Thành ca bị mọi người vây chặt kín bắt đầu cảm thấy hơi hối hận.
Sớm biết sẽ thế này thì hắn đã không hồi sinh trước mặt nhiều người như vậy
rồi.
Tuy nói lâu nay hắn đều dựa vào kỹ năng hồi sinh để làm màu ra vẻ, nhưng cái
giá của việc làm màu này thì cao lắm đấy nhé.
Trong lúc hắn hấp thu thiên phú Lưu Hỏa, thực ra thế giới bên ngoài đã trôi qua
hàng trăm triệu năm.
Đối với dòng lịch sử dài ngoằng của Nguyên Tiên giới thì hàng trăm triệu năm
chẳng tính là gì, nhưng muốn hồi sinh người đã chết nhiều năm như thế, thì
lượng huyền tinh phải tiêu hao còn nhiều hơn cả lá rụng mùa thu nữa kìa.
Một trăm bốn mươi lăm đệ tử Phi Tiên môn vừa nãy, tất cả đều là những Thánh
Chủ đỉnh phong ngã xuống trong trận đại chiến cuối cùng kia.
Mỗi tên Thánh Chủ đỉnh phong được hồi sinh, đều hao của hắn… năm chục
nghìn huyền tinh.
Tuy nói số lượng huyền tinh hiện giờ của Thành ca đã lên một tỷ, nhưng dẫu
sao thì hắn cũng là một người cần kiệm.
Lần đó cả chục triệu Giới Thần đỉnh phong của Liên minh thần đạo vây công
hai trăm nghìn Thánh Chủ đỉnh phong, khiến bên Lạc Tiên điện chịu thương
vong nặng nề.
Tỉ lệ tinh anh chết trận của Phi Tiên môn đã được xem như là thấp rồi cơ.
Chứ có vài quần tộc và tông môn, thậm chí đã chết hết Thánh Chủ đỉnh phong
nữa kìa.
Có thể nói, sở dĩ trong giai đoạn giằng co kéo dài suốt hàng trăm triệu này, cả
hai bên đều âm thầm duy trì trạng thái tự kiềm chế, nguyên nhân lớn nhất là bởi
vì bị đánh đau quá rồi.
Bên phía Liên minh thần đạo, số Chính Thần ngã xuống còn khắc cốt ghi tâm
hơn cơ.
Nhưng giờ đây bày ra trước mặt Khương Thành là một đống thỉnh cầu được hồi
sinh, cũng tương đương hắn sẽ phải bỏ ra nhiều huyền tinh hơn nữa.
Suy nghĩ khoảng vài giây, cuối cùng hắn vẫn đồng ý với bọn họ.
Suy cho cùng thì Băng tộc, Vu tộc và Yêu tộc cũng xem như là thuộc hạ của
hắn, lỡ bắt gặp rồi, làm sao có thể thấy chết mà không cứu được.
“Ta tuyên bố trước nhé, không để lại chút hài cốt nào thì ta cũng lực bất tòng
tâm thôi.”
Nghe được câu này, rất nhiều người đều phải khóc thét.
“Có vài người lúc chết cũng tan xác luôn thì làm gì còn có được xác chứ?”
“Ôi, sớm biết thế này thì lúc ấy ta đã liều chết cướp lại hài cốt của tộc trưởng
rồi…”
“Cướp được một cọng lông thôi là cũng được rồi!”
Tuy nói là nói như thế, nhưng thực ra phần lớn những Thánh Chủ đỉnh phong
chết trận đều được người thu thi thể hoặc mảnh vụn cơ thể về.
Cuối cùng, trong một sơn cốc trên Đông Trúc đảo, Khương Thành thi triển một
màn hồi sinh tập thể ở trước mặt các cao thủ của các tộc.
Trực tiếp một phát hồi sinh hơn hai ngàn Thánh Chủ đỉnh phong.
Ngay lập tức, cả sơn cốc xôn xao như muốn bùng nổ.
Những âm thanh hoan hô, vui đến bật khóc vang tận mây xanh, ai đâu không
biết còn tưởng rằng bọn họ đào được bảo tàng lớn gì nữa chứ.
“Khương minh chủ, thật sự rất cảm ơn ngươi!”
“Ta biết ngay Đại tiên tri tộc ta không gì là không làm được mà, ha ha ha!”
“Chứ sao nữa, ta đã biết Khương chưởng môn thần thông quảng đại từ lâu rồi,
nếu trận đại chiến lúc trước có hắn thì có khi chúng ta đã diệt sạch Liên minh
thần đạo luôn rồi đấy!”
“Có khi? Là chắc chắn nha chời?”
“Khương minh chủ chỉ là lười xuống núi thôi, nếu không thì Lạc Tiên điện với
Giáng Thần đài là cái thá gì chứ?”
“Yêu chủ, ơn tình của ngươi, Xà tộc bọn ta trọn đời không quên! Sau này chỉ
cần ngươi có việc muốn sai bảo, bọn ta quyết không chối từ!”
Thành ca vừa vui vẻ đón nhận lời cảm ơn và sự tâng bốc của mọi người, vừa rỉ
máu trong lòng.
Một phát này trực tiếp trừ hết mấy trăm triệu huyền tinh của bản thân luôn rồi!
Phí tổn cho làm màu cao quá đi thôi.
Vì để tránh sau đó những tông môn và quần tộc khác đều chạy đến chỗ mình để
hồi sinh, hắn chỉ đành phải giả bộ suy yếu một chút.
Ca này điều chỉnh cho sắc mặt của mình tái nhợt, còn nôn ra hẳn hai ngụm máu.
Tiếng hoan hô lập tức im bặt.
Mọi người nhìn Khương Thành hơi thở mong manh, cả đám người cuống quýt
xông tới.
“Khương minh chủ, ngươi làm sao thế?”
“Ngươi đừng làm bọn ta sợ đó nha, xảy ra chuyện gì vậy nè?”
“Chắc chắn là do vừa nãy hồi sinh, nên bị tổn thương đến nguyên khí rồi.”
“Trời ạ, Khương minh chủ, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đó…”
Đừng nói là những quần tộc khác, ngay cả đệ tử Phi Tiên môn cũng đã cuống
cuống rồi, cả một đám đều biến sắc, tay chân luống cuống.
Thành ca cố gắng nhấc tay phải lên.
Đứt quãng nói: “Ta, ta không sao…”
“Chỉ là do… hồi sinh… vốn là việc làm đi trái với trời… ta chỉ bị trời phạt
thôi…”
Nói xong câu đó, hắn cũng rất khôn khéo ngất đi.
Lúc này, cả sơn cốc trực tiếp phát ra tiếng gào thét thê lương thảm thiết và tiếng
gào khóc thanh.
“Đều tại các ngươi ép hắn hồi sinh nhiều người như vậy đó!”
Ấn Tuyết Nhi lạnh mặt, một phát ôm lấy Thành ca xông ra khỏi đám người, bay
trở về Hồ Tâm đại điện.
Các cao thủ thuộc các tộc ở lại sơn cốc vừa áy náy lại vừa hổ thẹn.
“Chúng ta đã quên mất hồi sinh không phải là một chuyện dễ dàng, cũng không
nhìn thấy Khương minh chủ đã phải âm thầm trả giá như thế nào.”
“Đúng thế, hồi sinh nhiều người như vậy, sợ là căn cơ của hắn đã nát bét luôn
rồi quá!”
“Trời phạt, chẳng lẽ là phép tắc thiên địa tuần hoàn…”
“Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện lão nhân gia hắn ở hiền ắt được gặp lành thôi.”
Mà bên kia, Thành ca vừa quay về Hồ Tâm đại điện đã lập tức được hồi full
máu ngay tại chỗ, mặt mày cũng hồng hào trở lại.
“Hiệu quả này chắc là ổn rồi nhỉ?”
“Không chỉ có thể tăng sự cảm kích của bọn họ lên thêm một bậc, lại còn tránh
được những phiền phức sau này nữa, ca đây đúng là thiên tài mà.”
Ấn Tuyết Nhi đứng ở một bên đờ ra nhìn ca này.
Vừa rồi nhìn thấy hắn hôn mê, tim của nàng như muốn nhảy cả ra ngoài.
Kết quả giờ mới phát hiện, bản thân mình chỉ đang lãng phí tình cảm mà thôi.
“Ngươi, ngươi giả vờ thôi á?”
“Đúng rồi.”
Khương chưởng môn làm mặt vô tội, nhún vai.
“Ta cũng là vì bất đắc dĩ thôi, dẫu sao ngươi cũng biết ta là một người dễ xấu hổ
mà, bị nhiều người vây quanh nói cảm ơn như thế, ta thấy khó chịu lắm, nên chỉ
đành dùng cách này để thoát thân…”
“Xấu hổ cái đầu ngươi!”
Dù cho hắn có là chưởng môn, Ấn Tuyết Nhi vẫn muốn nổi điên.
Nàng giơ tay nhéo thẳng phần thịt mềm ở ngay eo của ca này. Hung hăng vặn
một vòng.
“Ngươi có biết vừa nãy ta lo cho ngươi cỡ nào không hả?”
“Sao ngươi đùa kiểu này được thế hả?”
Khương Thành vốn định đẩy nàng ra, nhưng sau khi nghe tiếng rống dữ dằn của
nàng, hắn lại bỏ tay xuống.
“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều là được, dù là bất cứ tình huống nào, ta cũng sẽ
không sao đâu.”
Giọng điệu của hắn vô cùng nghiêm túc, chỉ là lúc này Ấn Tuyết Nhi hoàn toàn
nghe không lọt tai.
“Ta quan tâm ngươi có chuyện hay không chắc, lần sau ngươi cứ xem coi ta có
còn để ý nữa không này!”
Nàng ngoài miệng thì nói như thế, nhưng bàn tay ngọc mềm mại còn lại thì lại
vô thức mò qua.
“Khụ, như vậy không tốt lắm đâu nhỉ?”
“Có gì mà không tốt?”
“Dù sao ta cũng là chưởng môn mà, ngươi cho chút tôn trọng nên có xem…”
Bây giờ Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh và Lam Đề đều không ở trong tông môn, cơ
hội như thế này, làm sao Ấn Tuyết Nhi có thể bỏ qua cho được.
“Vừa nãy ngươi đã làm sai, dù có là chưởng môn thì cũng phải chịu phạt!”
Thành ca rất muốn nói, ngươi đang khích lệ ta lần sau lại tái phạm đó hả.
Mà lúc này, bên ngoài cũng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ đầy nôn nóng của đám đệ
tử Ngụy Miễu.
“Khương chưởng môn, thương thế ngươi ra sao rồi?”
“Ấn sư tỷ, ngươi mang chưởng môn đi đâu rồi?”
Ngày hôm sau, Khương Thành vội vã rời khỏi Đông Trúc đảo, chạy tới khu vực
biên giới.
Ở đây, hắn lại trải qua cảm nhận làm người qua đường vô hình một lần nữa,
cuối cùng gặp được những môn đồ khác ở trong một Tiên thành nơi biên cảnh.
“Rốt cuộc ngươi cũng xuất quan rồi à?”
Kỷ Linh Hàm, Thương Linh và Lam Đề cùng ra đón hắn, Khương Thành còn
nhìn thấy người quen khi xưa - Mâu Vũ.
Mừng rỡ vì được đoàn tụ xong, Khương Thành trực tiếp đi vào chủ đề chính.
“Những chuyện xảy ra gần đây ta biết cả rồi.”
“Biên cảnh này của các ngươi, có kẻ địch mạnh nào không, hay hoặc có khó
khăn nào khó giải quyết không?”