“Oa!”
“Đó là pháp cảnh bậc nào vậy?”
“Thật là kinh thế hãi tục mà!”
Sau phút giây chấn động ngắn ngủi, đám Ly Quang và các Giao Long khác toàn
bộ đều sôi nổi cả lên.
“Thương Thành Đại Đế, quả nhiên là thần uy cái thế nha!”
“Ha ha ha, không hổ là Đại Đế mà!”
“Cái Long mạch chó má gì chứ, ở trước mặt Đại Đế chính là cặn bã.”
“Ta biết ngay bọn chúng căn bản không đủ để Thương Thành Đại Đế đánh mà!”
“Ta khinh, lúc nãy rõ ràng ngươi rất căng thẳng.”
“Ai nói chứ hả, cái đó là do ta kích động thôi có được không?”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vừa nãy bọn họ quả thật cũng vắt ra cả
đống mồ hôi.
Long mạch của Long Thiên giới quá mức mạnh mẽ, gần như được xem là một
hệ thống đặc thù khác nằm ngoài cảnh giới tu vi bình thường rồi.
Ai cũng không dám nói chắc Thành ca có bị lật xe hay không.
Nhưng hiện tại, bọn họ hoàn toàn đã được uống một viên định tâm hoàn.
Đại Đế quả nhiên vẫn là Đại Đế bất khả chiến bại kia.
Có hắn ở đây, mọi người cái gì cũng không phải lo, thậm chí cái gì cũng không
phải làm, chỉ cần đi theo làm đội cổ vũ là được.
Lâm Ninh cũng vô cùng chấn động y vậy.
Một người đã từng đích thân giao thủ với Bán Long tộc như nàng biết rất rõ
ràng đối thủ khó chơi cỡ nào.
Nhưng loại chuyện này đặt lên người Khương chưởng môn lại cứ như là lẽ
đương nhiên vậy.
Còn về Thu Vũ Tuyền, nàng đã hơi hoài nghi nhân sinh rồi.
Nếu như vừa rồi Khương Thành dùng đại chiêu tuyệt sát gì đó, đại loại giống
như Vô Đạo Kiếm của nàng vậy, vậy nàng còn có thể tiếp thu được một chút.
Mấu chốt là vừa nãy Khương Thành giết chết kẻ địch, Thiên Hồn và lực Hám
Thiên đều là vô hình, nàng cũng không cảm nhận được cái gì.
Thứ nàng nhìn thấy được, đó chính là những loại “thủ đoạn bình thường” như
Pháp Tắc không gian và Kiếm đạo thập tam trọng.
Những thủ đoạn này không phải vô hiệu với Long Mạch hay sao?
Vì sao khi hắn dùng lại có hiệu quả chứ?
“Ngươi làm thế nào được vậy?”
Nàng thật sự không kìm được lòng tò mò, vẫn chủ động đi hỏi cho ra.
“Rất đơn giản mà.”
Thành ca làm sao có thể giảng giải cho nàng được chứ.
Hắn tùy tiện múa một đường kiếm, thu về trong vỏ.
Lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Thì cứ tùy tiện giết vậy thôi, dẫu sao cũng chỉ là
một đám Đạo Tôn Chí Tôn.”
“Ta đường đường một Đạo Thánh nhẹ nhàng xử gọn bọn chúng, không phải là
lẽ đương nhiên sao?”
“Có gì mà ngươi phải ngạc nhiên đến vậy?”
Nhìn biểu cảm cố tỏ ra nghi hoặc của hắn, Thu Vũ Tuyền rất hối hận vừa nãy
hỏi cái vấn đề kia.
Bản thân nàng nên sớm biết, tên này lúc nào ở đâu cũng đều có thể làm màu ra
vẻ cho được.
Lại lần nữa áp chế được vẻ kiêu căng của tì nữ, Khương lão gia vô cùng đắc ý
thỏa mãn.
Hắn cuối cùng cũng phát hiện, hóa ra bản thân có một đống thủ đoạn có thể đối
phó Bán Long tộc.
Mặc dù những thủ đoạn này đều phải trả cái giá không hề nhỏ.
Thiên Hồn và lực trọc đều không dễ phục hồi, mà lực Hám Thiên còn cần tiêu
tốn một lượng lớn điểm tiên nguyên.
Nhưng chung quy trong lòng hắn vẫn có tính toán.
Mà lúc này, hơn ba trăm con Giao Long và Ly Chướng cuối cùng cũng đã đuổi
đến.
Bọn họ vẫn còn rất e sợ uy danh của Đặng Vân thế gia, cả đoạn đường đều
không dám tăng tốc.
Nhưng sau khi đuổi đến chỗ này mới phát hiện trận đấu đã kết thúc rồi.
Quét mắt nhìn đống hài cốt và tro tàn đầy trên đất, chúng long lại lần nữa kinh
ngạc đến sát đất.
Lúc này lại thêm một trận tâng bốc vây quanh Thành ca, đến cả đám rồng Ly
Quang đều bị chen lấn đến phía sau.
“Được rồi được rồi!”
Khương Thành ngẩng đầu nhìn cự môn đầu rồng cực lớn kia, thở dài một hơi.
“Hiện tại không phải là lúc chúc mừng đâu.”
Chúng long vẻ mặt nghiêm túc, toàn bộ Giao Long đến từ Cổ Tiên giới đều lộ ra
vẻ bi thương đau khổ.
“Đại ca!”
Ly Quang chậm rãi bay đến phía trước đầu rồng, chầm chậm vươn móng vuốt,
nhẹ nhàng vuốt ve cặp sừng rồng kia.
“Thương Thành Đại Đế mà ngươi vẫn luôn nhớ mong cuối cùng cũng đến rồi.”
“Hắn tiêu diệt hết Đặng Vân thế gia, báo thù rửa hận cho ngươi và mọi người
rồi.”
“Đáng tiếc, ngươi sẽ không thể nào thấy được nữa…”
Khi hắn nói đến đây, Giao Long của Cổ Tiên giới đã khóc thành một đoàn, Ly
Chướng và Giao Long tộc ai ai cũng lộ vẻ đau thương.
Đến cả Thu Vũ Tuyền cũng không khỏi chậm rãi nhắm lại đôi mắt.
Chỉ có thần sắc của Lâm Ninh vẫn như thường.
Đi theo Khương chưởng môn, căn bản không tồn tại loại bi kịch sinh ly tử biệt
có được hay không?
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Thành ca bay đến trước mặt chúng long.
“Bây giờ không phải là lúc đau buồn đâu, mau chóng đi vào trong tìm kiếm,
xem thử có còn di cốt và di huyết của các Long tộc khác không.”
“Hả?”
Vốn dĩ là bầu không khí mặc niệm lại bị hắn đánh gãy như vậy, chúng long ai
nấy cũng ngơ ngác.
“Tìm di cốt và di huyết của bọn họ?”
Đây là để làm gì chứ?
Nếu như người nói không phải là Khương Thành, sợ rằng cả đám bọn họ đều sẽ
nổi giận mất.
Bởi vì đây là sự bất kính với người đã mất mà nhỉ?
“Đúng vậy, mau đi tìm đi.”
Thành ca không hề tính cứ như vậy mà rời đi, bao gồm cả Ly Dao, những Giao
Long chết đi kia lúc trước đều là thuộc hạ của bản thân mình, chắc chắn phải
cứu sống bọn họ.
“Mau lên đi, đừng lề mề nữa!”
Đối với mệnh lệnh của hắn, Ly Quang tất nhiên không dám phản kháng.
“Tất cả di cốt và di huyết đều cần hả?”
“Đúng vậy, không chỉ mỗi xương cốt và máu, chỉ cần là chút lông da vảy phiến,
toàn bộ đều tìm ra hết!”
Các Giao Long không hiểu lắm ý của hắn, nhưng vẫn nhanh chóng đi làm theo.
Mà lúc này, mười hai thủ lĩnh Đạo Tôn của Giao Long tộc cuối cùng cũng đuổi
đến nơi.
Bọn họ cho rằng Khương Thành và Ly Quang khẳng định sẽ đánh không lại
Đặng Vân thế gia, đến cũng chỉ là tìm đường chết, nhưng cũng không thể cứ
như vậy mà nhìn năm mươi hai Giao Long đều chết hết.
Cuối cùng đuổi tới là vì muốn cầu tình thay cho Ly Quang, hy vọng Đặng Vân
thế gia không đuổi cùng giết tận.
Nhưng sau khi đuổi tới nơi, mới phát hiện trận đấu đã kết thúc rồi.
“Cái gì?”
“Đặng Vân thế gia bị tiêu diệt rồi?”
“Một người cũng không còn?”
“Sao có thể được?”
Mười hai thủ lĩnh của Giao Long tộc toàn bộ đều bị dọa cho hoài nghi long sinh
luôn rồi.
Mà Thành ca thì chỉ có nuốt lệ ra vẻ một lần nữa, tỏ ra đây chỉ là chuyện nhỏ
cảnh nhỏ thôi, không đáng để mọi người kinh ngạc đến vậy.
Lần đầu tiên, mười hai thủ lĩnh Giao Long tộc phải ngẩng cổ ngước nhìn vị
Thương Thành Đại Đế này.
Trước đây bọn họ đối với Thương Thành Đại Đế mà Ly Quang nhắc tới đều vô
cùng xem thường, luôn cảm thấy chỉ là bịa ra mà thôi, không hề tồn tại.
Cho dù Khương Thành có xuất hiện, cũng vẫn cảm thấy Thương Long tộc cũng
chẳng lợi hại được đến đâu.
Chẳng qua chỉ là một đám rồng thực lực hơi mạnh ở thời Cổ Tiên giới mà thôi,
nếu đặt ở Thiên Long giới này, cũng vẫn sẽ bị Long mạch nghiền áp.
Hiện tại mới phát hiện, dường như chuyện không như vậy.
Thương Long tộc nà, không lẽ đúng là Long tộc đứng đầu đỉnh cao sao?
Rất nhanh, bên trong Đặng Vân thế gia đã bị lật tung cả lên.
Xương cốt, máu, vảy phiến của Long tộc, vốn chính là vật liệu quý hiếm, năm
đó những Giao Long bị Đặng Vân thế gia giết chết, hoặc ít hoặc nhiều đều lưu
lại vài thứ.
Khoảng mười lăm phút sau, từng con Giao Long nối đuôi nhau đem theo từng
đống hài cốt lớn đến trước mặt Khương Thành.
Nhìn đống di cốt di huyết và cả những vảy phiến sừng rồng tàn vỡ chất đống
như núi, Long tộc có mặt tại chỗ vừa chìm trong bi thương, vừa có xíu ngẩn ngơ
và mờ mịt.
Gom những thứ này lại làm gì chứ?
Chẳng lẽ là muốn làm một nghi thức truy điệu tập thể hả?
Dưới ánh nhìn chăm chú của chúng long, Khương Thành chậm rãi bay đến
trước những di cốt kia.
Vốn dĩ hắn còn tính tùy tiện vung vung tay, làm một màn sống lại trong giây lát.
Nhưng trước lúc vừa định ra tay, đột nhiên lại cảm thấy, như vậy có phải không
đủ long trọng hay không.
Những thủ lĩnh Giao Long kia, không phải đều luôn xem Long Tổ kia là thần
minh chí cao vô thượng không thể đụng chạm hay sao?
Vậy chính mình hiện tại sẽ đổi cho bọn họ một Long Thần mới để sùng bái!
Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi, đồng thời cũng đốt cháy huyết mạch Cửu
Văn Thương Long