Sau khi quét sạch một vòng ở nội bộ Tịnh Trúc Tiên Phủ, thậm chí còn lượn
quanh mấy cấm địa bên trong, thông qua sáu phó bản tông môn trong nháy mắt,
Khương Thành xác định nơi này không còn những người khác nữa.
Điều này khiến hắn có hơi buồn bực.
“Tịnh Trúc Đạo Thần kia đâu?”
Lần này hắn đến đây chính là vì để tiêu diệt Đạo Thần đấy.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, chỉ cần Đạo Thần vẫn còn một ngày, Phi Tiên Môn sẽ
không thể nói là an toàn được.
“Cho dù là bế quan, nhi tử của mình bị giết, môn phái bị diệt cũng nên bị kinh
động rồi chứ?”
Thương Linh cũng cảm thấy có hơi kì quái.
Có điều sau khi hơi ngẫm nghĩ một phen, nàng ngược lại nghĩ được nguyên
nhân.
“Có lẽ vẫn là bởi vì tranh đoạt Thần vị nhỉ?”
Khương Thành chợt nhíu mày.
“Ý của ngươi là, hắn không muốn đại chiến với ta trước khi tranh đoạt Thần vị,
để tránh khỏi bị thương ảnh hưởng đến trạng thái của hắn?”
Thương Linh chậm rãi gật đầu.
“Đúng thế, lúc trước Long Tổ cũng như thế, không muốn trực tiếp khai chiến
với ngươi, cho nên mới dùng cách thi đấu.”
Chỉ có điều sau này Long Tổ thất bại trong thi đấu, ngược lại bị trọng thương.
Khương Thành cảm thấy rất cạn lời.
“So với chuyện tông môn bị diệt lớn như vậy, trạng thái của mình quan trọng
như thế à?”
“Có lẽ đối với hắn mà nói, Thần vị quan trọng hơn tất cả nhỉ?”
Thương Linh thản nhiên nói: “Chỉ cần tương lai có thể có thành tựu Thần vị,
hắn vẫn có thể lại tạo ra một Tịnh Trúc Tiên Phủ càng mạnh hơn.”
“Được rồi.”
Khương Thành cũng không chắc Tịnh Trúc Thần Đạo có phải là ở chỗ tối nhìn
mình không.
Chỉ có thể chắp tay hướng xung quanh.
“Lão huynh, sau khi thành tựu Thần vị, nhớ đến tìm ta liều mạng đầu tiên đấy.”
Thương Linh ở một bên cũng không biết nên đánh giá loại hành vi này của hắn
thế nào nữa.
Sau khi tiêu diệt Tịnh Trúc Tiên Phủ, Khương Thành lại đuổi về phía Trúc Tiên
Cung.
Đám người Kỷ Linh Hàm Mạc Trần và Mậu Vũ lúc này đều ở đây.
Bọn họ dừng lại ở nơi này là vì để tránh khỏi Phi Tiên Môn trượt vào vực sâu.
Trong Trúc Tiên Cung lúc này, mọi người nước bọt bắn tung tóe, tràn đầy mùi
thuốc sung.
“Không được, chúng ta tuyệt đối không đồng ý!”
Mạc Trần xưa nay tính trước kĩ càng, lúc này mặt đỏ cổ gân, nước bọt bay ra
đến rất xa.
Mà đám người Ngụy Miểu và Tần Sướng bên cạnh hắn cũng đều kích động vỗ
bàn.
“Trúc Tiên Cung chỉ là một liên minh rời rạc, một liên mình còn phải giao cung
phụng, quả thực là tin lạ!”
“Dựa theo nhân số và cảnh giới giao cung phụng thì càng là chuyện cười lớn
nhất thiên hạ!”
Có lẽ vẫn là bởi vì không muốn tổn thất trạng thái trước cuộc chiến tranh đoạt
Thần vị, Tịnh Trúc Đạo Thần không hề trực tiếp tiến công Phi Tiên Môn.
Nhưng điều này không đại biểu hắn không ra tay với Phi Tiên Môn.
Sau khi hắn bế quan, đám người Mông Đoan, Khôi Tàng đã đề ra chế độ cung
phụng của Trúc Tiên Cung.
Chế độ này ngược lại cũng không phức tạp.
Chỉ là Trúc Tiên Cung lấy việc nâng đỡ tiểu tông môn làm tên tuổi, yêu cầu tất
cả đại tông môn trong Khiếu Mang Vực định kì giao cung phụng nhất định làm
chi phí giúp đỡ Tiên Nhân tầng thấp.
Nói trắng ra chính là giao phí hội viên.
Mà tiêu chuẩn phí hội viên này dựa theo nhân số và cảnh giới của tông môn.
Cảnh giới càng cao, phải giao càng nhiều.
Hơn nữa chênh lệch cực lớn.
Dưới Tôn Giả không cần giao phí hội viên, mà cảnh giới Tôn Giả mỗi trăm năm
chỉ cần giao nộp ba Nguyên Tiên Tinh.
Chuyện này đối với bất kì Tôn Giả nào đều dễ như trở bàn tay.
Thiên Tôn ba trăm, Chí Tôn ba mươi ngàn, cũng không khó.
Nhưng đến Đạo Tôn lại đột nhiên tăng mạnh đến ba mươi triệu.
Mà Đạo Thánh phải cần ba tỉ.
Như vậy thì rất chết người đấy.
Mặc dù bản thân Thành ca sớm đã không coi trọng Nguyên Tiên Tinh, nhưng
đối với rất nhiều Tiên Nhân không dùng nổi Đế đan cao cấp mà nói, Nguyên
Tiên Tinh vẫn rất hữu dụng, coi như là đồng tiền mạnh thường nhìn thấy nhất
rồi.
Ở trong hệ thống, một trăm Nguyên Tiên Tinh tương đương với một điểm điểm
tiên nguyên.
Ba tỉ Nguyên Tiên Tinh tương đương với một Đạo Thánh mỗi năm phải giao ra
tài nguyên ba mươi triệu điểm tiên nguyên.
Đây không phải là một khoản chi tiêu nhỏ đâu.
Tiểu tông môn còn dễ nói, có vài tông môn căn bản cũng không có Đạo Thánh,
thậm chí không Đạo Tôn.
Mấy chục ngàn Nguyên Tiên Tinh không có áp lực gì cả.
Nhưng đối với Phi Tiên Môn rất nhiều Đạo Tôn mà nói, đó chính là một chuyện
khác.
Hơn nghìn tên Đạo Tôn, mỗi một người ba chục triệu, đó chính là ba chục tỉ
Nguyên Tiên Tinh.
Bảy Đạo Thánh Kỷ Linh Hàm, La Viễn, Mạc Trần, Lâm Ninh, Đường Như,
Chung Ly Khuyết cùng với Thành ca đây lại là hai mươi mốt tỉ Nguyên Tiên
Tinh.
Không tính hơn chục ngàn Chí Tôn và hơn trăm ngàn Thiên Tôn và Tôn Giả
còn lại, mỗi năm Phi Tiên Môn cũng phải không không trả ra tài nguyên hơn
năm trăm triệu điểm tiên nguyên.
“Đây là cướp đoạt! Cướp đoạt trắng trợn của Phi Tiên Môn bọn ta!”
Ngay cả Mậu Vũ cũng hiếm thấy tức giận.
“Lúc trước các ngươi cướp đoạt trắng trợn Thiên Khu các bọn ta, hiện tại lại âm
thầm cướp của Phi Tiên Môn, quả thực là không cần chút mặt mũi nào!”
Không chỉ bọn họ, đám kẻ địch năm xưa như Quy Tàng, Thanh Vân, Thái
Thường cũng kiên quyết không đồng ý.
“Loại đề nghị này quá hoang đường.”
“Liên minh còn phải cung phụng, chuyện lạ mới nghe lần đầu!”
Bởi vì sự phản đối của bọn họ, sau khi Tịnh Trúc Đạo Thần bế quan, hạng đề
nghị này vẫn luôn không thể đạt thành.
Cuối cùng Trúc Tiên Cung cãi nhau lộn xộn, đa phần đều có một tư thế tiến
hành bỏ phiếu.
Một khi thật sự thông qua “chế độ phí hội viên”, Phi Tiên Môn chống lại không
thi hành, vậy thì sẽ trở thành dị loại của Khiếu Mang Vực.
Đến lúc đó Tịnh Trúc Tiên Phủ có thể danh chính ngôn thuận kêu gọi tất cả tông
môn của Khiếu Mang Vực đi vây công Phi Tiên Môn.
Đám người Kỷ Linh Hàm Mạc Trần và Quy Tàng tụ ở Trúc Tiên Cung chính là
dự tính thuyết phục những tông môn khác, đến lúc đó đừng tán thành đề nghị
này.
Để tránh khỏi thật sự bỏ phiếu thông qua.
Chỉ đáng tiếc, ở hiện trường ngoại trừ bọn họ ra, những tông môn khác sớm đã
nghiêng về phía Tịnh Trúc Tiên Phủ.
Dù sao lực uy nhếp của Đạo Thần bày ra ở đó.
Huống hồ đề nghị này bên chịu thiệt thòi nhất là Phi Tiên Môn, lại không phải
bọn họ.
Mấy tên Đạo Thánh dẫn đầu bình chân như vại, vẻ mặt ý cười thản nhiên.
“Không thể nói như thế đâu, cung phụng này là vì để dìu dắt người mới, giúp đỡ
tiểu tông môn.”
“Những tiểu tông môn kia trong ngày thường sống không dễ dàng cỡ nào, lẽ
nào Phi Tiên Môn các ngươi không bằng lòng giúp bọn họ một tay sao?”
Nhờ vào năm xưa Khương Thành ép lui Thiên Cung, biến Khiếu Mang Vực
thành một mảnh chốn bồng lai, rất nhiều tông môn nhao nhao chuyển đến nơi
này.
Hiện nay số lượng Đạo Thánh trong Khiếu Mang Vực nhiều hơn các vực khác
tận mấy lần.
Cũng vì vậy, Phi Tiên Môn hiện tại rất bất hạnh.
Đạo Thánh nương nhờ vào Tịnh Trúc Đạo Thần, đứng ở phía đối diện bọn họ
trọn vẹn có hơn sáu mươi người, thanh thế to lớn.
“Tiên Nhân chúng ta sao có thể lạnh lùng ích kỉ như vậy chứ?”
“Huống hồ khoản cung phụng này cuối cùng chia đều cho tất cả tông môn trong
Khiếu Mang Vực, Phi Tiên Môn các ngươi có năm trăm ngàn môn đồ, cuối
cùng cũng có thể phân đến không ít mà.”
“Đúng thế, thật không biết các ngươi đang phản đối cái gì.”
“Thân là một đại tông môn, sao có thể chút lề lối này cũng không có chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ âm dương quái khí này của bọn họ, đám người Ngụy Miểu
Lục Phàm suýt nữa bị tức đến bùng nổ.
“Ngươi coi bọn ta là kẻ ngốc sao?”
“Bị các ngươi chơi đùa đến quay mòng mòng, còn không tự biết?”
“Đây chính là một trò lừa bịp!”
Nếu không phải Kỷ Linh Hàm cản lại, bọn họ sớm đã chửi ầm lên.
Phi Tiên Môn có năm trăm ngàn môn đồ không sai, nhưng Tiên Nhân của toàn
bộ Khiếu Mang Vực từ Đạo Thánh đến dưới Đế cảnh đâu chỉ mười tỉ một trăm
tỉ?
Trả ra hơn năm chục tỉ Nguyên Tiên Tinh, cuối cùng Phi Tiên Môn được phân
về có thể có năm mươi triệu đã rất tốt rồi.
Loại chuyện này, ai lại vui lòng chứ?
Trên miệng những người này nói quang minh chính đại, dáng vẻ giống như rất
cao cả, trên thực tế đang nghĩ cái gì, trong lòng bọn họ rất rõ ràng.
Chẳng qua chỉ là muốn chia cắt Phi Tiên Môn.