên Đan Tư các người ở đâu ấy
nhỉ?”
“Phải đấy, sao ta không thấy người ở đâu ta?”
Có người còn cố ý đưa tay lên trán, nhìn quanh bốn phía.
Trên thực tế dù Ngọc Hà này được bao bọc bởi làn sương trắng, nhưng dựa vào
thực lực của bọn họ, muốn tìm một người cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
“A, ta tìm được rồi, hóa ra cách người thứ ba xa đến cả mười dặm cơ.”
“Thế này thì thật không xem người ta ra gì rồi, ha ha ha ha…”
Thiên Lâm, Thái Hành của Thiên Đan Tư ở trên và Lưu Duyên, Kim Phi cấp
dưới cùng với những Tiên quan trẻ tuổi khác đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Trên thực tế, vị Cư Nhạc Chí Tôn là một vị đế đan sư lục phẩm của thế hệ trẻ
nhất, như thế cũng được xem là vô cùng thiên tài rồi.
Mà trước mắt hắn đứng vị thứ tư đã là thành tích không tồi rồi.
Chỉ là ba người phía trước hoặc là yêu nghiệt, hoặc là đệ tử còn già hơn cả đệ
tử, hoặc là đặc biệt nuôi dưỡng bốn hệ nghề nghiệp, hắn có dựa vào toàn lực
cũng theo không nỗi.
Bắc hà Chí Tôn chỉ có thể cứu vãn danh dự lại.
“Chuyện thi đấu giữa mầy đệ tử này thì là chơi mà thôi, thành tích vốn không
quan trọng.”
Lời vừa nói ra, chưởng giáo và trưởng lão các phái xung quanh bắt đầu cười
nhạo lên.
“Lời này của Hà Bắc Chí Tôn hay nhỉ?”
“Đệ tử trẻ đại diện cho tương lai của tông môn, đồng thời cũng thể hiện thực lực
của một tông môn, sao có thể nói là không quan trọng chứ?”
“Lẽ nào Thiên Đan Tư các ngươi không chú trọng việc bồi dưỡng thế hệ đệ tử
trẻ sao?”
Những lời này đương nhiên Thiên Lâm và Thái Hành, Hà Bắc đương nhiên
không thể chấp nhận được.
Nếu không chuyện Thiên Đan Tư không chú trọng việc bồi dưỡng nhân tài mới
truyền ra ngoài, tương lai nhiều đế đan sư thiên tài sẽ ưu tiên gia nhập Đạo
Tuyệt Chi Địa trước.
“Bọn ta đương nhiên chú trọng chứ.”
“Vô cùng chú trọng người mới.”
“Ha ha ha, nếu đã chú trọng như vậy, sao thành tích lại kém như vậy chứ?”
“Dựa vào sức mạnh và thực lực của Thiên Đan Tư, có được sự giúp đỡ của
Thiên Cung, không nói là lần nào cũng đứng nhất, nhưng chi ít cũng phải đứng
ở vị thứ ba chứ?”
“Phải đấy, thành tích như vậy sao mà ăn nói được chứ…”
Sau sự chế giễu của cả đám, Thiên Đan Tư tức đến nghẹn họng.
Hết cách, nhưng phàm là thi đấu, nói đến cũng cũng phải dựa vào thứ hạng mà
nói.
Bọn người Thiên Lâm và Hà Bắc, Thái Hành cùng nhìn nhau một cái rồi thở
dài.
Đại hội giao lưu đan đạo mỗi lần thi đấu đều đủ mọi loại hình khác nhau, Thiên
Đan Tư vốn không hề kém như những gì bọn họ nói.
Có lúc đơn thuần chỉ là thi đấu kĩ năng luyện đan, Thiên Đan Tư cũng dẫn đầu.
Chỉ là đây là sân nhà của Đạo Tuyệt Chi Địa, thi đấu chủ yếu là chiến lực, lại
thêm Lạc Quân vô cùng xuất thế như vậy…
Ngoại trừ nằm ra đó nghe chế giễu ra thì không còn cách nào khác.
Mà lần này Thiên Đan Tư không có được vị trí thứ ba, chắc chắn sẽ bị Đạo
Tuyệt Chi Địa truyền ra ngoài, đối với thanh danh của Thiên Đan Tư cũng có sự
đả kích rất lớn.
Cảnh tượng này đương nhiên Khương Thành và Tam Nhãn Hổ ở trên đỉnh của
Thiều Quang điện có thể nhìn thấy được.
“Biết tiếp theo nên làm cái gì rồi chứ?”
Tam Nhãn Hổ cười hi hi vỗ vào ngực: “Ca yên tâm đi, ta sớm đã lĩnh ngộ được
ý gì rồi.”
Sau đó, hai người chầm chầm từ Thiều Quang điện hạ xuống.
Từ trên xuống dưới, dọc theo nội bộ Ngọc Hà từng chút một xuống một cách bí
mật.
Phương thức thi đấu Ngọc Hà này cũng rất thông thường.
Những đệ tử bên trong thỉnh thoảng sẽ gặp phải sự công kích, vượt qua một lần
đả kích thì có thể thăng lên một cấp.
Khương Thành và Tam Nhãn Hổ, một người trở thành chúa tể của Luyện Tâm
Đạo, một người trở thành sứ giả đan, tự nhiên sẽ không phải nhận bất cứ sự
công kích nào, mà sẽ được Ngọc Hà xe như là người mình.
Hai người này ở trong Ngọc Hà cứ như cá gặp nước.
Khương Thành rất nhanh đã âm thầm dẫn đầu bảy tám dặm, có thể đụng đầu
với Lạc Quân được rồi.
Nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, Lạc Quân Chí Tôn vốn chẳng hề ngạc nhiên.
Bởi vì trong Ngọc Hà này hay xuất hiện những kẻ địch hình người do chiến lực
hai ngàn ba ngàn huyễn hóa mà thành để công kích bọn họ.
Nàng không quen biết Khương Thành, nên chỉ coi hắn như người giả được
huyễn hóa mà thành.
Chỉ cần bản thân đánh bại hắn thì có thể tiếp tục về phía trên rồi.
Thế là nàng không hề do dự mà phát động công kích về phía Khương Thành,
đánh một cách vô cùng tự tin.