Nhìn thấy hắn vung Kỵ Khuyết kiếm lên một lần nữa, đám người Định Hoằng
và Ngôn Huyền đều vừa sợ hãi lại vừa tức giận.
Nói thật là bọn họ đánh không lại.
Nếu không bọn họ đã sớm nhào lên xé nát Thành ca rồi.
“Khương Thành, ngươi đừng có ăn hiếp người quá đáng!”
“Làm sao ta lại thành ăn hiếp người quá đáng rồi?” Thành ca tỏ vẻ rất buồn bực.
Không phải vừa rồi là các ngươi nói sẽ ra tay với đệ tử của ta hay sao?
Chẳng lẽ ta ép các ngươi ra tay?
“Minh Tái vực bọn ta và Khiếu Mang vực các ngươi từ trước đến nay nước
sông không phạm nước giếng, cũng không có thù sâu oán nặng!”
Ngôn Huyền Đạo Thánh làm ra vẻ ta nhìn lầm ngươi rồi, trông hắn còn vô cùng
đau đớn.
“Ngược lại, chúng ta còn có kẻ thù chung là Thiên Cung.”
“Ta và ngươi hoàn toàn có thể liên thủ, tại sao lại phải tự chém giết lẫn nhau
chứ?”
Những Đạo Thánh khác ở phía sau của Minh Nhai Thiên cũng xôn xao gật đầu.
“Đúng đấy, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực, chống lại sự xâm lấn của
Thiên Cung.”
“Làm sao có thể đấu đá nội bộ mà không để ý đến đại cuộc chứ?”
“Chỉ là thù riêng làm sao có thể so sánh với đại nghĩa trước mặt được?”
“Ta tin Khương đạo hữu không phải là loại người có tầm nhìn thiển cận và lòng
dạ hẹp hòi, chắc hẳn ngươi rất rõ đại nghĩa…”
“Ha ha?”
Thành ca bị những lý do cường đại của đám người kia làm cho tức cười.
Dù có nói thêm gì đi nữa thì cũng là, chẳng những hắn không thể giết những
người này mà ngược lại còn phải hỗ trợ Minh Nhai Thiên chống lại sự xâm
chiếm nữa chứ.
Nếu không thì đều là không đủ lòng dạ và tầm nhìn.
“Ta nói với các ngươi Thiên Cung là kẻ thù của ta lúc nào chứ?”
Lúc trước quả thật hắn và Thiên Cung đã đánh hai trận chiến lớn.
Nhưng hắn chưa từng coi Thiên Cung là kẻ thù.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn nhận định có phải kẻ thù hay không bằng việc
đối phương có thái độ thù địch hay không, chứ không phải đối phương ở phe
cánh nào.
Năm đó khi đối phó với Tiên Minh và Thánh Điện, hắn cũng không coi Tiên
giới và Tiên nhân của những Ma giới khác là kẻ thù.
Thiên Cung tấn công Khiếu Mang vực thì đó chính là kẻ địch.
Bây giờ không tấn công, vậy thì ai nấy cứ bình yên.
Minh Nhai Thiên đối phó với Phi Tinh Đường, vừa rồi còn muốn giết đám
người Đoạn Hà và Ma Huy, đó chính là kẻ thù.
Ngươi có muốn chiến đấu với Thiên Cung hay không thì có liên quan gì đến ta
chứ?
Còn về những môn phái và Tiên nhân ở lại đại bản doanh của Minh Tái vực,
bọn họ không tham gia vào việc nhắm vào Phi Tinh Đường thì hắn sẽ không
động đến, cũng sẽ không coi là kẻ thù.
Nhưng xem ra trong lập trường của đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền thì
đó chính là đại nghịch bất đạo rồi, hoàn toàn không thể nào hiểu được.
“Ngươi nói cái gì?”
Trong mắt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ giống như đang nhìn một
ngoại tộc.
“Ngươi lại không coi Thiên Cung là kẻ thù? Vậy ý ngươi là còn có ý định đứng
chung một phía với bọn họ sao?”
“Quả thực là làm điều ngang ngược mà, uổng công lúc trước bọn ta coi người là
lá cờ đầu để chống lại Thiên Cung!”
“Thì ra ngươi là kẻ phản bội của mười chính lãnh thổ đồng minh chúng ta, vậy
vốn dĩ ngươi cũng không xứng đáng với danh hiệu Niết Bàn của Khiếu Mang
vực!”
“Kẻ phản bội!”
“Ngươi làm cho bọn ta quá thất vọng…”
Trong lòng Thành ca tự nhủ, vậy thì thật sự có lỗi rồi.
Thật sự ta không ngờ các ngươi lại ôm cái kỳ vọng này với ta.
Hắn cũng sẽ không đứng chung một bên với Thiên Cung, nhưng mà cũng chẳng
muốn giải thích, dù sao thì hắn sẽ lại càng không đứng chung chiến tuyến với
Minh Nhai Thiên.
“Được rồi, nói nhảm thế đủ rồi, có thể khai chiến được chưa?”
Định Hoằng rất muốn hỏi thử nếu như ta không đồng ý khai chiến thì sao?
Nhưng mà dùng ngón chân thử suy nghĩ cũng biết nói như vậy là vô ích.
Khương Thành chính là một câu hỏi mang tính biểu tượng.
Pháp cảnh của tám căn nguyên khổng lồ kia cũng đều đã mở ra chống đỡ.
“Đoạn Hà!”
Nghe được một tiếng gọi của hắn, Đoạn Hà vô cùng mừng rỡ.
Lại còn có cơ hội cho mình thể hiện sao?
Hắn đắc ý liếc nhìn đám người Ma Huy và Đỗ Thường một cái, lúc này mới
ưỡn ngực ngẩng đầu tiến sát tới.
“Mời Khương chưởng môn hạ lệnh!”
Thành ca quay đầu lại liếc mắt nhìn môn đồ của Phi Tinh Đường và Cuồng Hải
tông một cái.
“Đợi đến khi cuộc chiến đấu kịch liệt thì bảo vệ tốt cho bọn họ, tránh để cho
bọn họ bắn máu tung tóe khắp người.”
Dù sao ở trước mặt cũng có nhiều người như vậy, hắn cảm thấy tiếp theo bản
thân mình phải trông cậy vào hệ thống hack rồi.
Nhỡ đâu hậu quả là toàn bộ Phi Tinh Đường đều chết ở trong trận đại chiến thì
sau đó còn phải hao phí điểm tiên nguyên để hồi sinh.
“Hả?”
Đoạn Hà đang hăng hái bừng bừng cảm thấy thất vọng.
Còn tưởng rằng có thể kề vai sát cánh cùng với Khương chưởng môn chứ, thì ra
là ngây ngốc đứng ở phía sau xem biểu diễn một hồi lâu à?
“Hả cái gì mà hả?”
Thành Ca lại trừng mắt: “Còn không mau nhận lệnh?”
“Ha ha ha ha…”
Đám người Ma Huy và Đỗ Thường ở phía sau bật cười thành tiếng.
“Ai đó vẫn còn cho là mình khác biệt với người ta nữa chứ.”
“Còn không phải là cũng giống với chúng ta hay sao?”
Đoạn Hà nhận lệnh lùi về phía sau, tất cả đám người Định Hoằng và Ngôn
Huyền ở đối diện cũng đều đã tạo ra Pháp cảnh.
“Khương Thành, nếu ngươi đã nhất định phải đuổi cùng giết tận, vậy bọn ta
cũng đành đắc tội!”
“Đừng tưởng rằng một mình ngươi là có thể trấn trụ toàn trường.”
“Cho dù có là Thiên Đế đích thân đến đây cũng không thể nào đối mặt với sự
tấn công của nhiều người như vậy!”
“Giết!”
“Lên hết cho ta!”
Cùng với một tiếng ra lệnh của bọn họ, mấy trăm Đạo Tôn cùng với mấy chục
ngàn Chí Tôn ở phía sau phát động tấn công về phía Khương Thành.
Đối mặt với đợt tấn công đông nghịt như mây đen đầy trời đó, Khương Thành
vẫn bình thản không chút sợ hãi.
Vẫn là lực hám thiên, Thiên hồn và lực trọc tam trọng suy yếu như cũ, trước
tiên hắn ổn định vị trí, sau đó thúc đẩy Pháp cảnh hướng thẳng về phía trước.
Không hề có một chút tránh né nào cả!
Trong tưởng tượng của Khương Thành, phía trước còn lại mười tám vị Đạo
Thánh và mấy chục ngàn người tấn công, chắc chắn hắn sẽ chết một lần.
Dù sao thì số lượng người cũng quá nhiều.
Không có mấy ai có thể sống sót được ở trong một thế tấn công như vậy cả.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của hắn và mọi người ở phía sau – đối phương đã bỏ
chạy.
Nói chính xác hơn là, mười năm tên Đạo Thánh đứng đầu, bao gồm cả Định
Hoằng, Ngôn Huyền và Đường Miểu đã chạy trốn.
Không riêng gì bọn họ, trong số hơn bảy trăm tên Đạo Tôn ở phía sau cũng có
hơn bốn trăm người lựa chọn quay đầu chạy tan tác.
“Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy chứ?”
Thành ca sắp nổi giận rồi, các ngươi chạy như vậy thì ta đi đâu tìm chiến lợi
phẩm chứ?
Nhưng có nhiều người ở trên chiến trường như vậy, một mình hắn cũng không
thể nào cản lại tất cả mọi người được.
Hơn nữa chỉ trong một nháy mắt sau đó thì hắn cũng đã bị chìm ngập ở trong
biển người.
Còn về phần đám người Định Hoằng và Ngôn Huyền thì bọn họ muốn chạy
càng nhanh càng tốt.
Vừa rồi bọn họ nói đúng là hào khí ngất trời, cái gì mà bọn ta không sợ ngươi…
Trên thực tế thì đều là “người thông minh”.
Khương Thành vừa mới đối phó với sự tấn công của ba mươi ba tên Đạo Thánh,
giết chết được mười lăm tên, vậy mình còn liều mạng với hắn làm gì chứ?
Cho dù cuối cùng thật sự có thể dựa vào biển người mà đè chết hắn thì chắc
chắn trước đó mình cũng chết rồi.
Không bằng chạy đi trước, để cho những phe cánh khác sứt đầu mẻ trán với tên
hung ác độc nhất vô nhị này.
Mà tất cả đám người Đường Miểu và Hư Cung đều có suy nghĩ này.
Chỉ cần mình sống là được còn bạn bè không quan trọng, để cho những phe
cánh khác liều mạng với Khương Thành, cuối cùng nếu như Khương Thành có
chết thì những phe cánh khác cũng tàn rồi.
Như vậy không phải tương lai Minh Nhai Thiên sẽ độc đại một nhà hay sao?
Hoàn mỹ!
Tất cả mọi người đều ôm cái suy nghĩ này, và những cấp cao gần như đã rút lui
sạch sẽ ngay lập tức.
Chỉ có vỏn vẹn ba tên Đạo Thánh vẫn còn đang đằng đằng sát khí.
“Giết!”
“Khương Thành, thời gian phải chết của ngươi đến rồi!”
Ba người kêu gào ầm ĩ xông lên phía trước, lúc này bọn họ mới nhận ra những
đồng đội khác ở bên cạnh đã biến mất rồi.
Lúc này có muốn rút lui cũng muộn rồi.
“Định Hoằng, Ngôn Huyền! Ta hận…”
Sắc mặt của ba người bọn họ đều thay đổi rõ rệt, gần như đều bị choáng váng.
Các ngươi muốn rút lui thì tốt xấu gì cũng phải nói lời chào với bọn ta trước đã
chứ.
Một cuộc đại chiến đã bùng nổ từ đó!
Bởi vì ở đối diện đã ít đi mười lăm tên Đạo Thánh và mấy trăm tên Đạo Tôn
nên áp lực của Thành ca đột nhiên được giảm đi hơn một nửa.
Rất nhanh, ba người đã bị hắn đè nén đến thế bất lợi.
“Khương Thành dừng tay!”
“Vừa rồi không phải còn nói ngày chết của ta đến rồi sao?”
Thành Ca cũng sẽ không nể tình