Khương Thành đánh trận từng gặp biết bao nhiêu kẻ địch, các tộc quần mạnh
yếu đều có, nhưng Tả Thập Nhất này vẫn khiến hai mắt hắn bừng sáng.
Đây là lần đầu tiên hắn đụng được đối thủ ngang sức ngang tài về thánh giới, ý
thức, thần hồn với mình.
Hơn nữa, đối thủ lại cũng có Thiên Hồn mà Hồn tộc mới có sẵn.
Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Mà giây phút tiếp theo, hắn càng không nhịn được kinh ngạc hô lên.
“Chết tiệt!”
“Như thế cũng được?”
Khi hắn vung ra nguyên thuật nhất thiên tứ thập cửu trọng, đối phương lại cũng
sử dụng ra 1049 căn nguyên y chang.
Hơn nữa cường độ cũng giống như hắn, đều là thập thất trọng.
Tuy nhiên, sau khi 1049 căn nguyên của đối phương tổ hợp, nguyên thuật có
một số chênh lệch với hắn.
Lúc hai môn nguyên thuật tầng số kinh khủng chính thức va chạm vào nhau, cả
màn trời cứ như đột nhiên biến thành một thùng nhuộm lớn.
Màu đỏ màu xanh màu đen màu trắng rải ra khắp nơi, mà nội bộ của bất kỳ một
ít màu sắc nhỏ bé trong số đó đều chứa đựng uy năng động trời do nguyên thuật
bùng phát ra.
Lẫm Đế không thể không vung tay bố trí kết giới ở phía dưới hai người chiến
đấu.
Bằng không Trí Như thành chẳng cần bao lâu thì sẽ hóa thành tro bụi.
Trong lúc nàng chấn động bởi nguyên thuật không phải loài người của hai
người, sự nghi ngờ của nàng cũng đạt tới tột cùng.
Tại sao Tả Thập Nhất này cũng có nguyên thuật nhất thiên tứ thập cửu trọng?
Hắn có thể nối liền nhiều căn nguyên như vậy thì cũng thôi đi, vừa không phải
nhất thiên ngũ thập trọng, cũng chẳng phải nhất thiên tứ thập bát trọng, lại trùng
hợp như thế ư?
Những Chính Thần và Thiên Thần khác có mặt tại hiện trường cũng có thắc
mắc như nhau.
“Chẳng lẽ, không lẽ Giáng Thần giả có thể học được năng lực của đối phương
tại chỗ?”
“Sao trên đời lại tồn tại sự việc hoang đường như thế chứ?”
“Cho dù thiên tài ra sao, cũng không thể nào!”
“Nếu thật sự tồn tại loại người này, vậy thì vô địch khắp thế giới từ lâu rồi.”
Sau đó, tiếp tục xảy ra chuyện càng trùng hợp hơn.
Chỉ thấy Nhân Quả kiếm trên tay Khương Thành vung ra thánh giới Nhân Quả
lớn mạnh, bao phủ về phía đối phương.
Mà trường kiếm biến hoá từ ngọc phù của đối phương, lại cũng vung ra thánh
giới Nhân Quả.
Hai Khí Đạo cùng lúc đụng nhau, lần nữa bùng phát ra uy năng khổng lồ.
“Vậy cũng được?”
“Ca tốt xấu là đế khí lăng tiên mà!”
Cuối cùng Khương Thành trong trận chiến ác liệt cũng có một suy đoán kỳ dị.
“Lão huynh, không lẽ ngươi có thể phục chế năng lực và binh khí của đối thủ
ư?”
Hắn suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có phục chế thôi.
Nếu không, căn bản không thể giải thích nhiều sự trùng hợp như thế.
Tả Thập Nhất không thành thạo như hắn, đang lúc trăm công nghìn việc truyền
đến một tiếng chế nhạo gấp rút.
“Sao hả, cuối cùng cũng ngoài dự đoán của ngươi rồi?”
Câu nói này căn bản cũng xem như ngầm thừa nhận, hắn thật sự có kỹ thuật
phục chế năng lực đối thủ.
Khương Thành hiểu biết sâu rộng, hầu như không có bao nhiêu việc có thể
khiến hắn cảm thấy hoang đường.
Nhưng lần này hắn quả thực không thể nghĩ thông suốt.
Hắn vừa chiến đấu, cũng vừa bắt đầu ngẫm nghĩ.
“Nếu một Tôi Thể cảnh chiến đấu với Cổ Thánh, thế chẳng phải chỉ phút chốc
thì hắn đạt được đỉnh phong thế giới sao?”
“Kỹ thuật này hoàn toàn không phù hợp pháp cơ bản!”
“Cho dù mạnh như Thiên Đạo và pháp tắc, cũng chưa từng gặp kiểu thao tác
này.”
Lần đầu tiên Khương Thành cảm thấy trước kia bản thân đã bật hack một cách
quá mức hàm súc.
So sánh với năng lực phục chế này, quả là tiết tấu hết sức yếu.
Thật ra hắn không biết năng lực phục chế này là tạm thời, chứ không thể thật sự
biến thành thực lực mà mình sở hữu.
Hơn nữa phục chế có không ít hạn chế, không tồn tại chuyện khoa trương như
Tôi Thể cảnh phục chế Cổ Thánh.
Lúc này hắn cũng bắt đầu nghi ngờ có phải đối phương cũng có hệ thống
không.
“Giáng Thần đài còn có người sở hữu năng lực như ngươi không?”
Tả Thập Nhất vung vẫy trường kiếm thách thức nói: “Còn có mười mấy người
tài giỏi giống như ta.”
Sự hứng thú của Khương Thành đối với Giáng Thần giả đã đạt đến cực điểm.
“Được thôi, vậy xem ra ta thật sự phải tới Giáng Thần đài một lần lắm đây.”
“Hô.”
Tả Thập Nhất lạnh lùng cười một tiếng.
“Ngươi vẫn là đảm bảo sống sót được từ trận chiến này trước đi.”
Hắn nói xong, lại một lần sử dụng nguyên thuật nhất thiên tứ thập cửu trọng,
tăng cường thế tấn công của mình.
“Vậy sao?”
Nhân Quả kiếm trên tay Khương Thành quẹt ra vô số quỹ tích huyền ảo, thế
giới kiếm đạo thập tam trọng nở rộ giữa hai người.
Mà lần này, đối phương không có phục chế ra kiếm đạo thập tam trọng y chang.
Cùng lúc này, nguyên thuật của hai người giao phong, cũng lần nữa chấm dứt
bằng thắng lợi của hắn.
Vì nguyên thuật nhất thiên lẻ tứ thập cửu của hắn là kỹ năng hệ thống, tuy đối
phương phục chế ra 1049 căn nguyên, nhưng uy năng nguyên thuật được tổ hợp
ra sẽ nhỏ đi hơn một nửa.
Không đủ chống chọi với nó.
“Vừa khen ngươi vài câu, không lẽ ngươi thật sự cho rằng hàng nhái có thể
chiến thắng chính chủ ư?”
Sau khi nguyên thuật của hắn giành được thắng lợi, dẫn đến một đợt đả kích cho
thánh giới của đối phương.
Tuy trông vẻ ngoài thánh giới của Tả Thập Nhất gần như y hệt hắn, nhưng rốt
cuộc tính ổn định vẫn kém hơn không chỉ một bậc.
Thành ca từng trải trăm trận đối mặt cơ hội như vậy, tất nhiên hắn sẽ không bỏ
lỡ.
Hắn lập tức lần nữa thôi động nguyên thuật và thánh giới, truy đánh không thôi
sang phía đối phương.
Cùng lúc này, khi linh ý của hắn giao phong với ý thức đối phương cũng chiếm
lấy thế mạnh tuyệt đối.
Bởi ý thức của đối phương chỉ có quy mô lớn mạnh, chứ không có một số đặc
tính mà bản thân linh ý Thiên tộc có sẵn.
“Xem ra năng lực phục chế này của ngươi hơi vô dụng đấy.”
“Có còn bất ngờ gì mới không?”
Hắn vừa nói vừa truy đánh không thôi, từng bước mở rộng ưu thế của mình.
Tả Thập Nhất chỉ có thể cố gắng chịu đựng, dần dần không còn sức đánh trả gì
nữa.
Tình thế này khiến những Thần Quan của Phù Nhật cung và Thiên Lưu cung
hết sức chấn động.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới, đều đã điều động Giáng Thần giả, thế mà
vẫn không thể giết chết Khương Thành, ngược lại bị hắn áp chế nữa.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lẫm Đế càng hiện ra vẻ thành tựu xuất sắc.
Nàng càng thêm xác định bản thân không chọn sai đối tượng hợp tác.
Nàng muốn thoát khỏi sự khống chế của Giáng Thần đài, chỉ có thể trông chờ
Khương Thành.
Khác với nàng, Trạch Điền Chính Thần chỉ muốn nghĩ đủ mọi cách có thể dồn
Thành ca vào chỗ chết.
Đặc biệt là sau khi hắn nhìn thấy Giáng Thần giả đều bị áp chế, hắn càng vô
cùng kiêng dè.
Nếu không nhân dịp hôm nay thu dọn loại người này, thế thì ngày sau còn gì
nữa?
“Đại nhân, ta đến trảm yêu trừ ma giúp ngươi!”
Hắn vứt lại câu nói này, tế ra đế khí, lập tức thôi động đạo ấn muốn gia nhập
cuộc đại chiến này.
Lẫm Đế bên cạnh thầm hô lên không hay.
Trạch Điền tốt xấu là một Chính Thần, nếu hắn xen vào, e rằng tình hình chiến
tranh sẽ nghịch chuyển lại.
Nàng có lòng ngăn cản, lại lo lắng làm một cách quá rõ rệt.
Ngay lúc sốt ruột, trong sân lại truyền ra tiếng thét mãnh liệt của Tả Thập Nhất.
“Không cần!”
Tình thế lúc này của hắn đã nguy khốn.
Chỉ vì chốc lát phân tâm này thì thánh giới đã có thêm vài vết nứt, bình chướng
tiên lực cũng bị lực trọc của Thành ca không ngừng thẩm thấu.
Bọn họ đã đánh tới mức này, dù là Đạo Thánh bình thường cũng có thể nhìn ra
được hắn sắp bại trận.
Dưới tình hình này, hắn còn muốn cố chống đỡ?
Mặc cho là Trạch Điền hay Lẫm Đế đều bày tỏ hết sức không hiểu với điều này.
Thành ca lại lần nữa có một ít suy đoán.
“Không lẽ năng lực phục chế này của hắn không thể có đồng đội tham dự?”
Hắn dần dần cảm thấy, hình như đối phương bật hack cũng không quá đáng như
thế kia nữa.
Có vẻ như kẻ địch phục chế bản thân thành bản phá sản cũng không đủ khắc
địch chế thắng nhỉ?
Cũng chỉ cỡ này thôi!
Sau đó, hắn tức khắc phát hiện thanh kiếm trên tay đối phương biến về ngọc
phù.